Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
Cần bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Lăng Khôi nói đầy vẻ bao dung: "Không sao đâu".
Lúc này chẳng phải là nên thể hiện sự rộng lượng của đàn ông hay sao?
Lăng Khôi càng tỏ ra rộng lượng thì Tô Duệ Hân lại càng cảm thấy bản thân mình thật bé nhỏ: "Tuy chuyện thăm dò anh hôm nay là do họ đưa ra ý kiến, nhưng tôi vẫn phải nói một câu xin lỗi, tôi không nên thăm dò anh, vì như vậy sẽ khiến anh đau lòng”.
Lăng Khôi lại càng tỏ vẻ bao dung hơn: "Không sao đâu, thật đấy, vàng không sợ thử lửa mà!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lăng Khôi cũng không khỏi chột dạ.
Nếu không kịp thời phát hiện ra chiếc camera đó... thì hôm nay đã mang nỗi oan tày trời rồi.
Trong lòng Tô Duệ Hân càng cảm thấy có lỗi với Lăng Khôi, cô ngồi xuống và nói nhỏ: "Lăng Khôi, tôi biết là từ khi anh vào nhà họ Tô chúng tôi, tất cả mọi người trên dưới nhà tôi đều xem thường anh, lúc nào cũng có cớ để chế giễu anh, khiến anh phải chịu sự ghẻ lạnh. Nhưng tôi hi vọng anh đừng tự ti, cũng đừng oán hận mọi người. Chỉ cần anh làm người đàng hoàng, tôi xem còn ai dám nói nọ nói kia anh”.
Lăng Khôi nghe ra ý tứ trong câu nói này: sau này chỉ cần anh làm người cho hẳn hoi tử tế thì Tô Duệ Hân tôi sẽ che chở cho anh.
Suốt ba năm nay, trên dưới nhà họ Tô đều xem thường Lăng Khôi, trong đó bao gồm cả Tô Duệ Hân.
Hôm nay cô quyết định đứng về phía Lăng Khôi.
Hu hu hu...
Lăng Khôi cảm thấy xúc động.
"Được rồi vợ. Anh nhất định sẽ làm người đàn ông đích thực của em", Lăng Khôi ngay lập tức bày tỏ thiện chí muốn sát cánh cùng vợ.
Tô Duệ Hân rất hài lòng: "Nhưng nếu để tôi phát hiện ra anh làm chuyện gì có lỗi với tôi, thì cuộc hôn nhân của chúng ta coi như chấm dứt, anh hiểu chưa?”
“Hiểu”, Lăng Khôi trả lời theo bản năng, anh đang định mở miệng nói là đêm nay cô đừng đi.
“Anh nghỉ ngơi sớm đi”, Tô Duệ Hân xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng hình duyên dáng quý phái của cô, trong lòng Lăng Khôi vừa cảm động mà cũng có hơi thất vọng.
Lúc này, Lăng Khôi cảm thấy Tô Duệ Hân là một người phụ nữ đáng để bảo vệ.
Từ giây phút em quyết định gánh chịu áp lực một mình để bảo vệ anh, anh cũng đã quyết định sẽ bảo vệ em!
Vào trưa ngày hôm sau, Lăng Khôi đã làm một bữa trưa thịnh soạn và đưa đến bệnh viện Bình An ở thị trấn Hoa Hồng.
Lăng Khôi ngồi bên cạnh yên lặng nhìn Tô Duệ Hân ăn.
Lăng Khôi bị hút hồn bởi vẻ đẹp của Tô Duệ Hân lúc cô ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Tô Duệ Hân cho phép Lăng Khôi đưa đồ ăn đến văn phòng của cô.
Điều đó cho thấy rằng trong lòng cô đã bắt đầu chấp nhận kẻ ‘vô dụng’ này là một người đàn ông.
Có lẽ trong mắt người khác, đến công ty đưa đồ ăn cho vợ chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng điều này không hề dễ dàng đối với Tô Duệ Hân.
Tuy rằng Tô Duệ Hân là dòng dõi của nhà họ Tô giàu có, nhưng Tô Chính bố cô là con riêng của ông cụ Tô. Khi ông cụ Tô còn sống vẫn luôn nâng niu Tô Duệ Hân như viên ngọc quý.
