Chiến Thần Phục Thù

Chương 26: Hộp gấm




Sự cố chấp của Lăng Khôi làm Tô Duệ Hân cảm động.

Lăng Khôi lại lái xe máy đời cũ theo sau chiếc Porsche 911 thật.

Lăng Khôi vốn định lái Chevrolet Camaro của Thất Lạc Diệp tới, dù gì như vậy cũng có chút thể diện, nhưng anh lo không giải thích được với vợ nên đành tiếp tục lái xe máy cũ.

Trần Giang cố tình lái thật chậm, khiến vô số người đi đường chế giễu.

Trần Giang rất hưởng thụ cảm giác này, thỉnh thoảng còn cười cợt Lăng Khôi mấy câu trước mặt Tô Duệ Hân, sau đó thấy sắc mặt của Tô Duệ Hân khó coi mới im miệng.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy người đàn ông cứ đuổi theo phía sau mãi, Tô Duệ Hân không hiểu sao lại cảm thấy chua xót trong lòng. Cô rất muốn mở cửa ra ngoài, ngồi lên chiếc xe cũ nát của Lăng Khôi.

Cô cũng đã từng ngồi trên chiếc xe máy cũ nát đó.

Mặc dù là xe nát nhưng khi ngồi trên nó, Tô Duệ Hân cảm thấy rất vững tâm.

Bây giờ tuy rằng cô đang ngồi trên siêu xe nhưng trong lòng lại rất khó chịu.

Có điều nhớ tới nhiệm vụ mà bà cụ Tô giao cho, cô vẫn nhẫn nhịn: “Trần Giang, lái nhanh lên một chút”.

Bấy giờ Trần Giang mới lái nhanh hơn.

Khi đến tòa trụ sở của tập đoàn Hàn Thị, hỏi thăm được hôm nay Hàn Thiên Hào không đi làm, Trần Giang lại tiếp tục chạy đến nơi ở của Hàn Thiên Hào - biệt thự Vân Đỉnh.

Những người có thể sống ở đây đều là nhà giàu có bậc nhất thành phố Trung Hải.

Biệt thự Vân Đỉnh có tổng cộng một trăm tòa biệt thự, xếp theo thứ tự từ số một đến số một trăm. Biệt thự càng xếp ở hàng đầu thì thân phận địa vị của người ở cũng càng cao.

Nhà họ Tô là do ông cụ Tô lúc còn sống dựa vào việc mình từng cứu giúp cho vô số trẻ em và người bệnh, đóng góp công ích nên mới có tư cách mua căn biệt thự số chín mươi chín.

Tuy bố của Trần Giang - Trần Lâm - là người giàu nhất quận Ngô Giang, nhưng vẫn chưa có tư cách vào đây ở. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Hàn Thiên Hào đại diện cho tập đoàn Hàn Thị, thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, ở trong căn biệt thự số năm mươi lăm. Còn Tề Hành ở trong căn biệt thự số hai mươi mốt.

Thế lực của những người ở trong hai mươi căn biệt thự đứng trước là không thể tưởng tượng.

Mỗi con số cách một tầng lớp.

Đó là hình dung của những người ngoài phố về biệt thự Vân Đỉnh.

Thật ra nói như vậy cũng không quá.

Mặc dù bà cụ Tô ở biệt thự Vân Đỉnh số chín mươi chín, nhưng ở đây mười năm cũng khó gặp được Hàn Thiên Hào.

Sau khi trải qua kiểm tra an ninh nghiêm ngặt của trạm gác khu biệt thự, Trần Giang mới lái xe vào trong, nhìn kiến trúc xung quanh có thể so sánh với công viên mà vô cùng ngưỡng mộ: “Trong vòng ba năm, nhà họ Trần của anh chắc chắn có thể vào trong này ở. Đến lúc đó, Duệ Hân, em cũng có thể vào đây ở”.

Lời này ám chỉ Tô Duệ Hân kết hôn cùng anh ta.

Tô Duệ Hân hoàn toàn không có tâm trạng nghe anh ta nói, mà lo lắng Lăng Khôi ở phía sau sẽ bị người đứng gác cản lại, nhưng bất ngờ là Lăng Khôi chỉ nói vài câu với bảo vệ là bảo vệ đã cho qua.

Khi đến trước cổng căn biệt thự số năm mươi lăm thì phát hiện ở cổng lớn có gần mười chỗ đỗ xe, hai người bảo vệ dũng mãnh cường tráng đứng ở hai bên cổng.

