Chiến Thần Phục Thù

Chương 143




Chương 143: Tôi muốn công khai giết người

Một số người đã chết ngay khi đưa đến bệnh viện.

Một số người không thể cứu được trong phòng cấp cứu.

Còn những người khác đã mất mạng ngay tại phòng tập Boxing Ngô Lâm.

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai vội vã đến bệnh viện qua đêm để chủ trì tình hình tổng thể, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một vụ tai nạn có thương vong lớn như vậy.

Nhìn thấy Trần Lâm đang ngồi ở đại sảnh của bệnh viện, Tô Duệ Hân vội vàng bước tới, hỏi: "Trần Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải công trường nào bị xảy ra sự cố sập đổ không?”

Trần Lâm thở dài: "Coi như là một vụ tai nạn sập đổ đi. Hiện trường cũng gần đây, tôi bảo người đưa hết những người bị thương đến đây”.

Sau khi cải tạo và mở rộng, bệnh viện Bình An hiện nay có quy mô rất lớn. Tuy mức độ vẫn đứng thứ hai, không bằng bệnh viện Hoa Hồng và bệnh viện Tam Tỉnh, nhưng mức độ chăm sóc y tế và trang thiết bị đã vượt quá cả hai bệnh viện kia cộng lại.

Trần Lâm cũng công nhận điều này.

Tô Duệ Hân nói: "Sếp Trần đừng lo, tôi đã huy động tất cả các bác sĩ trực đang nghỉ ngơi tức tốc đến bệnh viện cứu hộ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu thương vong".

Trần Lâm nói với lòng biết ơn: "Cảm ơn rất nhiều".

“Sếp Trần khách sáo rồi. Giờ tôi sẽ điều động nhân sự, xin phép đi trước”, Tô Duệ Hân vội vàng rời đi và bắt đầu bận rộn.

Từ đêm khuya cho đến tận sáng sớm hôm sau.

Tất cả các ca cấp cứu mới kết thúc.

Năm người chết và sáu mươi tám người bị thương.

Trong số sáu mươi tám người bị thương, một nửa bị tàn tật suốt đời, chỉ có hơn ba mươi người có thể phục hồi.

Nhìn thấy bản báo cáo này, Trần Lâm cảm thấy trái tim mình sắp bị bóp nát.

Lục Hải Siêu mất kiểm soát cảm xúc, nước mắt rơi lã chã.

"Cậu Trần, lẽ nào cậu còn muốn giấu giếm không báo sao? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, cậu nhất định phải nói với cậu Lăng", giọng nói của Lục Hải Siêu khàn khàn.

Trần Lâm gật đầu và quay số điện thoại của Lăng Khôi.

Lăng Khôi trả lời qua điện thoại: "Tôi đã biết rồi!”

Sau đó anh cúp máy.

Trần Lâm không có cơ hội để nói thêm một chữ.

Lục Hải Siêu nói: "Cậu Lăng như vậy là có ý gì?”

Trần Lâm lắc đầu: "Tôi cũng không biết".

Lục Hải Siêu cũng không tiện nói thêm nữa, chỉ thở một hơi dài thườn thượt.

Căn biệt thự số một Thạch Hồ ở Trung Hải.

Đây là một quần thể siêu sang ven hồ đỉnh cao. Mặc dù vị thế của nó không bằng biệt thự Vân Đỉnh, nhưng đây đều là những dinh thự quy mô lớn với tầm nhìn ra hồ. Nó rất được những người giàu có yêu thích.

Những người có thể sống trong cộng đồng này cũng là những người giàu có hàng đầu ở thành phố Trung Hải.

Lăng Khôi mặc quần áo rách rưới và bị nhân viên bảo vệ chặn ngay khi vừa bước vào cửa.

"Bộ dạng nghèo hèn của cậu vừa nhìn đã biết không phải chủ căn hộ ở chỗ chúng tôi rồi. Nếu như không có hẹn sẵn thì không được vào trong!”

"Trang phục của cậu cộng lại chưa đến hai trăm tệ. Dù có làm việc chăm chỉ cả đời cũng không đủ tiền mua một căn nhà ở đây. Cút đi".

"…"

Một vài nhân viên bảo vệ đã ngăn Lăng Khôi lại và chế nhạo anh.

Lăng Khôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng ở cổng.

Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc váy dây màu xanh da trời vội vàng chạy ra từ bên trong: "Lăng Khôi, sao anh đến không báo trước vậy?”

Giang Nhược Ly.

Lăng Khôi cười nói: "Tôi đi ngang qua đây, tìm cô có chút chuyện”.