Bây giờ ông nội đã mất nên người nắm quyền là bà cụ Tô.
Đối với bà cụ Tô mà nói, Tô Duệ Hân không phải là cháu gái của cụ ta.
Vì vậy, Tô Duệ Hân vẫn luôn bị nhà họ Tô chèn ép, bài trừ. Nếu không phải vì Tô Duệ Hân có thành tích xuất sắc trong việc kinh doanh bệnh viện Bình An thì cô đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi.
Để bố mẹ mình không bị đuổi khỏi nhà, Tô Duệ Hân vẫn luôn hết sức cẩn trọng trong công việc, chỉ sợ một ngày nào đó bị nhà họ Tô bắt được thóp làm lớn chuyện lên.
Ba năm trước, Tô Duệ Hân đã kết hôn với Lăng Khôi, từ đó cô cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc hôn nhân này. Cô sống chỉ vì một lý do – nỗ lực kinh doanh bệnh viện để nhận được sự công nhận của nhà họ Tô.
Vì vậy, Tô Duệ Hân vẫn luôn đứng ở trạng thái đối lập với Lăng Khôi - người luôn bị gia tộc cười nhạo là kẻ ở rể bỏ đi, giống như những người khác trong gia tộc.
Bây giờ cô quyết định chấp nhận người đàn ông này, thậm chí còn để anh ta ra vào văn phòng của mình, thực ra chính là đang đối mặt với rủi ro rất lớn.
Có thể cô làm vậy là bởi vì cô cảm thấy áy náy khi đã quá hà khắc với Lăng Khôi ba năm qua. Cũng có thể là cô đã cảm động trước những lời nói của Lăng Khôi trong khách sạn.
Dù gì thì anh ta cũng là chồng của mình.
“Tôi no rồi”, Tô Duệ Hân ăn xong miếng măng cuối cùng trong bát, cầm khăn ướt lau môi như đang hồi tưởng lại bữa ăn ngon lành.
Phải nói rằng Lăng Khôi nấu ăn rất giỏi.
Lăng Khôi thu dọn bát đũa và nói: "Ngày mai anh lại mang cơm đến cho em nhé!”
“Được”, Tô Duệ Hân cười.
Khoảnh khắc cười tươi như hoa này thật dịu dàng.
Lăng Khôi ra khỏi bệnh viện với vẻ vui sướng.
Sau ba năm, cuối cùng mình cũng có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Thật là khó khăn quá chừng…
Tuy nhiên, khoảng thời gian tốt đẹp đó không kéo dài. Có thể cuộc hôn nhân tốt đẹp đã khiến Thượng đế phải ghen tị, nên muốn giáng sự trừng phạt để chia rẽ mối nhân duyên này.
Giống như dải ngân hà chia cách Ngưu Lang và Chức Nữ vậy.
Hôm nay đã có một chuyện xảy ra.
"Lăng Khôi, anh là tên cầm thú, lại dám giở trò sau lưng tôi”.
Lăng Khôi cúi đầu chịu đựng cơn tức giận của Tô Duệ Hân.
Mỗi bức ảnh đều cho thấy Lăng Khôi đang ôm hôn một phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy ngắn cũn cỡn ở sảnh lớn của ga tàu.
Tô Duệ Hân mặc đồng phục OL, ngực cô phập phồng, nói với vẻ kinh tởm: "Những bức ảnh này được đăng trên mạng nội bộ của bệnh viện, khiến tôi trở thành trò cười trong bệnh viện và trong gia tộc. Ba năm qua tôi vẫn luôn nỗ lực vất vả ở bên ngoài phục vụ anh cái ăn cái mặc. Mấy ngày trước tôi còn tưởng rằng anh có thể làm người hẳn hoi nên đã chấp nhận rủi ro bị gia tộc bài xích, muốn cùng anh sống những ngày tháng vui vẻ. Còn anh thì sao? Anh lại dùng cách cắm cho tôi cái sừng để đền đáp lại tôi ư, thật đúng là không bằng loài súc sinh!”
- -----------------