Chiến Thần Phục Thù

Chương 137




Chương 137: Rửa sạch nỗi oan

Ông cụ Đường dùng hơi thở cuối cùng của mình nói từng từ từng chữ một: “Mười chín năm trước, ông cụ Tô đã nuôi một người con nuôi, tên là Lăng Hiêu. Mười ba năm trước, Lăng Hiêu và Dương Kiệt cùng nhập ngũ. Mười năm trước, Lăng Hiêu được phong tướng, tám năm trước, Lăng Hiêu được phong vương, hiệu là Hiêu Vương, trở thành vua của các vị lính tinh nhuệ. Bảy năm trước, Lăng Hiêu được phong làm chủ soái quân Long Nha, nam chinh bắc chiến, hoành hành ngang dọc, vang danh khắp nơi, đánh giết khiến tám phương khiếp sợ, trở thành vinh quang tối cao của quốc gia”.

“Sau đó vào ba năm trước, năm mươi nghìn chiến sĩ tinh nhuệ Long Nha đã bại trận, toàn quân bị tiêu diệt ở núi Tuyết Long bên ngoài thành phố Trung Hải. Toàn quân mang tội danh phản quốc trở thành tên bán nước của Hoa Hạ. Dương Kiệt đã chết, Lăng Hiêu cũng bị tiêu diệt, chỉ còn lại linh hồn của chiến sĩ canh giữ cổng lớn của quốc gia”.

Lời nói của ông cụ Đường truyền vào tai.

Nước mắt của Lăng Khôi trào ra.

Ông cụ Đường tiếp tục nói: “Ông cụ Tô cũng vì chuyện này mà chết. Những gia tộc và những thế gia giàu có có liên quan đến Lăng Hiêu trước đó cũng đã bị tiêu diệt. Nhà họ Đường tôi, bởi vì quá thân cận với ông cụ Đường, nên cũng bị chèn ép. Tình trạng thương tích của tôi, lại không phải tình cờ mà có, mà là có người cố ý gây ra”.

Nước mắt của Lăng Khôi giàn giụa.

Người khác có lẽ sẽ không biết ông cụ Đường đang nói gì.

Nhưng Lăng Khôi biết rất rõ, hơn nữa còn là nhân vật chính trong câu chuyện này.

Bởi vì, Lăng Khôi chính là Lăng Hiêu.

“Lần trước cậu Lăng đã tận mắt thấy vết thương của tôi, chắc cậu Lăng cũng biết vì sao tôi bị thương rồi nhỉ?”, ông cụ Đường hỏi.

Lăng Khôi nói: “Nội kình, nội kình trong truyền thuyết”.

Ông cụ Đường đột nhiên ho dữ dội, khó khăn nói: “Không sai, tôi chính là bị cường giả nội kình đả thương. Trước đây, tôi không tin trên thế giới này lại có cường giả nội kình. Cho đến khi xảy ra trên chính cơ thể mình”.

Kình, là một loại sức mạnh.

Sức mạnh của người bình thường không thể gọi là kình.

Lăng Khôi có thể dựa vào sức mạnh của nắm đấm mà đập vỡ cả đá cẩm thạch, đó là ngoại kình. Là sức mạnh cao cấp hơn.

Một người bình thường có thể tập luyện tới trạng thái cơ bắp siêu cứng, là có thể tạo ra ngoại kình.

Ví dụ như Lý Tiểu Long năm đó, có thể chống đẩy liên tục bằng hai ngón tay trỏ, trong một giây có thể thực hiện sáu cú đá liên tiếp. Đây là sức mạnh cực hạn của cơ bắp.

Người bình thường nếu dùng hai ngón tay trỏ để chống đẩy, hai ngón tay sẽ phải chịu sức ép rất lớn và sẽ bị gãy đột ngột.

Nhưng Lý Tiểu Long có thể làm được.

Sức mạnh tinh thần là vô hạn, sức mạnh cơ bắp của người cũng là vô tận.

Nhưng nội kình, là loại vượt qua cả trạng thái cực hạn của cơ bắp.

Có thể đập vỡ đá qua không khí, chạy trên mặt nước.

Trong thế giới của người thường, đây là những chuyện không thể tồn tại.

Nhưng trên thực tế, nó đã tồn tại.

Thế gian rộng lớn, không chuyện kỳ lạ nào mà không có. Nguyên tử phân tách, một vật chất này sẽ tạo ra một vật chất khác. Sự khác biệt giữa vật chất với vật chất chỉ là sự khác nhau giữa hạt nhân của nó mà thôi. Chỉ cần kỹ thuật hay thủ đoạn có thể đạt được, thì bất cứ vật chất nào cũng đều có thể biến thành vật chất khác.

