Chiến Thần Phục Thù

Chương 36-40




Chương 36: Ký xong hợp đồng

Trưa ngày hôm đó, bà cụ Tô đích thân lái xe đến dưới nhà Tô Duệ Hân. Bà ta lái chiếc Bentley Flying Spur đưa Tô Duệ Hân đến tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.

“Duệ Hân, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô chúng ta, nếu Công đoàn Trung Hải vẫn giữ im lặng thì nhà họ Tô chúng ta sẽ tiêu đời. Bà nội xin cháu đấy”, bà cụ Tô đích thân mở cửa cho Tô Duệ Hân, sau đó đưa tay tiễn: “Bà không vào trong đâu, bà sẽ đợi cháu ở đây”.

Đám người Hàn Đông, Tô Toàn, Tô Thần, Tô Ba và Tô Mộng Như cũng lái một chiếc xe khác dừng lại ở bên cạnh, dùng ánh mắt tiễn một mình Tô Duệ Hân vào tòa cao ốc Công đoàn Trung Hải.

Cuộc đàm phán lần này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Tô, bọn họ đều không đợi được mà chạy tới đây.

Nếu lát nữa Tô Duệ Hân thuận lợi mang hợp đồng ra thì chứng tỏ nguy cơ của nhà họ Tô được giải quyết, nếu không nhà họ Tô sẽ bị dừng kinh doanh ngay.

Tô Thần đến bên cạnh bà cụ Tô, không cam lòng nói: “Bà nội, rốt cuộc Tô Duệ Hân đã dùng thủ đoạn gì, vì sao lại được lãnh đạo cấp cao của Công đoàn Trung Hải công nhận chứ?”

Bà cụ Tô ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời tượng trưng cho quyền thế lớn nhất thành phố Trung Hải, không nói lời nào.

Tô Thần lại tiếp tục: “Có phải con bé Hân và Mã Đằng có quan hệ mờ ám hay không?”

Bà cụ Tô nói: “Nếu đúng là như vậy thì cũng là may mắn của nhà họ Tô chúng ta”.

Tô Thần nói: “Cháu lo…”

“Im miệng”, bà cụ Tô nói: “Bà biết cháu lo điều gì, nhưng mọi chuyện phải đợi Duệ Hân lấy được hợp đồng rồi mới tính. Nếu không, nhà họ Tô không còn, cháu lo lắng tới địa vị của mình có ý nghĩa gì không?”

Tô Thần lập tức hiểu ra, cung kính nói: “Bà nội dạy rất phải”.

Từ trước tới nay Tô Thần luôn là người thừa kế tương lai mà bà cụ Tô chỉ định, công trạng những năm qua rõ ràng trước mắt. Theo quy trình vốn có thì mấy ngày nữa, vào bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, bà cụ Tô sẽ công bố một tin tức: Tô Thần tạm thời thay quyền tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị.

Đó là bước quan trọng để chuyển giao quyền hành.

Mặc dù bây giờ Tô Thần là phó chủ tịch trên danh nghĩa, nhưng thực ra vẫn chỉ là hư danh. Tổng giám đốc mới là tượng trưng cho quyền lực thực sự. Bây giờ tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị vẫn do bà cụ Tô kiêm nhiệm.

Tuy nhiên, giờ đây Công đoàn Trung Hải làm như vậy khiến Tô Thần cảm nhận được nguy cơ đang đến gần.

Tô Duệ Hân cũng vô cùng lo sợ, chính cô cũng không biết chuyện này là sao. Khi cô đi vào tầng một thì có người dẫn cô lên thẳng tầng 107. Đến khu làm việc ở tầng 107, Tô Duệ Hân lại nhìn thấy Giang Nhược Ly lần nữa.

Cô thư ký của Mã Đằng vẫn có ánh mắt tinh tường, phong thái duyên dáng như trước.

“Cô Tô, không ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”, Giang Nhược Ly rót một tách cà phê cho Tô Duệ Hân: “Đi đường vất vả, mời cô uống tách cà phê bình tĩnh lại”.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Duệ Hân nhìn thấy văn phòng hào hoa, xa xỉ như thế. Nơi này có thể quan sát được cả thành phố Trung Hải, khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Tô Duệ Hân thấp thỏm nhấp ngụm cà phê, sau đó lấy can đảm nói: “Thư ký Giang, tôi đến để bàn chuyện hợp đồng…”

Cô còn chưa nói hết, Giang Nhược Ly đã đưa một bản hợp đồng mới cho cô: “Đây là hợp đồng mới soạn lại của Công đoàn Trung Hải chúng tôi. Cô ký tên lên đó là sẽ có hiệu lực ngay”.

Việc này thuận lợi trót lọt.

Tô Duệ Hân có thể cảm giác được có một đôi tay vô hình đang giúp đỡ mình đằng sau lưng.

Ký tên xong, Tô Duệ Hân không kìm lòng hỏi: “Thư ký Giang, nhà họ Tô chúng tôi đã bị Công đoàn Trung Hải gạch tên có thể gia nhập lại không?”

Giang Nhược Ly lại lấy một bản hợp đồng khác ra, đưa cho Tô Duệ Hân: “Đây là thỏa thuận gia nhập lại Công đoàn Trung Hải, hội trưởng đã ký tên đóng dấu, cô ký tên xong là có hiệu lực”.

Sau khi ký tên lần nữa, cuối cùng Tô Duệ Hân cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Tôi có thể hỏi rốt cuộc là ai đang giúp tôi không?”

Giang Nhược Ly mỉm cười đáp lại: “Thật ra tôi cũng rất tò mò, hội trưởng Mã của chúng tôi chưa từng quan tâm đến những chuyện nhỏ thế này bao giờ. Tôi cũng muốn biết đáp án mà cô cần. Nhưng tôi không rõ. Hôm nay tôi vẫn còn mấy cuộc họp phải tham dự, không thể tiếp cô rồi”.

Tô Duệ Hân tỏ ra thất vọng, cầm hai bản hợp đồng rời khỏi văn phòng.

Khi Tô Duệ Hân đi ra khỏi tòa cao ốc, bà cụ Tô sốt ruột tiến lên, vô cùng hồi hộp: “Duệ Hân, thương lượng xong rồi sao?”

