Chiến Thần Phục Thù

Chương 21-25




Chương 21: Có mắt không thấy người tài

Lý Mặc không vừa lòng lắm: "Anh Hà, tuy rằng Lăng Khôi còn trẻ, nhưng trình độ thẩm định của cậu ấy rất cao, mấy lần những món đồ cổ mà tôi nhìn lầm đã bị cậu ấy nhận ra. Việc cụ Tề đưa đồ ra triển lãm quyên tặng quốc gia không phải là chuyện nhỏ. Có thêm người thẩm định dù sao cũng đảm bảo hơn”.

Hà Bân chế nhạo: "Chẳng qua chỉ là may mắn đoán trúng thôi. Đồ sưu tập của cụ Tề có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Cậu ta vẫn không đủ tư cách liệt vào trong danh sách các nhà thẩm định”.

Tề Hành im lặng hồi lâu rồi cũng lên tiếng: "Anh Lý, lời Hà Bân nói cũng không phải không có lý. Nhưng nếu anh Lý nhất định muốn nâng đỡ cậu thanh niên này thì cũng không sao”.

Lý Mặc cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Trước giờ tôi giám định không bao giờ để lại tên”.

Lăng Khôi buông lời rồi cầm luôn chiếc bình sứ lên và cẩn thận xem xét.

Đồ sứ không được tinh xảo cho lắm, nhưng nó lộ ra hơi thở vụng về cổ xưa. Nhìn sơ qua là có thể biết được đó là đồ sứ cổ có từ rất lâu đời.

Lăng Khôi hơi cau mày, chững lại không nói gì.

Lý Mặc vội hỏi: "Lăng Khôi, đây có phải là đồ sứ cổ của nhà Tông không?"

Lăng Khôi đặt bình sứ xuống: "Cụ Tề, đồ sứ này cụ mua ở đâu vậy?"

Tề Hành nói: "Ông lão tôi đi ngang qua huyện Long Tuyền và tình cờ có được nó từ mỏ ở một vùng núi".

Lăng Khôi lắc đầu: "Thế thì phải rồi, đây hoàn toàn không phải đồ sứ Thanh Hoa của thời nhà Tông, mà chỉ là đồ giả mạo tinh vi của thời cận đại, cố tình làm cho cũ đi. Cụ bị lừa rồi”.

Yên lặng! Sự yên lặng chết người!

Dám nói đồ cổ mà cụ Tề mua là đồ giả? Hà Bân và Lý Mặc là hai nhà sưu tập bậc thầy đã cùng thẩm định thứ đồ này đấy.

Lăng Khôi bị điên rồi sao?

Lý Mặc hít một hơi thật sâu: "Lăng Khôi, cậu nhìn kỹ lại đi. Lúc đầu anh Tề gọi điện nhờ tôi giúp giám định. Bản thân tôi đã xem rồi, đích thực là sản phẩm của thời Tông".

Hà Bân khịt mũi: "Tôi biết ngay cậu chả biết cái gì mà, chỉ ăn nói vớ vẩn”.

Lăng Khôi phớt lờ và lắc đầu: "Đồ sứ Thanh Hoa vốn đã bắt đầu hình thành từ thời Mục Tông. Sau thời kỳ sơ khai, đồ sứ Thanh Hoa nhà Mục không hề phát triển nhanh chóng mà lại đi xuống. Cho đến nay, sứ Thanh Hoa của thời nhà Tông mà người ta nhìn thấy chỉ có hơn mười mảnh sứ được khai quật tại hai nơi ở di tích Taki. Đồ sứ Thanh Hoa trưởng thành xuất hiện trong các lò nung ở Hutian vào thời nhà Viên. Sứ Thanh Hoa thời nhà Tiền trở thành dòng chủ đạo của ngành đồ sứ và phát triển đến đỉnh cao ở đời nhà Khanh. Nếu như chiếc bình sứ này đúng là xuất xứ từ thời nhà Tông, vậy thì đích thực là đồ sứ Thanh Hoa hoàn chỉnh đầu tiên trên thế giới, giá trị không thể tưởng tượng được. Nhưng mà nó lại là đồ giả”.

Hà Bân rất tức giận, liên tục đập bàn: "Ăn nói vớ vẩn. Hoa văn quán rượu được điêu khắc trên đó rõ ràng là kiệt tác của thời nhà Tông. Còn có năm tuổi tuyệt đối chính xác, làm sao có thể nhầm được chứ?”

"Mọi người hãy nhìn hoa văn chạm khắc trên này, là khắc cảnh một quán rượu thời Tông. Tuy rằng cũng thể hiện phong cách của thời Tông, nhưng lại quá mơ hồ, cho thấy người làm giả thứ này không quen với bối cảnh của thời nhà Tông. Ngoài ra, trong quán rượu còn bày một vài tập thơ, nhưng niên đại tuyệt đối để lại dưới đáy bình là 5 năm Thái Bình Hưng Quốc, tức là năm 980 Công nguyên, thời điểm này là 5 năm của Tông Thái Tông kế vị ngai vàng, đang dẫn quân chinh phạt phương Bắc, đất nước chưa thống nhất. Tông Từ ở thời điểm này vẫn còn chưa thịnh vượng, tất cả các nhà Tông Từ nổi tiếng mà mọi người quen thuộc còn chưa ra đời. Thời điểm Tông Từ hưng thịnh bắt đầu từ những năm cuối thời Tông Chân Tông, đó là chuyện của mấy chục năm sau rồi. Vậy nên 5 năm Thái Bình Hưng Quốc không thể có tập thơ xuất hiện trong một quán rượu bình dân được”.

Mọi người đều hít sâu một hơi, đột nhiên không nói nên lời.

