Chiến Thần Phục Thù

Chương 152




Chương 152: Điên cuồng chiến đấu

Người khác có thể không hiểu Lý Nhược Nam đang nói gì.

Nhưng Lý Nhược Nam rất rõ ràng, nếu không có sự chỉ điểm của Lăng Khôi thì hôm nay cô ấy sẽ không thể nào đánh bại được một kẻ mang sức mạnh điên cuồng như Lý Nham.

Đối đầu với một siêu cao thủ mạnh gấp ba lần mình, đây là cách duy nhất để giành chiến thắng.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Lăng Khôi vừa nhìn đã hiểu thấu.

Lý Nhược Nam không thể tưởng tượng nổi, thanh niên này là kiểu tồn tại phi thường đến mức nào?

Lăng Khôi mỉm cười, nói: “Là cô có năng lực. Khả năng nắm bắt cơ hội cũng rất tốt, cuối cùng là do cơ thể cô có nền tảng vững chắc, đỡ được hai đòn tấn công của đối phương. Bằng không chưa chắc đã thắng được”.

Khuôn mặt căng thẳng của Lý Nhược Nam cuối cùng cũng thả lỏng, nở nụ cười nói: “Chủ yếu là do phương hướng anh chỉ ra là đúng”.

Lý Nhược Nam ngồi xuống ghế sofa, trò chuyện cùng Lăng Khôi. Ngoài ra cũng chuẩn bị xem hai trận đấu quyền anh kim cương tiếp theo.

Đánh giá sao cấp kim cương, phân lượng càng nặng.

Mặc dù Lý Nhược Nam cũng là võ sĩ kim cương, nhưng chưa có sao.

Phải thắng trọn một trận đấu thì sau đó mới phong võ sĩ kim cương một sao.

Sau khi giành chiến thắng, Lý Nhược Nam không hề tự mãn mà vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nhã nhặn theo dõi trận thi đấu.

Đối với cao thủ đẳng cấp như cô ấy mà nói, mỗi một trận đấu kim cương đều có thể thu được rất nhiều lợi ích.

Trận đấu kim cương đầu tiên, là cuộc đọ sức của hai võ sĩ kim cương một sao.

Một người đàn ông cao lớn, cường tráng, người đàn ông còn lại thì vạm vỡ hơn Lý Nham nhiều, mạnh hơn đối thủ gấp ba lần. Mới qua đòn tấn công, người đàn ông cao lớn đã bắt đầu liên tục lùi lại.

Hai tay Lý Nhược Nam chống cằm, không chớp mắt, lẩm nhẩm: “Người cao lớn kia sắp thua rồi. Anh ta cũng giống tôi, đối đầu với đối thủ không hề ngang tài ngang sức. Cứ cứng rắn đối chọi sẽ rất khó đánh”.

Đấu tay đôi cũng cần quan tâm đến thể trọng, người có cân nặng nhẹ hơn sẽ bị thiệt.

Đây cũng là lý do vì sao trong cuộc thi cử tạ, các trận thi đấu sẽ được phân chia theo cân nặng, điều này nhằm loại bỏ tình trạng cạnh tranh không lành mạnh do cân nặng không tương đương.

Một vận động viên cử tạ nặng sáu mươi cân và một vận động viên nặng một trăm hai mươi cân thì thi thế nào được?

Thua là cái chắc.

Nhưng quyền anh là trận chiến sinh tử thực thụ, những thứ luyện tập đều là kỹ năng chiến đấu, là chiến trường nên đương nhiên sẽ không phân định mấy thứ đó.

Trận đấu sống chết, lấy đâu ra công bằng chứ?

Trên chiến trường, ai quan tâm đến bạn nặng nhẹ thế nào đâu?

Lăng Khôi nói: “Người cao lớn kia muốn lặp lại kỳ tích của cô, nhưng người vạm vỡ đó đã phần nào phòng bị rồi. Hơn nữa người cao lớn kia cũng không có được sự dũng cảm và quyết đoán của cô. Không dám đối kháng đòn tấn công của đối thủ, chắc chắn là thua rồi”.

Vừa dứt lời, võ sĩ cao lớn bị một đòn hất tung lên cao, ói ra máu, bị thương rất nặng.

Trương Cự - người đàn ông vạm vỡ thắng đậm, được thăng cấp lên võ sĩ kim cương hai sao, cùng đẳng cấp kim cương với Cường Thạch đi theo Tống Tử Đường lúc trước.

Dáng vẻ của Lý Nhược Nam rất nghiêm túc, nhập tâm, quên cả vỗ tay.

“Sao thế? Sợ người này sẽ thành đối thủ của cô trong tương lai à?”, Lăng Khôi nhấp một ngụm rượu rồi nói.

Lý Nhược Nam nặng nề gật đầu: “Đúng vậy. Đấu với võ sĩ cân nặng gấp mấy lần bản thân là khó khăn lớn nhất với tôi, dù chủ ý của anh rất hay, nhưng không phải lần nào cũng có tác dụng”.

Lăng Khôi nói: “Đó là vì cô tham gia quá ít trận đấu, không đủ kinh nghiệm đối chiến với cao thủ như này. Thật ra, người như vậy rất dễ đánh”.

Lý Nhược Nam không tin: “Vậy sao?”

Lăng Khôi nói: “Đương nhiên. Có cơ hội cô sẽ biết”.