Tinh thần của Tô Duệ Hân hơi lơ đãng, hoàn toàn không có vẻ gì như niềm vui thắng lợi, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, Công đoàn Trung Hải đã ký lại hợp đồng dự án thảo dược, ngoài ra cũng ký lại thỏa thuận gia nhập Công đoàn”.

Bà cụ Tô kích động giành lấy hợp đồng trên tay Tô Duệ Hân, lật xem kĩ càng một lượt, kích động đến run cả người: “Tốt, tốt lắm. Duệ Hân, cháu cứu được nhà họ Tô chúng ta rồi, sau này bà nhất định sẽ đối tốt với cháu. Ba ngày sau cháu đến tham gia bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà, bà sẽ thưởng lớn cho cháu”.

Nói xong, bà cụ Tô cầm theo hợp đồng, dẫn đám người Tô Thần rời đi.

Để lại một mình Tô Duệ Hân đứng lúng túng trước cửa chính.

Tô Duệ Hân âm thầm thở dài, cảm thấy lòng lạnh lẽo vô cùng.

“Lúc cần em thì xe sang hộ tống, dùng xong rồi thì bỏ lại em ở đây một mình. Thói đời nóng lạnh, tình người bạc bẽo mà”, Lăng Khôi lái xe máy tiến lại gần: “Vợ à, anh đưa em về nhà”.

Lúc nhìn thấy Lăng Khôi, tâm trạng Tô Duệ Hân bỗng khá lên được một chút, cô ngồi lên sau xe, cười thật xinh: “Bây giờ tôi không muốn về nhà, tôi muốn ăn cá nướng”.

“Ăn ở đâu? Anh đưa em đi”.

“Đến quán bên cạnh nhà Trương Lộ đi”.

Trương Lộ là giáo viên khoa Biểu diễn Học viện Hý kịch Trung Hải, thu nhập không thấp, là một trong những người bạn thân tốt nhất của Tô Duệ Hân. Nơi cô ấy ở cũng là một khu chung cư cao cấp, trước cổng có một khu phố thương mại cỡ lớn, vô cùng tiện lợi.

Chương 37: Người thân của bạn cũ

Đến trước một cửa tiệm tên “Cá nướng Xuân Giang”, một cô gái xinh đẹp mặc chiếc đầm không đối xứng màu xanh lam thời thượng đang ngó trái ngó phải, lúc nhìn thấy Tô Duệ Hân thì vội vàng tiến lên kéo tay cô: “Duệ Hân, cuối cùng mình cũng đợi được cậu rồi. Mình đã đặt trước phòng VIP, chúng ta nhất định phải uống một chầu thật đã”.

“Mình cũng lâu lắm rồi không gặp cậu, lần trước cậu đồng ý cho mình mượn năm trăm nghìn tệ, cảm ơn cậu”, Tô Duệ Hân cũng rất thân thiết ôm lấy cánh tay của Trương Lộ.

“Ồ? Sao cậu lại đi xe máy tới đây? Hạ thấp giá trị quá”, Trương Lộ hơi tò mò, liếc sang tài xế lái xe một cái, sau đó ngạc nhiên nói: “Đây không phải Lăng Khôi à… Anh lái xe máy chở Duệ Hân nhà tôi đi không ngại mất mặt hay sao?”

Vì là ở rể nên lúc kết hôn Tô Duệ Hân không tổ chức đám cưới, chỉ mời vài người thân, bạn bè có quan hệ tốt ăn bữa cơm. Lúc đó Trương Lộ cũng tới, đương nhiên là nhận ra Lăng Khôi.

“Tôi cảm thấy lái xe máy cũng rất thuận tay”, Lăng Khôi sờ cằm, cười nói.

“Chậc, nghèo thì nói nghèo, thuận tay cái gì. Anh đợi ở ngoài này đi”, Trương Lộ không có ý mời Lăng Khôi vào ăn cơm cùng.

Tô Duệ Hân không nhìn tiếp được nữa: “Trương Lộ, để anh ta vào ăn cùng đi”.

“Tên khốn này giấu cậu đi tìm phụ nữ ở bên ngoài, sao có thể để anh ta ngồi cùng chúng ta được, mình không chịu nổi”, Trương Lộ bày tỏ ý kiến rất thẳng thắn.

Sắc mặt của Tô Duệ Hân rõ ràng hơi đau khổ, chuyện này mãi mãi là nỗi đau trong lòng cô.

Cô có thể chấp nhận người đàn ông của mình hèn nhát vô dụng, nhưng không thể chấp nhận anh ta tìm người phụ nữ khác ở sau lưng mình.

Nhưng không biết vì sao, lần này cô vẫn nói theo bản năng: “Để anh ta vào ăn cùng đi”.

Trương Lộ hung hăng liếc Lăng Khôi, cũng không cố chấp, chỉ nhắc nhở: “Trong đó còn vài người bạn của tôi, lát nữa tôi không muốn khó xử, anh đừng nói bậy bạ biết chưa?”

Lăng Khôi vội gật đầu.

Trong phòng VIP còn ba người khác.

Một nam hai nữ.

Nam tuổi hơi lớn, khoảng bốn mươi, ăn mặc rất chững chạc, đeo kính có khung, nho nhã lịch sự.

Hai cô gái còn lại một người lớn một người nhỏ. Cô gái lớn hơn ngoài hai mươi tuổi, mặc váy hai dây màu be, để trần đôi vai và cánh tay ngọc ngà, xương quai xanh quyến rũ. Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp truyệt trần.

Cô gái còn lại nhỏ tuổi hơn một chút, khoảng mười lăm mười sáu, thắt tóc đuôi ngựa, hoạt bát đáng yêu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, Lăng Khôi lại có cảm giác quen thuộc khó tả bằng lời.

Trương Lộ cười thật thoải mái: “Duệ Hân, mình giới thiệu với cậu, đây là người đàn ông của mình, chủ nhiệm khoa Biểu diễn của Học viện Hý kịch Trung Hải - Chu Bình. Còn đây là hoa khôi của khoa Biểu diễn bọn mình - Hồ Tịnh, bây giờ mới học đại học năm ba đã đảm nhiệm vai nữ chính của mấy bộ phim truyền hình, trong tương lai tiền đồ xán lạn. Còn đây là học trò của mình, Dương Nguyệt”.