Hà Bân xem kỹ thì thấy đúng là như vậy, ông ta dùng điện thoại di động để kiểm tra thông tin thì đúng như lời Lăng Khôi nói. Nhưng ông ta vẫn phản bác: "Đây đều là suy đoán của cậu thôi. Những tư liệu trên đó đều rất cũ kỹ và vụng về, thoạt nhìn đều là từ thời nhà Tông".

Lăng Khôi thậm chí không nhìn Hà Bân, anh tiếp tục: "Lại nhìn vào vật liệu trên chiếc bình sứ này, đồ sứ Thanh Hoa thời nhà Tông rất đơn giản, chỉ sử dụng quặng đất coban. Tuy nhiên, chiếc bình sứ này rõ ràng được từ công thức kép của cao lanh và đá sứ. Đây là công thức chỉ mới xuất hiện vào thời nhà Viên. Từ góc độ đó mà nói, chiếc bình sứ này cũng không thể là của thời nhà Tông được”.

Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, bằng chứng đã đầy đủ.

Hà Bân cũng không thể phản bác lại được.

Lăng Khôi nói: "Hãy nhìn lại những vết xước trên đó. Đồ sứ có vết xước sau hàng nghìn năm sương gió là điều bình thường. Hơn nữa vì niên đại vết xước xuất hiện quá lâu đời, bụi bẩn bên ngoài sẽ xâm nhập vào trong, tạo nên sự ăn mòn nhất định đến đá sứ và cao lanh. Nhưng mặc dù các vết xước trên này làm rất chân thật, hơn nữa còn có một số vết xước khá sâu. Tuy nhiên, bụi bên ngoài chưa xâm nhập vào các vết xước sâu, càng không có dấu hiệu ăn mòn. Tôi có thể kết luận rằng đây là hàng giả cao cấp mấy chục năm thời cận đại".

Xúyttttt!

Tề Hành và Hà Bân đồng thời hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Lăng Khôi đã thay đổi.

Tề Hành đột ngột đứng dậy, bước tới và nắm chặt tay Lăng Khôi: "Cậu Lăng Khôi thực đúng là quý nhân của tôi. Cảm ơn cậu đã thẩm định trước nó là đồ giả cao cấp. Nếu không, khi tôi quyên góp cho quốc gia, sẽ có người phát hiện nó là đồ giả cao cấp, chẳng những trở thành trò cười mà còn gây ra họa lớn”.

Vẻ mặt của Lăng Khôi thờ ơ: "Cụ Tề quá lời rồi, tôi là giám định viên do nhà họ Lý thuê, thẩm định là chuyện tôi nên làm”.

Tề Hành hết lần này đến lần khác khen ngợi: "Cậu Lăng Khôi là một nhân tài, nhưng lại ẩn chứa tài thao lược, thật sự rất đáng khâm phục. Sau này nếu cậu có cần gì cứ việc lên tiếng”.

Hà Bân ở bên cạnh nhìn chiếc bình sứ một cách kỹ lưỡng, phát hiện mọi thứ đều đúng như lời Lăng Khôi nói, sắc mặt ông ta biến thành màu gan lợn, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Hà Bân, mau xin lỗi cậu Lăng đi!”, Tề Hành trực tiếp ra lệnh.

Hà Bân nghiến răng vẻ cực kỳ không cam tâm: "Cậu Lăng, xin lỗi, là tôi có mắt không phân biệt được người tài”.

Lăng Khôi ngồi xuống và nhấp một ngụm trà: "Tài năng cao thấp của một người không liên quan gì đến tuổi tác. Cậy mình lớn tuổi mà tỏ vẻ là đáng ghét nhất, ông nói có phải không?”

"Phải, Hà Bân xin ghi nhớ trong lòng!”

Đúng lúc này, Lâm Vân từ bên ngoài vội vàng bước tới: "Anh Lăng, có người gây chuyện ở nhà hàng Á Vận”.

Lăng Khôi nhìn thấy năm dấu tay đỏ tươi trên mặt Lâm Vân, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?

Nhà hàng Á Vận, phòng VIP số một.

Mặc dù vì chuyện thanh toán mà xảy ra chút vấn đề nhưng sau khi Hàn Phá ra tay giải quyết thì mọi chuyện cũng yên ổn, lúc này bầu không khí lại bắt đầu náo nhiệt.

Trương Uy như trút được gánh nặng, liên tục kính rượu Hàn Phá: “Có lớp trưởng đứng ra nói chuyện rõ ràng khác hẳn. Lúc nãy cô quản lý đó còn dám uy hiếp lớp trưởng, đúng là nực cười. Bây giờ tôi mượn uy nghiêm của lớp trưởng để tát cho cô ta một cái, chẳng phải cô ta vẫn nghe lời đi tìm ông chủ của mình sao? Còn nói cái gì mà ông chủ không tiện ra mặt, đúng là kiêu căng”.

Dương Vy cũng nói hùa theo: “Chỉ là ông chủ của một nhà hàng thì cứ giả vờ ra oai với mấy người thuộc tầng lớp làm công ăn lương là được rồi, còn dám ra oai trước mặt lớp trưởng, đúng là muốn chết mà”.

Mọi người xúm vào khen lấy khen để, xu nịnh Hàn Phá.

Hàn Phá tao nhã nhấp một ngụm rượu, rất tận hưởng cảm giác này, hắn nói: “Nhà họ Hàn tôi là thành viên của đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, nói trắng ra thì về cơ bản không có chuyện gì ở mảnh đất Trung Hải này mà nhà họ Hàn tôi không làm được”.

Trương Uy nịnh nọt nói: “Đó là điều đương nhiên, lát nữa ông chủ nhà hàng Á Vận đến thế nào cũng phải quỳ xuống xin lỗi lớp trưởng thôi. Nếu không lớp trưởng sẽ cho nhà hàng của hắn đóng cửa”.

Đúng lúc này, Trương Uy bỗng nhìn thấy Tô Ba mặc đồng phục nhân viên nhà hàng Á Vận xách giỏ đi vào thu dọn bát đũa.