“Mau vào đi”, Giang Nhược Ly tiến đến nắm cổ tay Lăng Khôi một cách đầy thân thiết, hai nhân viên bảo vệ vẫn muốn ngăn lại.

"Xin cô hãy đăng ký trước đã, nếu không thì không được vào trong!”

"Khu vực của chúng ta có các quy tắc và quy định nghiêm ngặt khách vào trong cần phải đăng ký. Nếu không, đừng trách chúng tôi đã đuổi cậu ta đi".

Giang Nhược Ly lập tức không vui: "Quần thể này do gia đình tôi phát triển và xây dựng, là tài sản của gia đình tôi. Mấy tên bảo vệ các anh lại dám huênh hoang à? Cút cho tôi, các anh đã bị đuổi việc”.

Họ lại dám cười nhạo anh Lăng ư?

Giang Nhược Ly làm sao có thể không tức giận được kia chứ?

Các nhân viên bảo vệ sợ hãi đến nỗi họ không dám ngăn cản họ nữa mà chỉ đứng nhìn Giang Nhược Ly kéo Lăng Khôi vào trong.

Một nhân viên bảo vệ nói: "Người phụ nữ này đẹp quá, thật không ngờ thằng nghèo hèn kia lại có thể cua được em gái xinh đẹp như vậy, trời đất không dung thứ được đâu”.

"Mấy người nói vừa rồi cô nhóc đó không phải cố ý dọa giẫm chúng ta đấy chứ? Biệt thự số một này đều là của nhà cô ta mở ra ư? Đùa gì vậy?”

"Đừng để ý đến cô ta, cô ta cũng chỉ là xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm thôi mà. Tôi để ý đầu cô ta không có trang sức gì đắt đỏ cả. Loại người này trong nhà không có nhiều tiền đâu, chúng ta tiếp tục duy trì công việc là được rồi”.

Đúng lúc này, một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi sải bước đi tới.

"Chào sếp Trương!"

Tổng giám đốc Trương Hàm phụ trách biệt thự số một.

Các nhân viên bảo vệ biết rằng thường ngày người phụ nữ này rất nghiêm túc và mạnh mẽ, họ rất sợ cô ta.

Trương Hàm nói thẳng: "Mấy người đã bị đuổi việc, mau chóng thu dọn đồ đạc rồi đi đi!”

"Sếp Trương, cô đừng đùa tụi tôi chứ. Chúng tôi làm việc đâu có lỗi lầm to tát gì đâu. Hơn nữa hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư”, một bảo vệ cười nói.

"Đã đắc tội với cô Giang mà mấy người còn nói không mắc lỗi gì to tát?”, Trương Hàm nói: “Đừng xin tha, vô dụng thôi. Cô Giang rất tức giận, mấy người bắt buộc phải lập tức rời khỏi đây ngay”.

Mấy nhân viên bảo vệ choáng váng.

Những gì người phụ nữ đó vừa nói là thật sao?

Quần thể khu dân cư siêu sang này là do gia đình cô ta phát triển?

Họ chỉ muốn tự tát vào mấy cái miệng của mình một cái thật mạnh.

Lại nói sau khi Giang Nhược Ly đưa Lăng Khôi đến phòng mình, cô ấy chủ động pha trà cho anh.

Lăng Khôi đứng trên ban công với tách trà nóng, nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp của Thạch Hồ.

Tim của Giang Nhược Ly đập rất nhanh, những gì cô ấy biết về Lăng Khôi đều là thông qua Mã Đằng. Những ngày này, cô ấy đã tiếp xúc nhiều với Lăng Khôi, và cô ấy biết rằng Lăng Khôi không phải người bình thường.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy, không ngờ lại chủ động tìm tới nhà khiến cô ấy hưng phấn không thể tả nổi.

Lăng Khôi nhấp một ngụm trà và chậm rãi nói: "Hôm nay chính là đại hội quyền anh một năm một lần của Công hội quyền anh Trung Hải phải không?”

Giang Nhược Ly nói: “Đúng vậy!”

Lăng Khôi nói: "Nhà họ Giang cô là phó hội trưởng thường vụ của Công hội quyền anh nên chắc là nắm rõ chuyện của Công hội quyền anh như lòng bàn tay. Tôi muốn cô giới thiệu tôi và bố cô gặp mặt nhau”.

Giang Nhược Ly sửng sốt: "Anh Lăng lại hiểu rõ về nhà họ Giang tôi như vậy sao? Anh có chuyện gì xin cứ nói rõ!”

Lăng Khôi nói: "Tôi muốn công khai giết hai người trong đại hội quyền anh. Trước khi làm chuyện này, tôi muốn nói với bố cô một tiếng”.

Xítttt!

Giang Nhược Ly hít sâu một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.