“Đây là bạn thân của tôi, Tô Duệ Hân, tổng giám đốc bệnh viện Bình An. Người này là… Anh tự nói anh là ai đi”, Trương Lộ giới thiệu được một nửa thì đột nhiên cảm thấy không đúng. Ai cũng biết Tô Duệ Hân có một người chồng vô dụng ngoại tình, nếu nói ra e rằng sẽ khiến Tô Duệ Hân khó xử, thế là dứt khoát giao củ khoai nóng bỏng tay này lại cho chính Lăng Khôi.

Không đợi Lăng Khôi lên tiếng, Tô Duệ Hân đã nói: “Anh ấy là chồng tôi, Lăng Khôi”.

Cô nói như vậy khiến Lăng Khôi cảm động.

Hồ Tịnh và Dương Nguyệt đều nhíu mày, ánh mắt nhìn Lăng Khôi đầy sự khinh thường.

Kẻ cặn bã là đối tượng mà phụ nữ cùng căm ghét.

Lăng Khôi cười lúng túng, không giải thích.

Mặc dù bị chi tiết nhỏ là Lăng Khôi làm ảnh hưởng bầu không khí, nhưng Trương Lộ rất biết khuấy động không khí, chẳng mấy chốc mọi người lại cười đùa, trò chuyện với nhau.

Không ai để ý tới Lăng Khôi, Lăng Khôi đành làm khán giả ở bên cạnh. Anh phát hiện Hồ Tịnh thật sự rất đẹp, mỗi một cử động đều toát ra vẻ đẹp của hoa lan tĩnh lặng, khí thế tuyệt trần. Vừa nhìn đã thấy khác biệt một trời một vực với những cô gái bình thường, là con gái nhà giàu thật sự.

Lăng Khôi không khỏi nhìn nhiều thêm.

Trương Lộ phát giác ra Lăng Khôi cứ nhìn chằm chằm Hồ Tịnh, lập tức lên tiếng: “Lăng Khôi, anh nhìn đi đâu đấy. Tôi nói anh biết, Hồ Tịnh là con gái của Hồ Diệu Huy - chủ tịch tập đoàn Hồ Thị, ông trùm giới bất động sản thành phố Trung Hải. Tập đoàn Hồ Thị là thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, không phải loại cóc ghẻ có thể dòm ngó được đâu. Hơn nữa, nếu anh còn dám làm chuyện có lỗi với Duệ Hân, tôi sẽ không tha cho anh”.

Đối diện với lời nói sắc bén của Trương Lộ, Lăng Khôi dở khóc dở cười.

Bàn tiệc sắp tàn.

Cũng sắp đến lúc tan cuộc, bấy giờ cuối cùng Lăng Khôi cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Dương Nguyệt, có phải em có một người anh tên Dương Mộc Thủy không?”

Dương Mộc Thủy là tên thật của Dương Kiệt.

Chiến sĩ thường dùng biệt danh, Dương Kiệt chính là biệt danh của Dương Mộc Thủy, còn biệt danh của Lăng Khôi là Lăng Hiêu.

Từ khi Lăng Khôi nhảy xuống vách núi tìm cơ hội sống thì luôn tìm kiếm nơi ở của người nhà Dương Kiệt, nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Vừa rồi Lăng Khôi nhìn thấy Dương Nguyệt lần đầu đã cảm thấy cô ấy rất quen, nhưng không nghĩ ra là ai.

Bây giờ cuối cùng anh cũng nhớ ra rồi.

Dương Nguyệt kinh ngạc, hai mắt nhìn sâu vào Lăng Khôi: “Sao anh biết chuyện anh trai tôi?”

Lúc Dương Nguyệt sáu tuổi, cũng chính là mười năm trước, Dương Mộc Thủy đã nhập ngũ, từ đó thì không về nhà nữa. Mười năm qua đi, bây giờ trong thành phố Trung Hải hầu như không còn ai biết đến Dương Mộc Thủy.

Đây cũng là lần đầu tiên trong mười năm qua, Dương Nguyệt nghe có người chủ động nhắc đến chuyện của anh trai.

Tay cầm ly rượu của Lăng Khôi đang run rẩy, tâm trạng xáo động kịch liệt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Anh và anh của em là bạn thân thuở nhỏ, rất thân thiết. Anh thấy gương mặt em trông rất giống với cậu ấy, không ngờ đúng là người thân của bạn cũ”.

Dương Nguyệt nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh Lăng Khôi, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Anh có biết bây giờ anh của tôi đang ở đâu không?”

Lăng Khôi lắc đầu: “Không biết”.

“Ồ”, Dương Nguyệt rất thất vọng, ngơ ngẩn quay lại chỗ ngồi, không có tâm trạng ăn cơm nói chuyện nữa, một mình ngồi ngây ngốc ở đó.

Sau bữa cơm, Lăng Khôi chở Tô Duệ Hân về nhà. Trước khi đi, Tô Duệ Hân cân nhắc rất lâu, cuối cùng nói ra một câu: “Lăng Khôi, ba ngày sau nhớ mua quà đến biệt thự Vân Đỉnh tham gia tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của bà nội”.

Lăng Khôi nghe vậy thì rất vui vẻ, xem ra vợ mình vẫn còn để ý đến mình.

Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ

Lăng Khôi lái xe máy đi thẳng về phía nhà hàng Á Vận.

Bây giờ Lăng Khôi chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái, với tình hình thế này thì chắc chắn không có cách nào ở cùng phòng với Tô Duệ Hân được nữa, đành trở về nhà hàng Á Vận thôi.

Lăng Khôi chú ý thấy có một chiếc xe thể thao Lamborghini nãy giờ cứ bám theo đuôi mình.

Lúc gần tới cửa chính nhà hàng Á Vận, xung quanh có rất ít xe cộ qua lại, chiếc xe thể thao Lamborghini liền tăng tốc, sau đó mạnh mẽ cua góc một trăm tám mươi độ tuyệt đẹp, vững vàng đỗ lại đối diện đầu xe máy, chặn mất đường đi.

Dương Nguyệt và Hồ Tịnh bước xuống xe.

Dương Nguyệt bước đến trước mặt Lăng Khôi, đôi mắt đỏ ửng nói: “Lăng Khôi, anh có thể nói cho tôi biết anh ấy ở đâu không?”