“Này, đây chẳng phải là Tô Ba – phó tổng giám đốc bệnh viện Bình An sao? Sao anh lại đến đây rửa bát vậy?”, mắt Trương Uy rất tinh tường. Dù Tô Ba đã cố gắng cúi thấp đầu xuống nhưng vẫn bị hắn nhận ra.

Tô Ba cảm thấy rất mất mặt nên run tay làm vỡ hai bộ bát đũa.

Nước bẩn, dầu trong bát văng lên đôi giày cao gót màu trắng của Dương Vy.

“Tôi xin lỗi”, Tô Ba vội vàng nói xin lỗi.

Hắn là phó tổng giám đốc bệnh viện Bình An dĩ nhiên bình thường có qua lại với Trương Uy, nên hắn biết rõ thực lực của nhà họ Trương trong giới kinh doanh dược phẩm ở thành phố Trung Hải. Mà Dương Vy lại là bạn gái của Trương Uy, lúc này hắn càng căng thẳng hơn.

“Xin lỗi là xong à? Anh có biết đôi giày này bao nhiêu tiền không? Lương một năm của anh chưa chắc đền nổi đâu”, Dương Vy tỏ ra chán ghét nói.

Tô Ba chẳng là cái thá gì trong mắt Dương Vy.

Trương Uy không vui nói: “Đôi giày này tôi tốn hết ba trăm ngàn để tìm nhà thiết kế Jeffney thiết kế riêng đấy. Tô Ba, anh cũng là khách hàng cũ của tôi, thôi thì cứ đền năm trăm ngàn tệ là được”.

Sắc mặt Tô Ba đỏ bừng không động đậy. Lương một năm sau khi nộp thuế của hắn chỉ hơn hai trăm ngàn tệ, đào đâu ra năm trăm ngàn để đền chứ?

“Cũng phải, anh đã sa sút đến mức phải đi rửa bát kiếm tiền rồi, sao mà đền cho nổi chứ? Vậy thì bảo nhà hàng Á Vận đền đi. Vừa khéo lát nữa ông chủ của các anh đến đây xin lỗi anh Hàn”, Trương Uy cười khẩy nói.

Ông chủ sắp đến xin lỗi Hàn Phá sao?

Tô Ba lại để ý đến chuyện này hơn.

Lăng Khôi giống loại người sẽ đi xin lỗi người khác à?

Đó là người mà ngay cả Trần Lâm cũng phải quỳ xuống khuất phục mà.

Mặc dù lần này đối mặt với người như Hàn Phá nhưng Lăng Khôi sẽ nhận sai xin lỗi ư?

Tô Ba không bình tĩnh được.

Đúng lúc này, có hai người bước vào.

Lục Hải Siêu, Trần Lâm.

Tô Ba lập tức đứng bên cạnh không dám thở mạnh như gặp phải ma quỷ.

Bầu không khí trong phòng bỗng yên lặng đến đáng sợ.

Khi còn học cấp ba ở thị trấn Hoa Hồng, họ thường đọc được tin tức về Trần Lâm nên dĩ nhiên biết ông ta là người giàu nhất quận Ngô Giang. Lúc này thấy Trần Lâm đến, họ nào dám nói gì.

Nhưng Hàn Phá vẫn thản nhiên nói: “Trần Lâm, sao ông lại đến đây?”

“Tôi nghe nói ở đây đã xảy ra chuyện nên đến xem sao”, Trần Lâm rót cho mình một ly rượu, nâng ly với Hàn Phá: “Hàn Phá, ông chủ nhà hàng Á Vận là bạn cũ của tôi, tôi và bố cậu cũng xem như là bạn. Tôi sẽ thanh toán bữa cơm này, mọi người có mâu thuẫn gì cứ bỏ qua hết đi, thế nào?”

Trần Lâm uống cạn ly rượu của mình.

Mọi người đều kinh hãi, vô cùng hoảng hốt.

Đường đường là người giàu nhất quận Ngô Giang, vì giúp ông chủ nhà hàng Á Vận giải quyết mọi chuyện mà sẵn lòng bỏ ra mười bảy triệu ư?

Năng lực của ông chủ nhà hàng Á Vận lớn đến mức này sao?

Hàn Phá vẫn kiêu ngạo ngồi đó nhưng không hề nâng ly rượu lên: “Tôi không thiếu chút tiền này nhưng tôi không cho phép một con kiến có thân phận và địa vị thấp hơn công khai đe dọa tôi. Ông chủ nhà hàng Á Vận nợ tôi một lần dập đầu xin lỗi”.

“Trần Lâm, tôi rất kính trọng ông, nhưng ông muốn giảng hòa thì trọng lượng lời nói của ông vẫn chưa đủ”, Hàn Phá nói thêm một câu.

Đây giống như một cái tát vào mặt người ta.

Trần Lâm khẽ thở dài: “Hàn Phá, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút mới được, đặt mình ở vị trí quá cao thì té càng đau”.

Trương Uy không cho là đúng: “Trần Lâm, ông nặng lời quá rồi. Chỉ là một ông chủ nhà hàng Á Vận mà thôi, anh Hàn chỉ cần phất tay một cái là có thể mua được mười nhà hàng Á Vận. Ông chủ nhà hàng này không đến quỳ xuống xin lỗi anh Hàn thì chưa xong chuyện đâu”.

“Nghe nói có người muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Sau đó một người quen thuộc bước vào phòng VIP.

Lăng Khôi.

Đi bên cạnh Lăng Khôi là Lâm Vân.

Thời gian đã trôi qua lâu vậy rồi nhưng năm dấu tay trên mặt cô ấy vẫn chưa hết, vô cùng chói mắt.

Dương Vy lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, sao cậu quay lại đây? Bọn tôi muốn ông chủ nhà hàng Á Vận xin lỗi anh Hàn thôi, chứ còn cậu à, chẳng có tư cách xin lỗi đâu”.