Nơi này lại có một trạm gác an ninh nữa.

“Cái cô này sao lại đến nữa rồi? Không phải đã nói là ông chủ chúng tôi không có thời gian gặp cô hay sao”, bảo vệ nhìn thấy Tô Duệ Hân thì không vui nói.

Trước đó Tô Duệ Hân đã đến đây ba lần, kết quả còn không vào được cổng, chính cô cũng cảm thấy rất mất mặt.

“Tôi là Trần Giang, bạn của Hàn Phá. Tôi đến thăm Hàn Phá, mong các anh vào thông báo một tiếng”, tuy đối diện là hai người bảo vệ, nhưng Trần Giang vẫn rất khách sáo.

Dù gì cũng là bảo vệ của gia tộc Hàn Thị, đương nhiên cao cấp hơn bảo vệ bình thường rất nhiều.

Bảo vệ cũng khách sáo, gọi điện thoại vào hỏi.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời, Tô Duệ Hân không khỏi cảm thấy sốt ruột.

“Duệ Hân, em yên tâm, quan hệ giữa anh và Hàn Phá không tồi, anh ta sẽ cho chúng ta vào thôi”, Trần Giang tự tin nói.

“Cậu chủ Hàn Phá bị thương, đang nghỉ ngơi trong nhà, không muốn gặp khách, mời các vị về cho”, bảo vệ thờ ơ trả lời.

Trần Giang lúng túng, vội vàng lấy một xấp tiền dày nhét vào tay bảo vệ: “Tôi và Hàn Phá là bạn tốt thật đấy, anh giúp tôi chuyển lời thêm lần nữa đi”.

“Thu nhập mỗi tháng của tôi là năm mươi nghìn tệ, không cần tiền của anh”, bảo vệ liếc nhìn xấp tiền kia, hờ hững nói.

Tô Duệ Hân kinh ngạc, một bảo vệ canh cửa mà thu nhập một tháng được năm mươi nghìn tệ, còn cao hơn cả mình.

Người so sánh với người đúng là làm tức chết người.

Tô Duệ Hân xấu hổ giậm chân, đang định quay người rời đi.

“Vợ à, đợi một chút”.

Lúc này, Lăng Khôi xách theo một chiếc hộp gấm đi tới: “Anh nói với Hàn Phá rằng Lăng Khôi đến thăm cậu ta đây”.

Trần Giang lạnh lùng hừ một tiếng: “Lăng Khôi, anh đúng là phiền toái, lại theo đến tận đây. Ngay cả tôi còn không mời được Hàn Phá, anh cho rằng anh có thể mời được sao? Đừng có tưởng bở nữa”.

Tô Duệ Hân cũng thở dài trong lòng, thầm nhủ Lăng Khôi quả thật đánh giá mình quá cao.

Ngay lúc này, cửa đột nhiên được mở ra.

Hàn Thiên Hào mặc bộ vest màu đen vội vã đi ra.

“Chú Hàn, cuối cùng chú cũng ra rồi, cháu Trần Giang đến thăm chú đây”, Trần Giang mau chóng tiến lên chào.

Tô Duệ Hân cũng rất đỗi vui mừng, nghĩ rằng quả nhiên Trần Giang có năng lực, khiến Hàn Thiên Hào cũng ra mặt.

Nhưng Hàn Thiên Hào không hề nhìn đến Trần Giang mà đi thẳng tới bên cạnh Lăng Khôi, ánh mắt thờ ơ: “Cậu chính là Lăng Khôi sao?”

Đối diện với sự chất vấn của một nhân vật lớn như Hàn Thiên Hào, Lăng Khôi vẫn bình tĩnh trả lời: “Không sai”.

“Tôi không đi tìm cậu, cậu lại dám tự động tới cửa”, Hàn Thiên Hào khẽ giơ tay lên, sau lưng bỗng xuất hiện bốn người đàn ông xốc vác cường tráng, bao vây lấy Lăng Khôi.

Ai nấy đều dũng mãnh, khí thế mạnh mẽ, tựa như bốn thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ.

Mặt đất đang yên lặng bỗng nhiên nổi gió lớn.

Trần Giang và Tô Duệ Hân đều cảm thấy khó thở, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, da dẻ toàn thân theo bản năng cảm thấy tê dại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.