Lăng Khôi rút ra một bao thuốc Phù Dung Vương, tự châm lấy một điếu, rít sâu một hơi: “Không biết”.

“Bố tôi hỏi chiến hữu trước đây của anh tôi, bọn họ đều nói anh tôi đã phản quốc. Điều này là thật sao?”, lúc Dương Nguyệt nói ra những lời này, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.

Hai ngón tay đang kẹp lấy đầu thuốc lá của Lăng Khôi chợt run lên.

Phản quốc?

Nếu như Dương Kiệt phản quốc thì tội phản quốc của bản thân anh còn lớn hơn.

Dương Kiệt đi theo anh chinh chiến suốt mười năm, gót sắt đạp bằng nghìn núi vạn sông, vì tấm quốc huy trên đỉnh đầu mà rơi nước mắt và đổ máu. Trăm ngàn gian khổ, ý chí vẫn hết mực kiên cường. Vì nước vì dân mà không màng tới tính mạng.

Vì xã hội hưng thịnh như bây giờ, máu của bọn họ đã nhuộm khắp núi xanh, vượt thác băng đèo, da ngựa bọc thây.

Bây giờ, người ta lại nói rằng anh phản quốc sao?

Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha đã hy sinh máu thịt đều thành tội đồ phản quốc?

Trên núi Tuyết Long, Long Nha bị vấy bẩn, thế trận đổi thay.

Anh là chủ soái, tội trạng chồng chất, phải chết bao nhiêu lần cũng sẽ không né tránh.

Bao nhiêu tội trạng cứ để một mình Lăng Khôi tôi gánh chịu.

Dương Kiệt có tội tình gì?

Năm mươi nghìn chiến sĩ Long Nha có tội tình gì?

Tâm trạng của Lăng Khôi thay đổi quá mạnh mẽ, đầu thuốc đã làm phỏng tay mà anh cũng chẳng hề hay biết.

“Lăng Khôi, anh tôi có phải là kẻ phản bội hay không? Nếu như anh biết thì hãy nói cho tôi đi”, Dương Nguyệt hét lên.

Hồ Tịnh cũng không thể đứng yên nhìn được nữa: “Lăng Khôi, nếu như anh biết chuyện gì thì mong anh nói cho Tiểu Nguyệt biết. Bao nhiêu năm nay cô ấy vẫn luôn lẻ loi một mình, không dễ dàng chút nào cả”.

Tay Lăng Khôi bị bỏng nhưng anh vẫn châm thêm một điếu thuốc nữa, anh hít sâu một hơi: “Phải trái đúng sai, đời người tự khắc có phân xử công bằng, người ta dị nghị như nào cũng không thể làm thay đổi tấm lòng của Mộc Thủy. Mộc Thủy là một người tốt”.

Nói xong, Lăng Khôi quay người bước đi, ngay cả xe máy cũng không cần nữa.

Dương Nguyệt chỉ mới mười lăm tuổi, chưa hiểu sự đời, anh không thể nói nội tình trên núi Tuyết Long cho cô ấy biết. Điều này không khác gì làm hại cô ấy.

Bước đi xa lắm rồi mà Lăng Khôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc đau đớn thảm thương của Dương Nguyệt phía sau lưng.

Trái tim giống như bị dao chém qua, cắt thành trăm nghìn mảnh.

Ba ngày sau, tại biệt thự Vân Đỉnh số chín chín.

Hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, bên trong biệt thự vô cùng náo nhiệt.

Tất cả thành viên nhà họ Tô đều đến chúc thọ bà cụ, rất nhiều doanh nhân ngoài thành phố Trung Hải cũng tới, thậm chí không ít người nhà họ Tô đang định cư ở nước ngoài cũng đã trở về.

Ngoài ra các đối tác hợp tác của nhà họ Tô cũng lần lượt tới chúc thọ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Biệt thự từ trong ra ngoài đỗ chật kín đủ loại xe sang.

Xe cỡ một triệu đều chỉ là hạng thường, xe tốt hơn một chút thì đều tầm hai, ba triệu.

Tô Duệ Hân lái chiếc Magotan màu trắng tới, trông vô cùng bắt mắt.

Tô Duệ Hân và Chu Lam đứng trước cửa xe, đợi Lăng Khôi với vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi”, Lăng Khôi đỗ chiếc xe máy đời cũ bên đường, hấp tấp chạy tới.

Không ít người xung quanh đều lần lượt liếc nhìn với ánh mắt chế giễu.

“Tốt xấu gì nhà họ Tô cũng là một gia tộc lớn, vậy mà cũng có người lái xe máy tới chúc thọ bà cụ Tô, thể diện nhà họ Tô đều bị anh ta làm mất sạch rồi”.

“Anh ta là tên chồng vô dụng của Tô Duệ Hân phải không? Đúng là không hiểu nổi ông cụ Lâm bị làm sao mà lại đi gả một nữ thần như Tô Duệ Hân cho tên vô dụng này”.

“...”

Nghe thấy vô số lời bàn tán của đám con cháu nhà họ Tô, sắc mặt Tô Duệ Hân liền đỏ ửng, nhỏ giọng trách móc: “Anh không biết gọi xe tới hay sao mà lại đi lái con xe cũ nát này ra ngoài cho mất mặt”.

Lăng Khôi gãi đầu: “Anh dậy muộn nên sợ tắc đường”.

Nhìn thấy trên quần áo Lăng Khôi đang mặc còn có hai mảnh vá vô cùng bắt mắt, Chu Lam càng tức giận giậm chân: “Lăng Khôi, mày đang cố ý làm cho con gái tao phải mất mặt đúng không? Đây là nơi nào mà mày còn mặc đồ vá tới cơ chứ? Tao thấy mày đừng có vào nữa thì tốt hơn, cút đi cho khuất mắt tao”.

Tô Duệ Hân cũng không biết phải nói gì, cô ngăn Chu Lam lại, hơi khó chịu nói: “Tôi bảo anh mua quà anh đã mua chưa thế?”

Lăng Khôi nói: “Mua rồi”.

Tô Duệ Hân không yên tâm: “Sẽ không mất mặt quá đấy chứ?”

Cô không hi vọng Lăng Khôi có thể tặng món quà tốt gì, chỉ cần không mất mặt là được rồi, ví dụ như mua một món đồ mấy nghìn tệ gì đó.