Lâm Vân nói: “Lăng Khôi chính là ông chủ nhà hàng Á Vận”.

Hơn ba mươi người trên bàn đều rất kinh ngạc nhìn Lăng Khôi.

“Chẳng phải Lăng Khôi là kẻ ở rể vô dụng của nhà họ Tô sao? Sao có thể mới đó đã trở thành ông chủ nhà hàng Á Vận rồi chứ?”

“Giá trị nhà hàng này ít nhất cũng phải trên một trăm triệu tệ, sao cậu ta có thể làm ông chủ được?”

“Nhà họ Tô không thể nào cho cậu ta nhiều tiền như vậy, có lẽ là bám váy Lý Lưu Tô nên Lý Lưu Tô cho cậu ta”.

“Đúng là vô liêm sỉ, vì tiền mà gì cũng làm được”.

Mọi người càng nói càng xem thường Lăng Khôi.

Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?

Trương Uy cười cợt nói: “Lăng Khôi, cậu đúng là ngày càng không có giới hạn. Cậu phải hầu hạ Lý Lưu Tô tốt thế nào thì cậu ta mới cho cậu nhiều tiền như vậy để cậu làm ông chủ. Mấy thủ đoạn của cậu có thể đi làm trai bao được rồi đấy”.

Dương Vy cũng tỏ ra khinh bỉ: “Tuy cậu kiếm được chút tiền nhưng cậu làm mất mặt cả lớp chúng ta”.

“Lăng Khôi, nếu cậu là ông chủ thì quỳ xuống nhận lỗi với tôi đi, như vậy tôi sẽ cho qua chuyện này”, Hàn Phá kiêu căng nói.

Lăng Khôi đứng bất động tại chỗ, khóe môi nhếch lên nụ cười khẩy.

Có người bảo mình quỳ xuống xin lỗi?

“Cậu Lăng, cậu đến rồi”.

Lục Hải Siêu quỳ xuống.

“Cậu Lăng, tôi chưa thể giải quyết ổn thỏa chuyện ở đây cho cậu, Trần Lâm vô dụng”.

Trần Lâm cũng quỳ xuống trước Lăng Khôi.

Căn phòng lặng ngắt như tờ!

Cảnh tượng này quá chấn động.

Tốt xấu gì Trần Lâm cũng là người giàu nhất quận Ngô Giang, vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Lăng Khôi?

Nếu Lăng Khôi chỉ là ông chủ nhà hàng Á Vận thì cũng hoàn toàn không có sức đe dọa như vậy.

Lẽ nào nhà họ Lý của Lý Lưu Tô đã gây áp lực cho Trần Lâm?

Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Mọi người nghĩ đến cách giải thích này, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn, nói cho cùng vẫn là ăn bám vào người khác.

Nhưng…

“Lý Mặc đến”.

Một vệ sĩ đứng ở cửa hô lớn.

Lý Mặc dẫn Lý Lưu Tô bước vào.

Lý Mặc xuất hiện khiến sắc mặt Hàn Phá rất khó coi.

Địa vị và thực lực của nhà họ Lý không thua kém gì nhà họ Hàn, Hàn Phá đã còn không cảm giác ưu việt hơn người nữa rồi.

“Hàn Phá, lâu rồi không gặp”, Lý Mặc mỉm cười nói: “Lăng Khôi là bạn tốt của tôi, tôi thấy chuyện ở đây hay là bỏ qua đi”.

Hàn Phá vẫn cảm thấy không cam lòng, cắn răng nói: “Chú Lý, Lăng Khôi là con rể nhà họ Tô, vẫn chưa ly hôn. Thế mà chú đã vội vã để cậu ta làm tên bám váy con gái chú rồi sao? Rõ ràng chuyện hôm nay là cậu ta không đúng. Lẽ nào chú Lý cũng mặc kệ đúng sai, ra sức bảo vệ cậu ta sao?”

Sắc mặt Lý Mặc lập tức trở nên không vui: “Con gái tôi rất trong sáng, chỉ là bạn bình thường với Lăng Khôi. Cậu đừng ngậm máu phun người, nếu truyền ra ngoài tin đồn không tốt gì đó thì Lý Mặc tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu”.

Sắc mặt Hàn Phá càng trở nên lạnh lùng: “Được, tạm thời không nhắc đến chuyện này. Nhưng chuyện hôm nay là do Lăng Khôi không đúng, tôi chỉ cần cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ trả tiền rồi đi ngay, như vậy được chứ?”

Lý Mặc lạnh lùng nói: “Lăng Khôi là nhà thẩm định lâu dài của nhà họ Lý tôi. Cậu ấy vừa giúp tôi chút việc cũng xem như là ân nhân của tôi, cậu lại bảo ân nhân của tôi quỳ xuống xin lỗi cậu? Hay là cậu thấy thể diện của tôi không đủ?”

Theo lý thì khi Lý Mặc nói đến đây, Hàn Phá nên biết khó mà lùi bước.

Nhưng trước đó Hàn Phá đã nói chắc trước mặt ba mươi mấy bạn học của mình là phải bắt ông chủ nhà hàng Á Vận quỳ xuống xin lỗi mới xong chuyện, bây giờ mà nhường bước thì chẳng phải rất mất mặt sao?

Hơn nữa, Lăng Khôi còn là bạn học của mình, mọi người đều khinh thường cậu ta. Nếu để một tên con rể vô dụng áp đảo mình thì há chẳng phải sau này mình sẽ trở thành trò cười sao?

Hắn tức sôi máu: “Chú Lý, chuyện nào ra chuyện đó, Lăng Khôi chẳng qua chỉ là một nhà thẩm định nhỏ ở nhà họ Lý, quỳ xuống xin lỗi tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì mà nhỉ? Chú cứ ra sức bảo vệ một người không quan trọng như vậy rất dễ phá hỏng mối quan hệ và sự hợp tác giữa hai nhà chúng ta đấy”.

