Chiến Thần Phục Thù

Chương 153




Chương 153: Không phải đánh bại mà là giết chết

Trong lúc Trương Cự tung ra một cú đấm thì Trần Vũ Anh đã có thể tung ra bốn cú đấm.

Tốc độ tấn công gấp bốn lần.

Sau hàng chục lần phản công, Trương Cự vẫn có thể rút lui vững vàng, chuyển từ thế tấn công sang phòng ngự.

“Tốc độ tấn công nhanh thật! Lẽ nào Trương Cự đánh không nổi?”, Lý Nhược Nam hưng phấn nói: “Xem ra, Trần Vũ Anh đang muốn tung chiêu hiểm”.

Lăng Khôi nói: “Tiếp theo sắp bùng phát rồi. Trương Cự sắp thua rồi”.

Vừa nói xong, trận đấu lại đến hồi gay cấn.

Trần Vũ Anh bắt đầu bùng phát, các đòn tấn công liên tiếp từ nắm đấm, cú đá, cùi chỏ, đầu gối, cú thúc ngực đều được thể hiện một cách điêu luyện.

Giống như cơn lũ vỡ bờ, tuôn trào một cách điên cuồng.

Trong nháy mắt nổ tung.

Mặt, ngực, chân của Trương Cự đều bị đánh. Mắt, mũi, cổ họng đều bị thương nặng, cuối cùng cả người bay ra ngoài.

Vừa bay ra vừa nôn ra máu tươi, đập xuống đất như con cá chết, nằm yên bất động.

Ngất luôn tại chỗ.

Bốp bốp bốp!

Tràng pháo tay như sấm vang lên.

Trần Vũ Anh đứng ở giữa sàn đấu, hưởng thụ sự tán dương của mọi người.

“Trận đấu hạng kim cương cuối cùng, Trần Vũ Anh thắng. Chúc mừng Trần Vũ Anh đã được thăng hạng tay đấm kim cương hai sao”, tiếng người dẫn chương trình vang khắp khán đài.

Thực ra còn phải thông báo Trương Cự tụt hạng, trở thành tay đấm kim cương một sao. Nhưng tụt hạng là chuyện làm hỏng hết thể diện của võ sĩ, nên bình thường sẽ không công bố, có điều, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.

“Năm trận đấu đã kết thúc hoàn mỹ, bây giờ xin mời khán giả lui khỏi vị trí, chúng tôi sẽ thu dọn địa điểm. Tiếp theo, sẽ bắt đầu tiến hành đại hội nội bộ của Công hội quyền anh”, người dẫn chương trình dặn dò bảo vệ dọn dẹp hội trường.

Khán giả lần lượt ra về, vô số khán giả ở hàng ghế sau đi ra như thủy triều, sân đấu quyền anh sôi động từ sớm đã không còn chỗ trống, giờ chỉ còn lại vài khán giả ở hàng ghế đầu xếp hàng chờ ra về.

Bấy giờ, Lý Nhược Nam vẫn chưa hoàn hồn lại, thở dài nói: “Trần Vũ Anh lợi hại thật. Không hổ danh là võ sĩ quyền anh được Công hội quyền anh đánh giá cao. So với ông ta thì tôi chỉ là loài tôm tép. Cho dù tôi luyện tập thêm mười năm nữa thì e rằng cũng không phải đối thủ của Trần Vũ Anh. Những điều anh nói quả thực rất đúng. Mặc dù để làm được thì rất khó, nhưng quả thực là cơ hội duy nhất”.

Lăng Khôi nói: “Đừng coi thường bản thân mình như vậy”.

“Tôi nên xưng hô với anh thế nào? Nếu tiện thì có thể cho tôi số điện thoại không? Lần sau tôi sẽ tìm anh cùng thảo luận”, Lý Nhược Nam chủ động xin số điện thoại.

“Lăng Khôi. Những chuyện như thế này vẫn nên thận trọng khi thảo luận”, Lăng Khôi mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi có thể cảm nhận được anh không phải người bình thường. Thảo luận với anh có thể nâng cao sức chiến đấu của tôi”, Lý Nhược Nam nói: “Mặc dù anh không phải là đối thủ của Trần Vũ Anh, mà tôi thì cho dù mười năm nữa cũng không thể vượt qua Trần Vũ Anh, nhưng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để khiến mình trở nên mạnh hơn.

Lăng Khôi bất lực lắc đầu nói: “Cô coi trọng Trần Vũ Anh quá rồi đấy”.

Lý Nhược Nam nói: “Ông ta vừa trình diễn một màn quyền pháp hoàn hảo, thực sự rất lợi hại, anh không thấy vậy sao?”

Lăng Khôi thở dài, rót đầy ly rượu của mình: “Vậy thì để tôi cho cô mở mang tầm mắt, cái gì mới thật sự là quyền pháp hoàn hảo”.

Lăng Khôi đứng dậy, thuận theo hàng ngũ rời khỏi hội trường.

Lý Nhược Nam rất tò mò, nhanh chóng đi theo.

Sau khi rời khỏi trung tâm đấu trường, theo lý mà nói thì nên đi theo đường thuận rời khỏi trung tâm đảo, nhưng Lăng Khôi lại bảo Thất Lạc Diệp rời đi, rồi quay sang nói với Lý Nhược Nam: “Bây giờ cô là tay đấm hạng kim cương, đương nhiên cũng là thành viên của Công hội quyền anh, có tư cách tham gia đại hội quyền anh, đúng không?”