Lăng Khôi vỗ vỗ ngực: “Sẽ không mất mặt đâu”.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mau đi vào thôi”, Tô Duệ Hân quay người bước về phía cửa lớn biệt thự. Trong lòng cô hơi hối hận vì đã gọi Lăng Khôi tới.

Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi tại phòng tiệc bên trong biệt thự.

Vẻ mặt bà cụ Tô ngập tràn sắc xuân, bà ta mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ sẫm, trông vô cùng rực rỡ.

Vô số người lần lượt biếu tặng món quà của họ.

“Chủ tịch Lưu Giang của tập đoàn dược phẩm Lan Hoa Trung Hải tới chúc thọ bà cụ Tô”, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước vào đại sảnh.

Nam thư ký đi bên cạnh ông ta dâng tặng lên một bức tượng Phật làm bằng vàng ròng, ánh vàng lấp lánh, chói sáng đến mức cứ như có thể làm mù mắt kẻ khác: “Đây là bức tượng mặt Phật cười làm bằng năm lạng vàng ròng nguyên chất, chúc cho bà cụ Tô mãi luôn vui cười”.

Giá thị trường của năm lạng vàng ròng đã là hơn bảy trăm nghìn tệ, thêm cả tiền công làm ra thứ tinh xảo này thì cũng phải bỏ ra gần một triệu tệ.

Dược phẩm Lan Hoa là đối tác hợp tác chiến lược của tập đoàn Tô Thị, nhiều năm hợp tác như vậy, Lưu Giang đương nhiên phải tới đại thọ bảy mươi của bà cụ Tô.

Hơn nữa, bây giờ tập đoàn Tô Thị đã chính thức khởi động dự án nghiên cứu thảo mộc cùng với Đại học Y khoa Trung Hải, tiếng tăm lẫy lừng, tiềm năng tương lai không có giới hạn. Lưu Giang càng cần phải dựa hơi đôi chút.

Bà cụ Tô phất tay ra hiệu cho Hàn Đông nhận quà, vô cùng vui vẻ nói: “Chủ tịch Lưu có lòng quá, mau mau ngồi xuống đi”.

Ngay sau đó, thêm một giọng nói nữa vang lên: “Hiệu trưởng Tôn Bác của Đại học Y khoa Trung Hải tới chúc thọ bà cụ Tô, đặc biệt kính tặng món đồ sứ Thanh Hoa thời Khanh”.

Một chiếc bình sứ thời Khanh, ít nhất cũng có giá vài trăm đến cả triệu.

Bà cụ Tô đứng dậy đáp lễ: “Hiệu trưởng Tôn khách sáo quá, mời ngồi”.

Tiếp theo đó, một số nhân vật có thân phận quan trọng lần lượt tiến vào chúc thọ, không khí ngày càng trở nên náo nhiệt.

Người ngoài tặng quà xong thì tới lượt người nhà họ Tô. Mặc dù đa số đám con cháu nhà họ Tô cũng chẳng giàu có gì, nhưng chuẩn bị quà cáp vẫn rất coi trọng thể diện, bà cụ Tô thấy vậy thì rất vui.

Tô Ba tặng một cặp ngọc như ý Thiên Địa, hàm ý bách niên giai lão, cũng coi như có thành ý.

Chương 39: Quà mừng thọ

Bà cụ Tô vui vẻ gật đầu, vừa cười vừa quay sang nói với Tô Mộng Như: “Mộng Như, nghe nói món quà cháu chuẩn bị lần này rất đặc biệt, mau lấy ra cho mọi người cùng xem đi”.

Bà cụ Tô vô cùng thương yêu cô cháu gái này.

Tô Mộng Như lấy ra một chiếc hộp đỏ quý giá, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Mộng Như lấy ra một chiếc vòng ngọc từ trong hộp.

Màu ngọc trắng long lanh, trong veo như tuyết, còn mang theo một chút khí lạnh.

Tôn Bác - một người vô cùng am hiểu về đồ cổ đột nhiên thốt lên: “Đây là ngọc Dương Chi đẳng cấp nhất trong số Điền Ngọc Tử. Giá thị trường khoảng ba mươi nghìn một gam. Chiếc vòng này ít nhất cũng phải mua với giá mấy triệu tệ, hơn nữa còn có thể là vô giá! Quả là một tuyệt tác!”

Tô Mộng Như khẽ cười, nói: “Hiệu trưởng Tôn đúng là có mắt nhìn, đây quả thực là ngọc Dương Chi hàng đầu, tôi nhờ một người bạn mua về, chúc cho bà nội phúc như đông hải”.

Bà cụ Tô vui mừng khôn xiết: “Được, Mộng Như đúng là có lòng”.

Tiếp theo, những người xung quanh lần lượt bày ra quà tặng của mình, đều là những châu báu quý hiếm, ít thì vài chục nghìn, nhiều thì hàng trăm nghìn tệ.

Đến lượt Tô Thần, hắn đắc ý lớn giọng: “Mặc dù châu báu quý hiếm nhiều vô kể, nhưng mà nói tới những tác phẩm được cất giấu đang hot nhất trên thị trường gần đây thì phải kể đến tác phẩm điêu khắc của đại sư Cổ Dương. Đặc biệt là những tác phẩm khắc gỗ của đại sư Cổ Dương mới là độc nhất!”

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Tôn Bác ngưỡng mộ liếc nhìn Tô Thần một cái và nói: “Tô Thần nói không sai, đại sư Cổ Dương bắt đầu bộc lộ tài năng trong giới nghệ thuật các tác phẩm được cất giấu ba năm về trước. Dùng vài chục nghìn là có thể mua được những tác phẩm ông ấy tạo ra trong thời kỳ đầu, nhưng bây giờ giá thị trường đã tăng vọt lên cả vài triệu rồi. Tác phẩm hot nhất chính là “Một Mình Trên Lầu Tây” mới được hoàn thành gần đây của đại sư Cổ Dương, nửa năm trước có thể bán được giá chín mươi triệu trên thị trường! Điều này đã làm chấn động cả thành phố Trung Hải!”

Tác phẩm cất giấu của một nhà nghệ thuật vẫn đang còn sống mà có thể bán ra với cái giá đó đã là kỳ tích rồi!