“Lăng Khôi cũng là ân nhân của tôi, sao cậu có thể nói cậu ấy là người không quan trọng được chứ”.

Ngoài cửa lại vang lên một giọng nói vừa trầm thấp vừa vang.

Tề Hành bước vào: “Hàn Phá, cậu hỗn xược!”

“Ông già này là ai mà dám to gan nói anh Hàn tôi hỗn xược?”, Trương Uy lập tức đứng dậy nói giúp Hàn Phá.

Bốp!

Hàn Phá tát một cái lên mặt Trương Uy: “Cậu hỗn láo! Cụ Tề là phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải. Gia tộc Tề Thị tung hoành khắp Trung Hải, ngay cả bố tôi cũng là bề dưới của cụ Tề, Trương Uy cậu là cái thá gì mà dám vô lễ với cụ Tề”.

Phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải!

Trời ạ!

Trương Uy run lẩy bẩy quỳ xuống.

“Cụ Tề, cháu xin lỗi ạ, là cháu quản lý không tốt, cháu xin lỗi cụ”, Hàn Phá cũng cúi người chín mươi độ xin lỗi.

Người khác không biết thực lực của Tề Hành nhưng Hàn Phá lại biết rõ.

Mỗi khi lễ tết, bố Hàn Phá đều dẫn người nhà họ Hàn đến thăm và tặng quà cho Tề Hành. Hơn nữa nhà họ Hàn có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ một tay Tề Hành nâng đỡ.

Một nhân vật tầm cỡ như Tề Hành không phải là người mà nhà họ Hàn có thể đắc tội.

Chỉ cần Tề Hành không vui, nhà họ Hàn sẽ bị tống vào “lãnh cung” ngay lập tức.

Hàn Phá đã khiếp sợ đến mức hồn bay phách tán, lặng lẽ chờ đợi sự phán xử của Tề Hành đối với mình.

Đám bạn học xung quanh cũng rất kinh hãi.

Công đoàn Trung Hải là nơi định ra quy định cho giới kinh doanh của cả thành phố Trung Hải, là những người mà bình thường họ không bao giờ có thể tiếp xúc, là người đứng ở trên cao như truyền kỳ.

Bây giờ phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải cũng đã ra mặt vì Lăng Khôi!

Rốt cuộc Lăng Khôi này có thế lực kinh khủng đến mức nào vậy?

Cấp bậc này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của họ rồi.

Chỉ là họ không thể nào chấp nhận được. Lăng Khôi vừa nãy còn bị mọi người cười cợt, chế nhạo sao có thể hóa rồng ngay tức khắc vậy chứ?

“Hôm nay tôi đến đây vì Lăng Khôi, nghe nói cậu muốn cậu ta quỳ xuống xin lỗi à?”, Tề Hành tùy ý nói nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hàn Phá hoảng sợ quỳ xuống: “Lúc nãy Hàn Phá không biết Lăng Khôi là ân nhân của cụ nên có xúc phạm cậu ta, tội đáng trách. Bây giờ cháu sẽ trả tiền rồi đi ngay, không dám làm phiền đến cụ Tề”.

Hàn Phá vừa sai người đi tính tiền vừa định rời đi.

“Đánh người của tôi xong rồi định bỏ đi như vậy à?”, lúc này Lăng Khôi tiến lên hai bước, vẻ mặt u ám nói.

Chương 24: Cái giá của một bàn tay

Trái tim nhỏ bé của Hàn Phá hôm nay sợ đến mức muốn nổ tung.

Làm thế nào mà tự nhiên Lăng Khôi lại trở thành ông chủ của nhà hàng Á Vận?

Hơn nữa còn có vô số ông lớn chống lưng?

Lục Hải Siêu, Trần Lâm và Lý Mặc, giờ thậm chí cả Tề Hành cũng ra mặt rồi. Khả năng của tên nhóc này rốt cuộc lớn thế nào chứ?

Lần đầu tiên Hàn Phá cảm thấy sợ hãi Lăng Khôi: "Tôi đã không truy cứu nữa rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

"Người cuối cùng bảo tôi quỳ gối xin lỗi là Lý Long, một đại ca trong đời thường và thế giới ngầm ở thị trấn Hoa Hồng. Kết quả là phải chịu bị chặt đứt cánh tay để mong được sống sót. Còn cậu, cậu đã làm nhiều hơn ông ta một chuyện”, Lăng Khôi chỉ dấu tay hằn trên mặt Lâm Vân và nói từng từ một: “Cậu, đã đánh người của tôi”.

"Tốt xấu gìHàn Phá tôi cũng xuất thân từ nhà họ Hàn danh giá. Một tên Lý Long như ông ta làm sao có thể so sánh được chứ? Tôi đánh cô ta là vì cô ta đã xúc phạm tôi!”, Hàn Phá còn chưa nói dứt câu thì đã bị Lục Hải Siêu tát cho một cái bay ra xa.

"Lục Hải Siêu cụ chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà cũng đám đánh tôi ư? Có tin tôi nói với bố tôi tiêu diệt cụ không?”, đầu tóc Hàn Phá rối tinh rối mù, hắn gào thét.

"Xúc phạm cậu Lăng thì bố cậu cũng không cứu được cậu. Tôi không những phải đánh cậu, mà còn phải chặt đứt tay phải của cậu!”, Lục Hải Siêu lấy ra một con dao găm sang loáng từ tên người mình.

Ánh sáng lạnh lùng chói mắt.

Hai vệ sĩ mạnh mẽ bước tới giữ Hàn Phá, đồng thời rút tay phải của hắn ra và đặt trên mặt đất.

Hàn Phá đâu đã từng chứng kiến cục diện kiểu như thế này chứ?

Điều này chỉ xảy ra trên tivi thôi, vậy mà lúc này nó lại bày ra ngay trước mắt hắn.