Lý Nhược Nam di chuyển đến chỗ cạnh Lăng Khôi, cười nói: “Đổi lại là anh, anh sẽ đánh thế nào?”

Lăng Khôi nói: “Di chuyển, tốc độ tấn công, bộc phát trong tích tắc”.

Lý Nhược Nam nghiêm túc học hỏi: “Di chuyển?”

Lăng Khôi nói: “Nếu bước di chuyển của cô đủ tốt, cô hoàn toàn có thể tránh được đòn công kích của đối phương. Dù đối thủ có mạnh đến đâu, nếu không chạm được đến cô thì mọi thứ đều là tốn công vô ích”.

Lý Nhược Nam chợt có cảm giác tìm được tri kỷ: “Vậy tốc độ tấn công thì sao?”

Lăng Khôi nói: “Nếu tốc độ tấn công đủ nhanh, hoàn toàn có thể mặc kệ đòn tấn công mạnh mẽ từ đối phương, trực tiếp cứng đối cứng. Trong lúc anh ta tung ra một cú đấm, cô có thể tung ra ba, năm hay thậm chí là mười cú đấm. Như vậy, dù anh ta có cứng rắn đối đầu cũng không phải là đối thủ của cô nữa”.

Lý Nhược Nam hít sâu một hơi: “Anh quan sát thật thấu đáo, vậy bộc phát trong tích tắc là ý gì?”

Lăng Khôi nói: “Lúc anh ta đấm tôi một phát, tôi có thể đá anh ta mười cái. Tám cú đấm liền có thể khiến anh ta tổn thương cổ họng, tai, mắt. Dù một cú đấm của tôi không mạnh bằng anh ta, nhưng trong tích tắc tôi đã bộc phát sức mạnh gấp mười lần anh ta, nghiền nát đối thủ trong phút chốc”.

“Nói hay lắm!”, Lý Nhược Nam vỗ bàn, làm Thất Lạc Diệp bên cạnh giật mình.

“Người anh em, anh làm công việc gì vậy?”, Lý Nhược Nam bắt đầu đổi xưng hô với Lăng Khôi thành người anh em. Vô hình coi anh thành bạn tốt nhiều năm.

Lăng Khôi liếc qua Thất Lạc Diệp bên cạnh, cười nói: “Mấy cái này là Lạc Diệp dạy tôi đó, cậu ấy thích chơi game, đây đều là cách chơi thích khách đối kháng trong game”.

Lý Nhược Nam tỏ vẻ thất vọng, giảm bớt hứng thú: “Thì ra là từ trong game, chẳng trách nói rõ ràng mạch lạc đến thế. Đó đều chỉ là lý thuyết, thực tế sao có thể áp dụng được”.

Di chuyển, tốc độ tấn công và bộc phát trong tích tắc phải cừ hơn đối phương gấp bội. Chỉ riêng điều kiện tiên quyết này đã quá khó rồi.

Lúc này, trận đấu cuối cùng đã bắt đầu.

Trần Vũ Anh đối kháng với Trương Cự - người vừa giành chiến thắng.

Trương Cự vừa được thăng hạng kim cương hai sao, mà Trần Vũ Anh vẫn chỉ là võ sĩ kim cương một sao. Cách biệt hết sức rõ ràng.

Trần Vũ Anh vừa lên sàn, đột nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Vóc dáng Trần Vũ Anh còn gầy nhỏ hơn người cao lớn ban nãy, Trương Cự nặng gấp bốn lần Trần Vũ Anh. Trần Vũ Anh này thua chắc rồi”, Lý Nhược Nam thở dài.

Lăng Khôi lắc đầu: “Là Trương Cự thua”.

Lý Nhược Nam hỏi: “Sao có thể chứ?”

Lăng Khôi mỉm cười, nói: “Nhớ lời tôi vừa nói không, cô cứ quan sát tiếp rồi sẽ biết”.

Trần đấu quyền anh bắt đầu dưới sự theo dõi chăm chú của mọi người.

Vừa bắt đầu, Trương Cự đã điên cuồng tấn công. Lý Nhược Nam cho rằng Trần Vũ Anh sẽ bị đánh bại ngay tức khắc, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cô ấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy Trần Vũ Anh di chuyển vô cùng linh hoạt, hơn nữa mỗi lần đều có đoán trước đòn tấn công của Trương Cự.

Tránh thoát toàn bộ đòn công kích của Trương Cự.

Sau đợt tấn công liên tiếp và điên cuồng, Trương Cự thở hổn hển, nhưng lại chẳng thể chạm đến nổi một góc áo của Trần Vũ Anh.

Lý Nhược Nam không khỏi liếc nhìn Lăng Khôi: “Di chuyển siêu quá. Trần Vũ Anh này thật khó lường. Mọi thứ hệt như anh nói”.

Lăng Khôi nói: “Di chuyển đã có, tiếp theo chính là tốc độ tấn công. Trần Vũ Anh mặc dù hình thể không tốt, nhưng tốc độ tấn công cực nhanh, có thể đối đầu trực diện với Trương Cự”.

Lý Nhược Nam nửa tin nửa ngờ nhìn lên sàn đấu, chỉ thấy Trần Vũ Anh đã bắt đầu chủ động tấn công.

Tấn công dữ dội.

Điên cuồng chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.