Mặc dù còn rất nhiều tác phẩm của các nhà nghệ thuật cất giấu có thể bán với giá cao hơn, nhưng đó đều là cái giá có được khi nhà nghệ thuật đó đã mất rất nhiều năm! Bởi vì quá quý hiếm!

Nhà nghệ thuật vẫn còn trên đời đồng nghĩa với việc có thể tiếp tục sáng tác, độ quý hiếm đã giảm đi rất nhiều! Cũng tương đối khó để đẩy giá lên cao!

Tác phẩm của một nhà nghệ thuật vẫn còn đang sống như đại sư Cổ Dương có thể bán ra với cái giá trên trời như thế chính là một kỳ tích.

Nhận được lời tán thưởng của Tôn Bác, Tô Thần phấn khích không thôi: “Mà vào một tháng trước, đại sư Cổ Dương lại tiếp tục sáng tác một tác phẩm có tên là: “Kiệt Tác Pháo Hoa”, vẫn chưa tiến vào thị trường đấu giá đã có người muốn mua với giá ngất trời hai trăm triệu, tạo nên kỷ lục mới của tác phẩm cất giấu trong giới nghệ thuật Trung Hải. Chỉ có điều sau đó đại sư Cổ Dương đột nhiên không muốn bán đấu giá nữa, không ai có được tác phẩm cất giấu đó, thật là đáng tiếc”.

Ồ!

Mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Tô Duệ Hân chạm vào sợi dây chuyền Yên Vũ trên cổ, muốn nói lại thôi, ban nãy khi nghe Tô Thần nói về “Kiệt Tác Pháo Hoa’, hai mắt Tô Duệ Hân rõ ràng đã sáng bừng cả lên. Bởi vì đó chính là tuyệt tác mà đại sư Cổ Dương dùng để hình dung về phụ nữ và tình yêu, là tác phẩm nghệ thuật mà vô số người phụ nữ thầm ước ao có được.

Tô Thần đưa ra một cái hộp gấm rồi lấy ra một bức điêu khắc bằng gỗ từ bên trong, trên đó được điêu khắc hình ảnh một con thuyền buồm, trông vô cùng tinh xảo và sinh động, mang trong mình một loại khí thế cánh buồm vươn tận mây trời, mạnh mẽ tiến ra biển khơi.

“Đây là tác phẩm cất giấu từ lâu của đại sư Cổ Dương, “Vân Phàm”. Cháu phải bỏ ra năm triệu mới mua được nó. Hôm nay tặng cho bà nội làm quà mừng thọ, hi vọng sự nghiệp của bà nội giống như con thuyền này, giương buồm ra khơi, đạp bằng sóng gió”, Tô Thần cung kính đưa tác phẩm vào tay bà nội.

Bà cụ Tô nhìn ngắm bức điêu khắc trong tay hồi lâu, cười đến mức không ngậm mồm lại nổi: “Bà hài lòng nhất với món quà này, không uổng công bà nội thương cháu”.

Nhận được lời khen của bà nội, Tô Thần càng cảm thấy lâng lâng. Trước mắt thì món quà của hắn là đắt giá nhất, khiến cho hắn có cảm giác mình hơn người.

Tô Thần nhìn sang Tô Duệ Hân, cười nói: “Em Hân, lần này em hỗ trợ nhà họ Tô ký được dự án hợp tác với Công đoàn Trung Hải, có thể thấy năng lực của em cũng không tầm thường, bên ngoài có không ít người đang đồn em có mối quan hệ rộng, xưa không bằng nay. Anh đoán là món quà em chuẩn bị cho bà nội lần này cũng không thua kém gì anh, mau lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng đi”.

Tô Thần cố ý tâng bốc Tô Duệ Hân lên cao tít bởi hắn biết chắc Tô Duệ Hân chẳng tặng được món quà tử tế gì. Lát nữa nếu quà của Tô Duệ Hân quá tầm thường thì khó tránh khỏi bị người ta chế giễu, dị nghị.

Đây là cách hủy hoại hình tượng và danh vọng của Tô Duệ Hân trong vô hình.

Rắp tâm thật là độc ác và xấu xa.

Những người khác cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng thế, nghe nói giờ Duệ Hân phát tài rồi, có thể đại diện cho nhà họ Tô đi bàn chuyện hợp tác. Quà tặng nhất định cũng sẽ không kém gì Tô Thần đâu đúng không?”

“Chắc chắn là thế rồi, bây giờ các mối quan hệ của Duệ Hân không thường tí nào đâu, nghe nói bên ngoài có cả ông trùm chống lưng cho đấy. Quà tặng sao có thể kém được?”

Tô Duệ Hân nắm lấy góc áo, sắc mặt đỏ bừng.

Sao mà cô lại không biết ý đồ của Tô Thần, nhưng mà món quà cô mua lần này thật sự quá rẻ mạt, chỉ là một chuỗi tràng hạt nhỏ Diệp Tử Đàn, giá không quá năm mươi nghìn tệ.

Năm mươi nghìn tệ này còn khiến cô phải đắn đo mãi mới dám mua. Vốn dĩ không định khoa trương gì, chỉ là món quà tạm ổn là được. Nhưng mà với tình hình như bây giờ, làm sao cô trở tay nổi chứ?

Đúng vào lúc này, Lăng Khôi đột nhiên lấy ra một chiếc hộp gấm, lớn giọng nói: “Lần này đúng là vợ tôi đã chuẩn bị một món quà lớn để chúc thọ bà nội, bởi vì món quà này quá quý giá nên vợ tôi không yên tâm mang nó theo người, vậy nên tôi vẫn luôn là người bảo quản nó”.

Mọi người đồng loạt hiếu kỳ nhìn sang, chỉ thấy chiếc hộp gấm trên tay Lăng Khôi vừa rách vừa cũ, giống như lôi ra từ trong thùng rác.

“Lăng Khôi, món quà này cậu nhặt từ trong thùng rác ra đấy à?”

“Đúng thế, món quà rác rưởi như vậy mà cũng dám mang đến tặng bà cụ Tô? Còn nói món quà quá quý giá? Cậu ta đúng là khiến tôi cười chết mất”.

Lăng Khôi đang định giải thích thì Chu Lam đột nhiên giáng xuống cho anh một cái bạt tai, cướp lấy cái hộp rồi ném xuống đất: “Lăng Khôi, mày còn lắm lời nữa thì cút luôn cho tao!”