Xét cho cùng, Hàn Phá cũng chỉ là một cậu ấm mà thôi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh giết chóc thực sự.

Từ trước đến nay, con đường Lục Hải Siêu đi gắn liền với bóng dáng của đao kiếm. Lúc này, luồng sát khí toát ra từ cơ thể cụ ta khiến Hàn Phá hồn siêu phách lạc.

"Lục Hải Siêu, cụ hãy suy nghĩ cho kỹ. Tôi là người nhà họ Hàn, bố tôi là Hàn Thiên Hào! Cụ đối xử với tôi như thế này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu", Hàn Phá vẫn muốn dùng gia tộc của mình để trấn áp Lục Hải Siêu.

Lục Hải Siêu không hề lay động, chỉ nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc với ánh sáng bạc chói mắt trong tay: "Cậu đã xúc phạm người mà cậu không thể xúc phạm. Đừng nói là bố cậu, cho dù là người mạnh hơn bố cậu gấp mười lần cũng không bảo vệ được cậu đâu”.

“Chú Lý Mặc, hai gia đình chúng ta rất có quan hệ tốt. Chú có thể giúp cháu nói gì được không?”, Hàn Phá gần như cầu xin.

Lý Mặc đứng yên không nhúc nhích.

“Cụ Tề, cụ là thầy của bố tôi, cũng xem như là ông nội của tôi. Cụ không thể đứng yên nhìn cánh tay phải của tôi bị chặt đứt được”, Hàn Phá tiếp tục cầu xin.

Tề Hành cau mày và cũng tò mò liếc nhìn Lăng Khôi.

Thanh niên này tàn nhẫn và dứt khoát như vậy sao?

Chỉ là nhà thẩm định của Lý Mặc chắc không đến mức hống hách như thế chứ?

Có điều, rốt cuộc Tề Hành vẫn không nói gì.

Cụ ta có nghĩa khí, trước đó Lăng Khôi đã giúp cụ ta giải quyết một tai họa to lớn, cụ ta nợ Lăng Khôi một ân tình nên giờ cũng không tiện can thiệp Lăng Khôi. Nhưng sau khi chuyện này qua đi, cụ ta cảm thấy từ giờ cũng hết nợ với Lăng Khôi rồi.

Tề Hành cảm thấy người tàn nhẫn như vậy không nên kết thân.

Năn nỉ vô ích, cuối cùng Hàn Phá chỉ còn cách nói với Lăng Khôi: "Lăng Khôi, dù sao chúng ta cũng là bạn học cấp ba, cậu đã quên tình bạn ba năm của chúng ta rồi sao?"

"Ồ? Bây giờ cậu bắt đầu nói về tình bạn với tôi đấy à? Trước đây hình như cậu đâu có coi tôi là bạn cùng lớp. Cậu vẫn cứ nên là chính mình thì hay hơn”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.

"Lăng Khôi, cậu nhất định phải đắc tội với tôi sao? Bố tôi là Hàn Thiên Hào, cậu biết làm như vậy hậu quả sẽ là gì không? Cậu có gánh vác nổi không? Hả?”, Hàn Phá còn chưa nói xong thì Lăng Khôi đã giơ tay phải lên.

Khi Lục Hải Siêu nhìn thấy cử chỉ của Lăng Khôi, như thể cụ ta đã nhận được lệnh phải làm điều đó, cụ ta liền dùng con dao ngắn trong tay cắt xuống.

"Phựt!"

Cổ tay bị gãy làm đôi.

Thảm đỏ loang lổ vết máu, lòng bàn tay lăn ra.

"Á!"

Hàn Phá hét lên một tiếng đau đớn xé ruột xé gan.

Lăng Khôi đến bên Hàn Phá, hai tay chắp sau lưng: "Kẻ nào đánh tôi sẽ phải trả giá".

"Lục Hải Siêu, cho bàn tay này vào trong hộp gấm. Tôi sẽ cầm bàn tay này đến thăm nhà họ Hàn", Lăng Khôi bình tĩnh nói.

Trước đó khi ăn tối với Tô Duệ Hân, Lăng Khôi cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi Tô Duệ Hân bị nhà họ Hán từ chối.

Nhà họ Hàn cậy thế ức hiếp người ta, được lắm!

Nhưng nếu dùng vũ lực trấn áp vợ của Lăng Khôi này thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần như thế!

“Rõ”, Lục Hải Siêu bảo người lấy ra một chiếc hộp gấm tơ vàng quý giá bỏ bàn tay vào rồi đứng sau lưng Lăng Khôi cùng với chiếc hộp, giống như một con dao chiến sắp được tháo vỏ bất cứ lúc nào.

Ba mươi mấy bạn học có mặt đột nhiên sợ hãi bật dậy khỏi ghế, quỳ xuống dưới chân Lăng Khôi theo bản năng và không ngừng run rẩy.

"Xin lỗi, Lăng Khôi".

"Xin lỗi".

Với thân phận như Hàn Phá, chính vì một mực bắt Lăng Khôi phải quỳ xuống xin lỗi, kết quả là vô ông lớn đã đến ủng hộ Lăng Khôi, cuối cùng thì Lăng Khôi đã chặt đứt tay phải của Hàn Phá như một bóng ma.

Đó là Hàn Phá tỷ phú đấy!

Trước đây họ đã cùng với Hàn Phá và Trương Uy chế giễu Lăng Khôi, nhỡ đâu Lăng Khôi lại tính toán với họ thì sao.

Bọn họ chỉ cảm thấy quần áo mình ướt sũng, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Lăng Khôi vượt qua đám đông và đến trước mặt Dương Vy.

"Lăng Khôi, xin, xin lỗi!”

Dương Vy sợ đến mức quần áo ướt đẫm.

Trước đó, cô ta đã nói rằng Lăng Khôi căn bản không đủ tư cách để xin lỗi Hàn Phá, giờ nghĩ lại thì đây là một trò đùa nực cười nhất.

