Chiến Thần Phục Thù

Chương 147




Chương 147: Cái ôm đầu tiên

Tô Duệ Hân lùi về sau hai bước.

Cô vừa lùi lại thì đã thấy Lăng Khôi kéo Tạ Trường Công nhảy vào phòng bệnh.

“Sao anh ta làm được vậy?”

Tô Duệ Hân giật mình nhưng trong tình huống cấp bách như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều mà nhào vào lòng Lăng Khôi: “Tên ngốc này, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa”.

Sắc mặt Tô Duệ Hân trắng bệch, cả người run rẩy không thôi.

Lo lắng vớ vẩn gì đó?

Lăng Khôi tìm phụ nữ ở bên ngoài gì đó?

Trong khoảnh khắc cảm xúc bộc phát tất cả đều bị vứt sang một bên hết.

Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Tô Duệ Hân chủ động ôm Lăng Khôi. Người anh hơi cứng đờ, một lát sau mới giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng.

Cảm giác được ôm thật thoải mái.

Một lát sau, Tô Duệ Hân mới dần bình tĩnh lại, lấy lại lý trí.

Sau khi định thần lại, Tô Duệ Hân hung hăng mắng mình một trận. Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, mày đang làm cái gì vậy?

Lăng Khôi cặn bã như vậy mà mày còn chủ động ôm người ta sao?

Sao mày lại đê tiện như vậy?

Đẩy mạnh Lăng Khôi ra, cô lạnh nhạt nói: “Đừng chạm vào tôi”.

Lăng Khôi hoang mang.

… Chẳng phải vừa rồi là em chủ động nhào vào ôm anh sao?

Anh mới là người bị hại mà.

Than thở phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn cả sách xong, Lăng Khôi cũng không so đo nữa.

“Anh kéo tôi lại làm gì? Tôi muốn chết mà còn cần anh quản sao?”, Tạ Trường Công tức giận trừng mắt liếc xéo Lăng Khôi, anh ta kích động lại muốn lao đến bên cửa sổ.

“Tạ Trường Công, anh đứng lại cho tôi”, Lăng Khôi bỗng kéo anh ta lại.

“Anh đừng kéo tôi, để tôi chết đi!”, Tạ Trường Công suy sụp nói.

Nói lý với người đang mất kiểm soát hoàn toàn vô dụng.

Lăng Khôi nói với Tô Duệ Hân: “Em bảo nhân viên y tế ra ngoài hết đi”.

Tô Duệ Hân cũng không hỏi gì nhiều mà bảo nhân viên y tế ra ngoài, còn cô ở lại định trấn an Tạ Trường Công. Nhưng dù cô trấn an thế nào, Tạ Trường Công cũng không bình tĩnh lại được mà ngược lại càng kích động hơn.

Lăng Khôi bỗng nói: “Vụ sụp lún của Boxing Ngô Lâm không phải là sự cố, mà có người cố ý muốn san bằng chỗ đó. Anh là đương sự, biết rõ tình hình lúc đó, nói cách khác, vợ con anh bị người ta hại chết. Bây giờ anh không muốn đòi lại công bằng cho vợ con mình mà lại tìm đến cái chết sao? Anh có còn là đàn ông không vậy?”

Câu nói này làm cảm xúc của Tạ Trường Công bình tĩnh lại.

Lúc nãy Tô Duệ Hân có trấn an cỡ nào cũng vô dụng.

Thế nhưng Lăng Khôi chỉ vừa nói một câu đã có hiệu quả khiến Tô Duệ Hân vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn Lăng Khôi lâu thêm một chút.

Lăng Khôi nói: “Anh muốn chết, được chứ nhưng anh là một thằng đàn ông nhất định phải làm xong hết những chuyện anh nên làm trước đã. Bố mẹ vợ của anh đã lớn tuổi rồi, tuổi già vẫn không ai nương tựa, anh là con rể, lẽ nào không nên gánh vác trách nhiệm này sao? Vợ con anh bị người ta hại chết, anh là chồng lẽ nào không nên đòi lại công bằng cho họ sao? Còn bố mẹ anh nữa, anh đã thu xếp ổn thỏa chuyện dưỡng già của họ chưa? Nếu anh đã làm hết những chuyện này rồi thì anh có muốn chết, tôi cũng không cản”.