“Mẹ, con xin lỗi, là do con dạy dỗ không đến nơi đến chốn. Món quà rác rưởi này căn bản không phải do con gái con tặng, là Lăng Khôi nó tự muốn tặng”, Chu Lam lập tức đứng dậy xin lỗi.

Nụ cười trên mặt bà cụ Tô dần biến mất, xua tay nói: “Thôi bỏ đi, chuyện xấu ở trong nhà không nên để cho người ngoài thấy. Lần này Duệ Hân lập được công lớn cho gia tộc chúng ta, trong lòng hơi ngạo mạn, không tặng quà cũng không sao. Mẹ có thể hiểu được”.

Chu Lam đang định thúc giục Tô Duệ Hân tặng quà thì bà cụ Tô đã đứng lên, lớn giọng nói: “Nếu như người nhà họ Tô đều ở đây thì tôi cũng nhân cơ hội tuyên bố một thông tin. Ban nãy Trần Giang đã đưa tới ba mươi triệu tiền sính lễ tới hỏi cưới Duệ Hân, tôi đã đồng ý rồi. Duệ Hân, hôm nay cháu hãy đính hôn cùng với Trần Giang ở đây luôn đi. Từ bây giờ bước qua cánh cổng nhà họ Trần, hưởng thụ nốt phần đời xa hoa phú quý, cũng coi như bà thưởng cho công lớn mà cháu mang đến cho nhà họ Tô”.

Ngay lúc này, Trần Giang mặc vest đi giày da cao ngạo bước từ ngoài vào: “Cảm ơn bà cụ Tô tác thành!”

Chương 40: Món quà rác rưởi

Câu nói của bà cụ Tô không hề có ý bàn bạc thương lượng, càng giống búa sắt lạnh băng đập xuống không chừa một chỗ trống nào.

Càng trào phúng hơn là mọi người lại chợt vỗ tay như sấm rền.

“Chúc mừng chị Duệ Hân, cuối cùng chị cũng có thể thoát khỏi tên vô dụng Lăng Khôi, sau đó gả vào nhà giàu có rồi”.

“Nhà họ Trần là nhà giàu có nhất quận Ngô Giang với khối tài sản chục tỷ, Duệ Hân mà gả cho Trần Giang thì cả đời nó sẽ sống cuộc sống của người vợ giàu có rồi, thật khiến người khác ghen tỵ”.

Tô Thần bưng ly rượu tới cạnh Tô Duệ Hân, nhấp một ngụm: “Em Hân, chúc mừng em nhé. Cuối cùng cũng như được ý nguyện gả vào nhà họ Trần. Từ giờ trở đi em là đại gia rồi”.

Tô Duệ Hân ngồi đơ ra tại chỗ, trừng to mắt, cả người cũng run cầm cập.

Chu Lam phấn khởi chụp lấy bả vai Tô Duệ Hân: “Con còn đơ ra đó làm gì nữa, Tô Thần đang mừng rượu con kìa, còn không mau kính lại một ly”.

Tô Duệ Hân vẫn ngây ra như phỗng, không hề phản ứng.

Tô Thần cũng không để ý, nói với Lăng Khôi đang ở bên cạnh: “Lăng Khôi, những ngày cậu ăn bám cũng kết thúc rồi. Nhưng giờ cậu còn chưa ly hôn, cậu vẫn là thằng rể vô dụng ăn bám nhà họ Tô, ly rượu này cậu uống thay em Hân được chứ?”

Dứt lời, Tô Thần rót đầy ly, bưng ly lên đưa cho Lăng Khôi: “Cậu cứ xem như đây là rượu chia tay của cậu và em Hân đi, cũng xem như nhà họ Tô tặng cậu rượu chia tay”.

Một vài tiểu bối trong nhà họ Tô hùa theo: “Chai này là rượu Lafite phải không, rượu này có tiếng lắm ấy. Người mặc đồ vá như cậu thì khó mà được uống chai rượu quý như này. Cậu còn không cảm ơn món quà này của Tô Thần đi”.

Lăng Khôi nhận ly rượu nhưng không uống mà vân vê trong tay, nhìn chằm chằm rượu trong ly.

Một lúc sau Lăng Khôi ngước đầu lên, nhìn bà cụ Tô ngồi ở đầu hàng ghế: “Bà nội, cháu thích Duệ Hân, cháu không muốn ly hôn. Mong bà cho cháu thêm một cơ hội nữa”.

Kỳ thực, với thủ đoạn và bản lĩnh của Lăng Khôi thì không cần hạ thấp khép nép như này.

Nhưng Lăng Khôi không muốn khiến Tô Duệ Hân khó xử.

Bản thân có thể đổ máu, san bằng một quốc gia, cưỡi ngựa đạp núi non.

Thì cũng có thể vì vợ từ bỏ sự khí thế đó mà khom lưng khuỵu gối.

Lúc này, Tô Duệ Hân bỗng ngước đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy dường như Lăng Khôi đã khác trước.

Bà cụ Tô châm chọc: “Cậu cũng xứng nói ra chữ thích à? Cậu có tư cách gì thích Tô Duệ Hân nhà chúng tôi chứ? Dựa vào cái miệng ăn bám à?”

Lăng Khôi nghiêm túc nói: “Thứ Trần Giang đưa ra được thì cháu cũng có thể cho được, vả lại còn nhiều hơn nữa”.

Bà cụ Tô lạnh lùng, nói: “Trần Giang vừa đem sính lễ ba mươi triệu tới, cậu lấy ra được số tiền này sao? Nhà họ Trần là nhà giàu nhất quận Ngô Giang, đủ để khiến Duệ Hân sống vinh hoa phú quý cả đời, cậu cho nó được sao?”

Lăng Khôi điềm nhiên đáp: “Cháu có thể cho cô ấy”.

“Bốp!”

Bà cụ Tô chưa kịp mở miệng thì Chu Lam đã tát Lăng Khôi một bạt tai, chán ghét nói: “Lăng Khôi, mày đúng là khoác lác không biết ngượng mà. Mày quấn lấy con gái tao ba năm, có cho nó được đồng nào chưa? Mày hại nó ba năm qua chưa đủ sao? Mày còn ra ngoài lăng nhăng, giờ mày không có tư cách nói thích con gái tao”.