"Vì Tô Ba đã đến nhà hàng của tôi để rửa bát, thì đó cũng coi như là người của tôi rồi. Anh ta đã làm bẩn giày của cô!”

Không đợi Lăng Khôi nói hết, Dương Vy đã lập tức thay đổi lời nói: "Đôi giày của tôi là do tôi không cẩn thận làm bẩn, không liên quan gì đến Tô Ba".

"Điều tôi muốn nói là cách đây hai năm, Jeffney đã bị mắc chứng trầm cảm và phải sống trong bệnh viện tâm thần để chữa trị. Từ đó đến nay, anh ta không hề thiết kế giày cao gót cho bất kỳ ai. Đôi giày của cô là hàng nhái, có thể mua với giá mấy trăm tệ trên thị trường”, giọng của Lăng Khôi tỏ vẻ tiếc nuối.

Trương Uy rất muốn nhảy dựng lên thể hiện sự oai phong, nhưng lại không dám mở miệng.

Còn Dương Vy thì nhìn Trương Uy đầy căm hận, ánh mắt như muốn nói, chúng ta kết thúc rồi

“Ngoài những người ở đây ra, tôi không muốn ai biết về chuyện hôm nay”, Lăng Khôi nói rồi bỏ đi luôn.

“Rõ”, Lục Hải Siêu kính cẩn cúi người: “Xin tiễn cậu Lăng!”

Trên đường rời khỏi nhà hàng Á Vận.

Lý Mặc và Lý Lưu Tô chủ động lái xe chở Tề Hành về nhà.

Nơi Tề Hành sinh sống là khu biệt thự Vân Đỉnh. Đây là khu biệt thự hàng đầu ở thành phố Trung Hải. Bà cụ Tô cũng sống trong khu biệt thự này.

Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·

Tề Hành ngồi ở vị trí phía sau bên phải lên tiếng: "Lý Mặc, mặc dù Lăng Khôi khá có năng lực, nhưng có thù tất phải báo, thực quá tàn nhẫn và độc ác. Hơn nữa cậu ta còn lợi dụng quyền thế của chúng ta để làm nền tảng. Loại người này sẽ không thể làm lên chuyện lớn, cũng không thích hợp để làm bạn. Hôm nay tôi chống lưng cho cậu ta, nhưng từ nay về sau, tôi và cậu ta không còn nợ nần gì nhau. Tôi cũng nhắc nhở ông hãy giữ khoảng cách với loại người này”.

Lý Mặc có vẻ trầm ngâm, không phản bác.

Tề Hành thở dài đầy thất vọng: "Dù sao Trần Lâm cũng là người giàu nhất quận Ngô Giang, được coi là nhân vật có tiếng ở thành phố Trung Hải. Không ngờ lại phải quỳ gối trước mặt một người như Lăng Khôi. Thật là không có cốt cách gì hết. Tương lai của ông ta chắc chắn sẽ bị Lăng Khôi này làm liên lụy. Vốn dĩ tôi cũng rất xem trọng tương lai của ông ta, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là tôi đã nhầm rồi!”

Lý Mặc định nói, nhưng cuối cùng lại nén lại.

Sáng hôm sau, Lăng Khôi lái con xe Chevrolet Camaro của Thất Lạc Diệp, suốt dọc đường ngân nga hát. Anh vui vẻ đi đến chợ để mua con Turbot mà Tô Duệ Hân thích ăn, định quay về nấu ăn cho vợ.

Tô Duệ Hân chủ động mời mình đi ăn, xem ra trong lòng vợ anh vẫn có anh.

Phải tranh thủ lúc còn nóng để hòa giải bớt mâu thuẫn mới được.

Kết quả là anh vừa bước vào liền nhìn thấy Chu Lam đang ngồi ở trên sofa với vẻ mặt tức giận, bà ta lạnh lùng nhìn anh: "Lăng Khôi, mày về đúng lúc lắm!”

“Chào mẹ”, tâm trạng của Lăng Khôi bỗng như từ trên trời rớt phịch xuống tận đáy.

"Tao cảnh cáo mày, mày đừng tưởng cứ lì ra đó thì có thể không ly hôn. Mày căn bản không xứng với con gái tao, bắt buộc phải lập tức ly hôn, nếu không tao sẽ đến tòa kiện mày!”

Chu Lam nói với vẻ chán ghét.

Trong ba năm, trong mắt bà ta chỉ toàn sự ghê tởm và khinh bỉ Lăng Khôi.

Nếu không phải vì Tô Duệ Hân, Lăng Khôi sẽ không bao giờ khách sáo với bà ta.

Xuất phát từ những phẩm chất tốt đẹp, Lăng Khôi cố gắng nén lại cơn giận: "Ly hôn là chuyện giữa con và Duệ Hân, lời mẹ nói không được tính. Hơn nữa chỉ cần trong lòng con vẫn còn yêu Duệ Hân, con sẽ không bao giờ ly hôn!”

Chu Lam lạnh lùng nói: "Mày cũng xứng nói đến chữ yêu à? Mày ăn bám cũng đã đành, lại còn dám công khai bồ bịch, hại con gái tao bị bãi chức. Lần này nếu không phải do cậu Trần Giang ra tay giúp đỡ thì tiền đồ của con gái tao đã bị mày hủy hoại rồi. Mày bẩn thỉu vô dụng như thế, có tư cách gì nói yêu con gái tao?”

"Mới hôm qua, cậu Trần Giang đó đã mua sợi dây chuyền cỏ bốn lá Yên Vũ của đại sư Cổ Dương trị giá bốn mươi triệu tệ tặng cho con gái tao đeo. Đây là số tiền mà mày kiếm cả tám đời cũng không kiếm được. Con gái tao gả cho Trần Giang thì cả đời này không phải lo lắng gì nữa. Nhà họ Tô cũng sẽ nâng niu con gái tao như viên ngọc quý. Mày đã hủy hoại con bé ba năm rồi, lẽ nào vẫn còn muốn tiếp tục hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của nó nữa ư?”