Tạ Trường Công sửng sốt đứng tại chỗ, sau đó quỳ xuống đất bật khóc.

“Bây giờ anh rất đau khổ nhưng lúc này tâm trạng của bố mẹ vợ anh càng khó chịu hơn anh nữa. Lẽ nào anh không nên an ủi họ trước sao?”

“Cuộc đời chưa chấm dứt, đừng nói câu chết đi dễ dàng như vậy”.

Để lại câu này, Lăng Khôi xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng bệnh, anh vẫn còn nghe tiếng khóc thất thanh vang vọng bên trong.

Sau đó Tô Duệ Hân cũng ra ngoài với tâm trạng nặng nề, cô kéo Lăng Khôi đến phòng làm việc, vừa định nói vài lời với anh thì Lăng Khôi bỗng nói: “Đã có danh sách người bị thương và quy trình chữa trị của lần này chưa?”

“Tất nhiên là có, anh muốn làm gì?”, Tô Duệ Hân khó hiểu nhìn Lăng Khôi.

Lăng Khôi nói: “Đưa cho anh đi”.

“Anh không nói rõ mục đích thì tôi không thể đưa cho anh được, đây là quy định của bệnh viện”, Tô Duệ Hân vừa nói vừa vô thức liếc nhìn chồng tài liệu bên cạnh.

Lăng Khôi tiện tay cầm một phần tài liệu lên.

Tô Duệ Hân nhanh chóng đè tài liệu xuống nhưng đã muộn rồi.

Tốc độ của cô sao có thể nhanh hơn Lăng Khôi được chứ?

“Cảm ơn”, Lăng Khôi nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.

“Anh đứng lại”, Tô Duệ Hân lớn tiếng nói: “Anh muốn làm gì?”

“Năm người tử vong, sáu mươi tám người bị thương, chuyện làm vô nhân đạo này nhất định phải có người trả giá. Thiện ác đều có quả báo, quy tắc của Trung Hải không phải để không đó”, Lăng Khôi nói rồi bèn đi khỏi đó.

Tô Duệ Hân nghe mà chẳng hiểu gì nhưng cô có cảm giác chồng mình rất ngầu. Lúc chạy theo đến cổng bệnh viện thì đã không còn thấy bóng dáng Lăng Khôi nữa.

Tô Duệ Hân bực bội giậm chân: “Lăng Khôi, anh đang nói nhảm gì vậy? Không phải lại đi làm chuyện ngu ngốc đó chứ?”

Không biết từ khi nào mà Tô Duệ Hân nhận ra Lăng Khôi đã khác hẳn lúc trước.

Không biết từ khi nào mà Tô Duệ Hân bắt đầu lo lắng mọi điều về Lăng Khôi.

Lúc này Ngô Giai Giai chạy đến: “Duệ Hân, cậu làm gì đấy?”

Tô Duệ Hân nói: “Cái tên ngốc Lăng khôi lấy hết báo cáo chữa trị của người bị thương đi rồi, còn nói phải khiến ai đó trả giá. Cậu nói xem có phải anh ta điên rồi không?”

Ngô Giai Giai nói: “Anh ta trước giờ vẫn điên như vậy mà”.

Tô Duệ Hân nói: “Nhưng lần này không giống”.

“Có gì mà không giống, cậu lo bò trắng răng quá rồi, đi thôi. À, đúng rồi, buổi trưa tan làm cậu đừng lái xe”.

Tô Duệ Hân hỏi: “Tại sao không thể lái xe?”

Ngô Giai Giai nói: “Hôm nay là đại hội quyền anh mỗi năm một lần của Công hội quyền anh, nhiều nơi trong thành phố đều đã phong tỏa rồi, cậu mà lái xe sẽ bị kẹt xe đấy, tám giờ tối mới mở”.

Tô Duệ Hân sửng sốt, tự dưng cô có cảm giác chẳng lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.