Chiến Thần Về Nhà Làm Cún Cho Vợ

Chương 11: Người phụ nữ độc ác




Một lúc sau.

Thành Long vội vàng chạy về, xấu hổ hỏi: "Đại ca ơi, phải mua, mua loại nào ạ? Trong đấy có tận mấy chục loại, em không biết phải mua cái gì"

Gà ta vừa nghĩ đến cảnh tượng cô bán hàng xinh đẹp nhìn gã ta cười như nắc nẻ ban nãy thì chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục nhã.

Đường Hải: ".." Loại gì sao? Hình như anh quên không hỏi rồi. Thế nhưng anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng trả lời: "Mua hết tất cả các loại về đây, câu hỏi nhiều làm gì?"

"Cái gì?" Thành Long ngạc nhiên nhìn Đường Hải mà dường như thấy tam quan của gã ta sụp đổ mất thôi.

Gà ta đường đường là một người đàn ông mà lại bị ép đi mua đồ cho phụ nữ, lại còn là thứ đồ nhạy cảm đó nữa.

Nhục! Còn gì nhục nhã hơn không?

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Nhưng trước mặt gã ta là Đường Hải đó, Đường Hải rất đáng sợ, anh nói một ai dám nói hai chữ, Thành Long chỉ biết cúi đầu không dám cãi lại anh.

Không còn cách nào khác, Thành Long đành làm tròn bổn phận của một đàn em, lặng lẽ quay đi chạy đến tiệm. tạp hóa.

Mười phút sau, Thành Long vác hai túi băng vệ sinh chạy như bay về nhà.

"Loại dùng cả ngày, loại dùng ban đêm, loại siêu dài, loại bảo vệ... Ở đây có mười mấy loại hàng hiệu nữa, tổng cộng gần một trăm bịch"

"Thiên Ngọc, anh không biết em hay dùng loại gì nên loại nào anh cũng mua một bịch đấy, em thích loại nào thì dùng loại ấy, được không?"

Đường Hải vừa gãi đầu vừa cười nói. Bây giờ bụng Triệu Thiên Ngọc đã đỡ đau hơn rồi, cô đang ngồi uống nước đường đỏ trên ghế sô pha. Nhìn thấy Đường Hải mang một đống băng vệ sinh ra cho cô xem, cô vô cùng ngạc nhiên đến nỗi ngây người ra.

Thấy anh nói vậy, mặt cô đỏ bừng lên, cười một cách ngượng ngùng rồi lấy đại một bịch BVS dùng ban đêm rồi. chạy vội vào trong phòng.

"Cô nhóc này thật là, đến cả dáng vẻ xấu hổ cũng thật quyến rũ" Đường Hải xoa xoa mũi, cười nói.

Anh cũng không thèm để tâm đến đám lưu manh như Thành Long hay Tịnh Đức Sơn đứng đằng sau bọn chúng.

Bọn chúng chỉ giống như mấy thằng hề ở đất nước Việt Nam này mà thôi.

Việt Nam là một quốc gia an toàn nhất trên thế giới, nên bọn chúng làm sao hiểu được ngọn lửa chiến tranh, hay địa ngục trần gian ở vùng trời Tây Âu đã mài giũa ra những chiến binh mạnh mẽ thế nào.

Huống chi Đường Hải cũng không phải là chiến binh.

Anh là vị vua cầm đầu những chiến binh đó.

Ngày hôm sau, hơn 7 giờ Đường Hải mới tỉnh dậy. Anh rời giường, vệ sinh cá nhân rồi định đưa Triệu Thiên Ngọc đi làm cùng anh luôn.

Nhưng cô nàng này đã đi khỏi đây từ lúc nào mà anh không biết.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể tự thuê xe đến cao ốc Đệ Nhất. Vì bị tắc đường nên anh đến hơi muộn một chút. "Haiz, không biết có bị đám bảo vệ chặn lại không đây?" Đường Hải than thở.

Cao ốc Đệ Nhất có quy định rõ nếu người nào đến muộn sẽ bị phạt đứng ngoài cửa, đợi khi nào gọi cho công ty xin xác nhận được thì mới cho phép người đó đi vào.

Đối với Đường Hải thì chuyện này thực sự rất mất mặt.

"A, anh Hải à, chào anh!"

"Anh ăn sáng chưa? Bên trong có bánh bao nóng đấy, anh có muốn ăn không?"

Bốn bảo vệ đứng gác cửa thấy Đường Hải đến thì nhiệt tình đến chào hỏi, nịnh nọt anh.