Lăng Khôi ngẩn ra.

Chiếc dây chuyền Yên Vũ không phải là mình tặng cho Tô Duệ Hân sao?

Tại sao nó lại trở thành một món quà mà Trần Giang tặng rồi?

"Sao hả? Đơ rồi à? Đã hiểu khoảng cách giữa mình và Trần Giang chưa? Giờ mày đi làm thủ tục ly hôn ngay cho tao”, Chu Lam lớn tiếng nói.

"Con sẽ không ly hôn. Dù sao thì Duệ Hân cũng sẽ chấp nhận con”, Lăng Khôi bỏ lại câu nói phía sau rồi xách con Turbot đi thẳng.

“Đồ khốn nạn, mày quay lại cho tao”, Chu Lam vội đuổi theo, nhưng Lăng Khôi đã mất tăm mất dạng.

Buổi trưa, tại bệnh viện Bình An.

Tô Duệ Hân kết thúc công việc buổi sáng liền mang theo một xấp tài liệu dày cộp đến trước cổng bệnh viện, dự định đến trụ sở của tập đoàn Hàn Thị trao đổi về dự án nghiên cứu.

Trước đó, Tô Duệ Hân đã đến thăm ba lần nhưng đều không gặp được chủ tịch tập đoàn Hàn Thị là Hàn Thiên Hào.

Nhưng chuyện bà cụ Tô đã giao phó cô không dám lơ là, nên định đi chuyến nữa.

Đúng lúc này, một chiếc Porsche 911 màu trắng từ từ dừng lại ở một bên.

Trần Giang mặc quần áo chỉnh tề bước xuống xe, tươi cười chào hỏi: "Duệ Hân, em đi đâu vậy, để anh đưa em đi”.

Sau sự việc của Lăng Khôi lần trước, Trần Giang đã bị ảnh hưởng nặng nề suốt một thời gian.

Nhưng hôm qua Tô Duệ Hân đột nhiên gọi điện hỏi anh ta là có tặng cho cô sợi dây chuyền Yên Vũ hay không.

Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, Trần Giang đương nhiên phải vơ vào rồi. Từ đó về sau, anh ta cảm thấy rất rõ ràng là thái độ của Tô Duệ Hân đối với anh ta đã có chút cải thiện.

Hôm nay tâm trạng Trần Giang đang tốt, dự định tung ra một đợt tấn công khác. Nếu có được thân hình tuyệt mỹ vô song này, bắt mình tổn thọ vài năm cũng xứng đáng.

Tô Duệ Hân phát cáu, lầm bầm vài câu: "Tôi định đến tìm Hàn Thiên Hào bàn chuyện công việc, mấy lần trước đều không gặp được ông ta!”

Trần Giang ngay lập tức cảm thấy hứng thú: "Trùng hợp thế, anh và con trai Hàn Phá của Hàn Thiên Hào cũng có chút giao tình”.

“Thật sao?”, Tô Duệ Hân đột nhiên thấy được hy vọng: “Anh có thể nhờ Hàn Phá giới thiệu tôi với Hàn Thiên Hào được không?”

Trần Giang nói: "Tất nhiên là được. Em lên xe đi, giờ anh đưa em đi!”

“Cảm ơn anh”, Tô Duệ Hân vui vẻ lên xe.

"Vợ ơi!"

Đúng lúc này, một chiếc xe máy đời 50 quen thuộc đậu bên cạnh. Lăng Khôi, trong bộ quần áo rách rưới, cầm theo hộp cơm đi tới: "Anh vừa nấu cho anh một bát canh cá Turbot. Em tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi!”

Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi thầm thở dài. Người chồng này thực sự vô dụng, biết nấu nướng, rửa chén bát sẽ chẳng giúp ích được gì cho cô trong sự nghiệp. Trần Giang thì quen biết Hàn Phá, có thể giới thiệu mình cho nhân vật lớn như Hàn Thiên Hào.

Khoảng cách quá lớn khiến Tô Duệ Hân thầm cảm thấy chua chát, thậm chí nảy sinh chút tủi thân.

“Anh để ở văn phòng tôi trước đi, giờ tôi có việc phải ra ngoài đã”, Tô Duệ Hân bỏ lại phía sau câu nói rồi vào thẳng chiếc xe 911.

Hai ngày nay, Tô Duệ Hân đều dồn hết tâm sức cho việc bà cụ Tô giao phó, thực sự không thể lo tới chuyện khác được.

"Vợ đi đâu vậy? Anh sẽ đi cùng em, biết đâu anh có thể giúp", Lăng Khôi đuổi theo đến bên cửa xe cạnh ghế phụ.

"Tôi phải bàn chuyện hợp tác với Hàn Thiên Hào. Trần Giang quen với Hàn Phá, có thể thông qua Hàn Phá giới thiệu tôi với Hàn Thiên Hào. Anh không giúp được đâu”, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng với người chồng vô dụng này, nhưng cô vẫn nói thật.

“Vừa hay anh cũng quen người nhà họ Hàn, hay là đưa cả anh theo đi!”, Lăng Khôi nói với vẻ háo hức.

"Ha ha ha, Lăng Khôi, anh quen nhân viên bảo vệ ở nhà họ Hàn sao? Hay là người quét dọn?", Trần Giang đã quên mất nỗi ám ảnh lần trước nên lại dám thể hiện ưu thế của mình trước mặt Lăng Khôi: "Hơn nữa, xe tôi là xe thể thao hai chỗ ngồi, không có chỗ cho anh đâu!”

"Tôi lái xe máy đi theo sau vợ tôi là được rồi!”

“Tùy anh đấy”, vẻ mặt Tô Duệ Hân không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.