Lý Nhược Nam nói: “Đúng vậy, nhưng tôi không có hứng thú với loại đại hội này”.

Lăng Khôi nói: “Đưa tôi đến đó”.

Lý Nhược Nam tò mò liếc nhìn Lăng Khôi: “Anh muốn làm gì?”

Lăng Khôi nói: “Cô có đưa tôi đi hay không?”

Lý Nhược Nam lắc đầu: “Không, tôi không đi. Người nhà họ Tống là một lũ đạo đức giả, tôi không muốn bước vào địa bàn của nhà họ Tống dù chỉ một bước”.

Lăng Khôi nói: “Cô không muốn nhìn thấy Trần Vũ Anh thua trận à?”

Lý Nhược Nam tò mò hỏi: “Ai có thể đánh bại một cao thủ như Trần Vũ Anh chứ?”

“Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt”, Lăng Khôi nói.

Lý Nhược Nam nhìn trái nhìn phải: “Xung quanh có ai đâu, lẽ nào là anh? Anh định đánh bại Trần Vũ Anh?”

Lăng Khôi nói: “Không phải đánh bại mà là giết chết”.

Lý Nhược Nam hít sâu một hơi nói: “Này anh, anh đừng đùa tôi”.

“Cô thấy tôi giống đang nói đùa sao?”, Lăng Khôi đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lý Nhược Nam bị những lời này làm cho sững sờ, lúc nhìn Lăng Khôi càng thêm nghiêm trọng: “Tôi muốn xem. Để xem trận đấu này, hôm nay tôi sẽ phá lệ, dẫn anh bước vào cổng lớn nhà họ Tống”.

“Mời dẫn đường”.

Lý Nhược Nam đưa Lăng Khôi đến ngôi biệt thự ở trung tâm đảo.

Biệt thự nguy nga, có diện tích hàng nghìn mét vuông.

Có rất nhiều người ở cổng, nhưng vẫn hơi vắng vẻ so với sự náo nhiệt của đấu trường quyền anh.

Chỉ những thành viên của Công hội quyền anh hoặc khách mời đặc biệt của Công hội quyền anh mới có thể vào biệt thự, còn lại người ngoài không được vào.

Có võ sĩ hạng kim cương như Lý Nhược Nam dẫn đường, nhân viên bảo vệ ở cửa đương nhiên không dám hỏi nhiều.

Hai người vào tới đại viện thì nhìn thấy hai mươi chiếc bàn tròn lớn đã gần như chật kín chỗ.

Lý Nhược Nam dẫn Lăng Khôi đến vị trí ngồi trong góc, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hầu hết nhưng người ngồi đây đều là thành viên của Công hội quyền anh. Ngay cả phó hội trưởng thường vụ của Công đoàn quyền anh - Giang Thanh Hải cũng tham dự. Thậm chí, hội trưởng Tống Bác Văn cũng có thể đến, anh có chắc là muốn ở đây không?”

Lăng Khôi không trả lời mà tự rót rượu cho mình rồi từ từ uống.

Tống Tử Đường dõng dạc nói: “Thưa các vị, những nhân vật lớn của Công hội quyền anh sắp đến rồi, bao gồm cả bố tôi cũng sẽ đến”.

Nói xong, mọi người đều ngồi thẳng dậy, ánh mắt hướng về phía cánh cổng.

Tống Bác Văn.

Gia chủ nhà họ Tống, hội trưởng của Công hội quyền anh ngầm ở Trung Hải, tài phiệt xưng bá một phương. Giậm chân một cái cũng có thể khiến thành phố Trung Hải xảy ra động đất.

“Phó hội trưởng thường vụ Công hội quyền anh, Giang Thanh Hải đến”.

Một giọng nói lớn vang lên, Giang Thanh Hải bước vào.

Trong tiếng vỗ tay như sấm nổ.

“Võ sĩ hạng kim cương bảy sao của Công hội quyền anh, võ sĩ đứng đầu của công hội, Trương Thiết Hùng đến”.

Một người đàn ông mặc bộ vest đỏ, thân hình cao lớn, đôi mắt sáng, lông mày sắc nhọn, chắp tay đi vào.

Trương Thiết Hùng là võ sĩ đứng đầu trong mười ba võ sĩ hạng kim cương của Công hội quyền anh ở Trung Hải. Là cao thủ số một trong tất cả các võ sĩ hạng kim cương, thuộc cấp bậc hàng hầu.

Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.

“Hội trưởng Công đoàn Trung Hải , Mã Đằng đến”.

Ngay cả những nhân vật hàng đầu như hội trưởng Mã Đằng cũng đến, tất cả mọi người đều hận không thể mọc thêm vài bàn tay nữa để vỗ tay.

“Hội trưởng Công hội quyền anh, Tống Bác Văn đến”.

Dưới ánh nhìn của mọi người, một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi mặc áo đại cán, tóc bạc nhưng vẫn tráng kiện, bước đi vững chãi, chầm chậm đi vào.

Toàn thể mọi người đứng dậy, kính cẩn nói: “Hoan nghênh hội trưởng”.

Đây mới là ông trùm đứng đầu thật sự. Về quyền lực, có thể áp đảo ông cụ Đường.

Lúc này Lăng Khôi cũng không thể không ngẩng đầu lên nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.