"What? Mấy tên này uống nhầm thuốc à?" Đường Hải ngơ ngác đứng đó nhìn bọn họ niềm nở tươi cười với anh. Ngày hôm qua mấy người này còn hung hăng lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy nhỉ?

"Anh Hải, ngày hôm qua anh đánh mấy tên vệ sĩ đấy, anh không biết đâu, dáng vẻ anh đánh người thực sự quá ngầu!".

"Anh từng ở trong quân đội sao? Anh ở binh đoàn nào vậy?"

Mấy tên bảo vệ vây quanh Đường Hải hỏi hết cái này đến cái khác, giọng nói họ vô cùng hâm mộ giống như fan gặp được thần tượng vậy.

Cao ốc Đệ Nhất là Trung tâm tài chính, kinh tế, cũng là tòa kiến trúc đồ sộ nhất.

Yêu cầu tuyển dụng bảo vệ của họ cũng rất đáng gờm, mấy bảo vệ này chủ yếu đều là quân nhân đã chuyển nghề, thấy Đường Hải là người tài hiển nhiên sẽ đem lòng kính nể anh.

Ngày hôm qua mấy bảo vệ đều nhìn thấy thực lực của Đường Hải nên rất ngưỡng mộ anh.

"À, ha ha. Tôi chưa từng ở trong quân đội bao giờ, chủ yếu là vừa sinh ra đã như vậy rồi mà thôi!" Đường Hải cười nói: "Bây giờ anh đây có việc phải đi trước, hẹn gặp lại mọi người sau nhé!"

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Rām!

Đường Hải vừa quay người đi thì bỗng nhiên anh cảm giác bị va vào, anh ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy người và phải anh là một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang, dáng người cũng bốc lửa quyến rũ.

"Anh bị mù sao, đi đường không biết nhìn à?" Cô gái xinh đẹp kia loạng choạng đứng vững lại, vừa nhìn thấy rõ mặt Đường Hải đã mắng anh xối xả.

"Cô.." Đường Hải ngây người ra, anh thấy cô gái này có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, thế mà tính tình lại hung dữ như cọp vậy, rõ ràng cô ta và vào mình trước mà bây giờ lại còn quay ra đổ lỗi cho anh.

"Cô cái gì mà cô, ai là cô của anh, anh đi thì đi luôn đi, lại còn đứng đây tám chuyện với bảo vệ làm gì? Con mẹ nó chứ, anh rảnh rỗi vậy sao?"

Cô gái vừa mắng vừa giơ ngón tay giữa ra trước mặt Đường Hải. "Tôi.." Đường Hải bị cô gái kia nói cho nghẹn lời.

Anh chưa kịp nói lại thì đối phương đã uốn éo quay người rời đi, thấp tHảig chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên một cách mạnh bạo như đang nói lên tâm trạng của chủ nhân nó.

"Anh Hải, anh đừng tức giận làm gì, cô gái này chính là một trong những người khó tính nhất ở Cao ốc Đệ Nhất này đấy, tính cách cô ta vừa nóng nảy lại vừa ngang ngược không biết lý lẽ gì cả".

"Vừa nãy anh va vào cô ấy như vậy mà cô ấy chỉ mắng anh vài câu đã may mắn lắm rồi đấy." "Haiz, tính cách của cô ấy chính là như vậy đấy, cho nên chẳng ai dám trêu chọc cô ấy đâu!" Bốn tên bảo vệ đều rất kính nể Đường Hải, nhưng tất nhiên bọn họ vẫn sợ cô gái kia hơn. Đàn ông không thèm chấp nhặt với phụ nữ làm gì.

Đường Hải nghĩ vậy, anh cũng không bận tâm về chuyện này nữa. Nhưng chẳng ngờ một lúc sau anh đến chờ thang máy thì lại tình cờ gặp lại cô gái xinh đẹp đó.

"F*ck! Đúng thật là xui xẻo mà!" Mạc Linh Lan vừa nhìn thấy Đường Hải thì lại chửi bậy, xong cô không nhìn anh nữa mà quay đầu sang chỗ khác.

"Đúng là người phụ nữ cay nghiệt!" Đường Hải thấy cô nói vậy cũng đáp trả hết sức hùng hồn.

Tinh!

Cửa thang máy được mở ra, Mạc Linh Lan vừa nhấc chân muốn đi vào thì lại bị Đường Hải nhanh chân len vào trong trước.

Mạc Linh Lan thấy vậy thì tức điên lên mà chẳng biết phải làm sao, cô chăm chú nhìn hành động tiếp theo của Đường Hải.