Lúc này, Trần Giang ngạo nghễ hùng dũng bước tới: “Lăng Khôi, anh chỉ là tên vô dụng nghèo. Anh có tư cách gì tranh giành Duệ Hân với tôi chứ? Tôi có thể cho cô ấy cuộc sống mà cả đời anh có muốn cũng không dám nghĩ tới. Nếu anh không muốn ở đây tiếp tục mất mặt thì mau cút khỏi đây đi”.

Đối diện với sự châm chọc của mọi người, Lăng Khôi cố nhẫn nhịn những lời mình muốn nói lại, khoé miệng từ từ hé ra nụ cười.

Anh nâng cao ly rượu qua đầu rồi buông tay.

“Loảng xoảng!”

Ly rượu rơi xuống đất, mảnh vỡ bay tung toé, rượu cũng rơi vãi lung tung.

“Từ hôm nay trở đi, tôi và nhà họ Tô như ly rượu này, ly vỡ, tình nghĩa cũng dứt. Bà cụ Tô, vụt mất tôi chính là chuyện hối hận nhất trong đời bà đó. Bà làm tổn thương Duệ Hân thì có thể cầu xin để được tha thứ, nhưng bỏ lỡ tôi thì có cầu xin cũng vô dụng”, Lăng Khôi quay đầu nhìn chằm chằm Duệ Hân, trong mắt anh lộ rõ sự dịu dàng đầy quyết đoán: “Duệ Hân, em từng nói mong gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng mình dẫn em đi khắp nơi rong chơi, cưỡi ngựa vượt núi non. Giờ anh muốn nói em biết, thực ra người đó vẫn luôn ở trước mặt em. Mong em tựa tác phẩm điêu khắc “Kiệt Tác Pháo Hoa”, vẫn luôn giữ vững ý chí kiên cường”.

Để lại một câu này, Lăng Khôi dứt khoát đứng dậy rời đi.

Cuối cùng, khi đi tới cửa, anh nghe thấy câu khiến anh mong chờ đã lâu.

“Bà ơi, cháu sẽ không gả cho Trần Giang”, Tô Duệ Hân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà máu nóng xộc thẳng lên đầu rồi nói ra câu trả lời trong lòng.

Câu nói này của cô khiến mọi người sững sờ.

Có thể gả cho Trần Giang là chuyện may mắn tới cỡ nào.

Bao nhiêu cô gái trong nhà họ Tô muốn còn không được.

Vậy mà Tô Duệ Hân lại từ chối, cô ta bị bệnh à?

Mọi người chưa kịp lên tiếng thì bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng động vang dội.

“Lý Mặc, Lý Lưu Tô của gia tộc Lý Thị nhận lời mời của cậu Lăng tới chúc thọ”.

Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đó đều bỗng đứng bật dậy.

Nhà họ Lý là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, còn lợi hại hơn nhà họ Tô nhiều. Bình thường bà cụ Tô muốn gặp Lý Mặc còn khó hơn lên trời, vậy mà lần này ông ta lại chủ động tới chúc thọ bà cụ Tô sao?

“Liễu Oanh hoan nghênh Lý Mặc, Lý Lưu Tô ghé thăm”, bà cụ Tô được quan tâm mà vừa mừng vừa lo, vội vàng bước tới trước nghênh đón hai người họ vào chỗ ngồi.

Tên thật của bà cụ Tô là Liễu Oanh, gặp nhân vật lớn như Lý Mặc nên tự xưng tên của mình ra, biểu thị sự tôn trọng hết mực với Lý Mặc.

Lý Mặc lấy ra một phong thư đưa cho bà cụ Tô: “Bà Tô không cần khách sáo, tôi chỉ nhận lời mời của cậu Lăng mà tới chúc thọ thôi. Đây là thẻ kim cương có mười triệu tệ, chúc bà sống lâu trăm tuổi”.

Hít!

Tặng tận mười triệu để chúc thọ!

Phung phí đến mức nào chứ?

Mọi người đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Bà cụ Tô càng thấy đắc ý hơn, bà ta thầm nghĩ chắc là nhà họ Lý cũng vì nhìn trúng dự án đã được nhà họ Tô bắt đầu nghiên cứu nên mới có thành ý tới kết giao. Xem ra sự phát triển của nhà họ Tô sắp lên tới đỉnh điểm rồi.

Sau khi Lý Lưu Tô vào chỗ ngồi và nhìn ngang nhìn dọc, nhận ra Lăng Khôi không có đây thì không khỏi thất vọng lắc đầu. Lúc đang nhàm chán, cô nhìn thấy một hộp gấm trên mặt đất, đôi mắt chợt loé sáng rồi vội vàng nhặt nó lên.

Tô Thần vội nói: “Cô Lưu Tô, đây là rác của tên vô dụng Lăng Khôi tặng, cô vẫn nên quăng nó đi để đỡ làm bẩn tay mình”.

Bà cụ Tô cũng đồng ý, nói: “Ôi, thật bất hạnh mà, nhà họ Tô tôi bị mù mới nhận thằng rể cặn bã kia vào ở rể, lễ mừng thọ của tôi, vậy mà nó lại tặng rác để sỉ nhục tôi”.

Lý Lưu Tô không để ý tới bọn họ mà cẩn thận lau lớp sáp trên bề mặt hộp.

Sau khi lau lớp sáp, hộp gấm trở nên mới hơn, vì dùng gỗ lim vàng quý báu chế tạo, mặt trên còn có nét chạm trổ rất tinh tế.

Lý Lưu Tô lấy kính lúp ra cẩn thận so sánh, cuối cùng thở dài một hơi: “Đây là quà Lăng Khôi tặng phải không?”

Bà cụ Tô đáp: “Chỉ là đồ rác rưởi thôi mà”.

Lý Lưu Tô cười nói: “Nếu đây mà là rác, vậy trên thế giới không có thứ nào đáng tiền rồi”.

Bà cụ Tô hơi giật mình: “Ý của cháu là sao?”

“Mấy người xem này”, dưới ánh mắt của mọi người, Lý Lưu Tô nâng hộp gấm lên, sau đó từ từ mở ra.

Bên trong hộp gấm chứa tác phẩm điêu khắc bằng gỗ sưa đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.