Thấy anh ấn nút lên tầng 20, đầu tiên cô ngẩn người, sau đó cô liền cười giễu cợt, nói:

"Hừ, thì ra là lên Công ty truyền thông Điền Quận sao, vừa lúc tôi cũng lên đó có việc đây. Anh làm gì ở đó vậy? À, mà cho dù anh làm gì ở đó tôi cũng không quan tâm, vì từ ngày mai anh sẽ không được đi làm nữa đâu"

Cô đắc ý nhìn anh, lại phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô, hơn nữa ánh mắt Đường Hải còn dừng lại ở chỗ cổ áo khoét hình chữ V của cô.

"Đồ lưu manh, biến thái, tên bỉ ổi vô liêm sỉ kia, anh đang nhìn cái gì thế hả?" Mạc Linh Lan nổi giận mắng to.

"Cô không nhìn tôi thì làm sao biết được tôi đang nhìn cô chứ?" Đường Hải không rời mắt đi, anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào phần ngực của Mạc Linh Lan.

Ánh mắt kia giống như hận không thể chôn hai mắt vào trong đó vậy, làm Mạc Linh Lan tức giận đến run cả người.

"Cô mặc hở hang như thế không phải để cho người ta nhìn sao? 36D đúng không, quả thật không tồi đâu!" Đường Hải ung dung nhận xét.

"Anh..."

Khuôn mặt Mạc Linh Lan đỏ lên, nhưng cô cũng chẳng chịu thua, cô cười, nói: "Đúng vậy đấy, loại đàn ông như anh thấy người xinh đẹp như tôi ngắm mãi không thấy đủ là phải rồi. Dù sao loại người như anh dù có cố gắng cả đời cũng không chạm được vào một cái lông chân của tôi đâu"

Mạc Linh Lan là một cô gái nóng tính, từ trước đến giờ cô luôn cố tình sống buông thả, ăn mặc gợi cảm, nhưng chỉ có những người hiểu rõ cô mới biết rõ con người của cô vốn bảo thủ như thế nào, lại còn chưa có bạn trai nữa.

Vì vậy, khi bị một người đàn ông xa lạ nhìn ngực mình, Mạc Linh Lan vô cùng tức giận. "Ái chà, thế thì đáng tiếc thật!" Bỗng nhiên Đường Hải bĩu môi, tỏ ra ghét bỏ nhìn cô mà nói. "Thằng chó kia, nói cái gì vậy?" Mạc Linh Lan quát to. "Mặc áo cúp ngực thì đừng mặc loại thít chặt như vậy!" Đường Hải từ tốn nói.

"Đầu tiên, cô mặc đồ bó chặt như vậy sẽ ảnh hưởng đến hệ tuần hoàn máu, đường tuần hoàn máu không được lưu thông sẽ bị tắc nghẽn, rất dễ khiến người mặc bị sưng, rồi bị đau nữa, nghiêm trọng hơn còn khiến mọc u, để lại nhiều di chứng sau này"

"Cô thích ăn diện cũng tùy sở thích của cô thôi, nhưng mà tôi khuyên cô nên cẩn thận thì hơn!" "Mẹ nó!" Mạc Linh Lan xấu hổ đến nỗi khuôn mặt cô đỏ bừng lên: "Cái mồm quạ đen của anh nói ít đi đi!"

"Đừng vội mắng chửi chứ, tôi còn chưa nói hết đâu!"

Đường Hải cười hì hì, nói: "Cô cũng biết là cô rất đẹp đúng không? Cô lại mặc áo cúp ngực giống như là vẽ thêm chân cho rắn đấy, đàn ông thấy thế chẳng ai dại gì mà không nhìn, vừa nhìn lại con suy đoán về nhân phẩm của cô, hơn nữa nếu nhìn lâu họ sẽ còn phát hiện ra hôm nay cô không dùng miếng dán ngực, cái gì không nên lộ cũng lộ hết ra rồi kìa!".

Nghe vậy, Mạc Linh Lan cúi đầu nhìn, quả nhiên cô thấy một bên ngực của mình bị lộ ra. Chết tiệt!

Hôm nay cô đi vội quá quên không dùng miếng dán ngực rồi.

Cô vừa vội vàng che ngực lại, vừa mắng to: "Tên biến thái này, anh là tên đàn ông xấu xa nhất mà tôi từng gặp đấy, tôi nói cho anh biết, anh xong đời rồi, hôm nay anh chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà đi, anh sẽ bị đuổi việc thôi!"

Cô vừa nói xong thì...

Bỗng nhiên một tiếng ầm vang lên. Thang máy rung lên mạnh mẽ.

Ngay sau đó đen trong thang máy cho chàng

Ngay sau đó đèn trong thang máy chập chờn một lúc rồi tắt hẳn, bóng tối bao trùm lên toàn bộ không gian trong thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.