Theo phương trình khối lượng - năng lượng, năng lượng cực đại mà một chất có thể tạo ra bằng khối lượng nhân với bình phương tốc độ ánh sáng.

Nếu một người hoàn toàn biến đổi năng lượng, vậy thì năng lượng có thể tạo ra được bằng bình phương tốc độ ánh sáng nhân với trọng lượng cơ thể, là có thể san bằng một quốc gia lớn.

Tiềm năng của con người có thể lớn đến như thế nào chứ?

Phạm vi tưởng tượng của con người cũng chỉ gói gọn trong thế giới khoa học mà thôi.

Thế giới trước mắt có gì mà không thể chứ?

Ông cụ Đường cười gượng nói: “Muốn chữa khỏi được thương tích của tôi, cũng chỉ có cường giả cấp bậc này mới có thể làm được. Cậu Lăng nói thương tích của tôi có thể chữa được, cho nên tôi nghĩ, cậu Lăng đã gặp loại cường giả này rồi”.

Lăng Khôi không che giấu: “Đúng thế”.

Ông cụ Đường nói: “Cậu Lăng giỏi giang, chỉ tiếc là cơ thể tôi không trụ được nữa. Trước mắt tôi có một thỉnh cầu, hi vọng cậu Lăng đồng ý”.

Lăng Khôi nói: “Mời ông cứ nói”.

Ông cụ Đường nói: “Nhà họ Đường chúng tôi là một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải, nắm giữ tất cả hệ thống giao thông vận tải của thành phố Trung Hải. Đầu mối thuyền, tàu vận chuyển, đường sắt trên cao, vân vân đều do nhà họ Đường chúng tôi điều khiển, tất cả đều do uy lực của tôi. Nếu như tôi ngã xuống, bốn gia tộc còn lại sẽ tận dụng cơ hội cướp lấy sản nghiệp của nhà họ Đường tôi. Chỉ dựa vào Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà thì không thể giữ được”.

“Tôi muốn hi vọng cậu Lăng có thể trông coi con dấu nhà họ Đường”, ông cụ Đường thành khẩn nói, đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Đó chính là con dấu của nhà họ Đường.

Có con dấu thì có thể quyết định mọi chuyện lớn nhỏ của nhà họ Đường.

Người nắm giữ con dấu chính là người nắm giữ quyền lực thực sự của nhà họ Đường.

Lăng Khôi vội đứng dậy nói: “Ông cụ Đường, tuyệt đối không được. Tôi chỉ là người ngoài, chỉ có duyên gặp gỡ một lần, chuyện quan trọng như thế, Lăng Khôi tôi không thể đồng ý”.

“Đỡ bố dậy”.

Ông cụ Đường nói với Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy.

Hai người nhanh chóng đỡ ông cụ Đường dậy.

Sau đó, ông cụ Đường dùng sức lực cuối cùng loạng choạng ngồi dậy, dưới sự giúp đỡ của hai người kia, ông cụ Đường đã quỳ trước mặt Lăng Khôi: “Trước mắt, chỉ có cậu Lăng có đủ sức mạnh để bảo vệ nhà họ Đường, vẫn cầu xin cậu Lăng đồng ý với lão già này. Nếu không, lão già tôi chết không nhắm mắt!”

Lăng Khôi chấn động toàn thân, chắp tay cúi người nói: “Ông cụ Đường, ông hà tất phải khổ như thế? Đây là chuyện gia đình ông, tôi tuyệt đối không thể can dự”.

Ông cụ Đường lấy hộp gấm từ trong người ra, cắn răng nâng lên đặt trước người Lăng Khôi nói: “Cậu Lăng, nhà họ Đường cần cậu. Mà cậu, cũng cần nhà họ Đường!”

“Ông cụ Đường, ông làm như vậy thật khiến tôi khó xử. Sau này Lăng Khôi tôi nhất định sẽ che chở cho nhà họ Đường, nhưng con dấu này, tôi không thể cầm được”, Lăng Khôi thẳng thắn từ chối.

Khụ khụ!

Ông cụ Đường hấp hối, hơi thở mong manh.

Cụ ấy dùng hơi thở cuối cùng khàn giọng nói: “Tôi và ông cụ Tô, giống như Lăng Hiêu và Dương Kiệt, sống chết có nhau, như anh em một nhà. Lăng Hiêu là con nuôi của ông cụ Tô, cũng coi như là con nuôi của tôi vậy. Cậu còn phải từ chối sao?”

“Tôi cũng mới biết tất cả những chuyện này, mong cậu hãy mang những oan khuất của nhà họ Tô và nhà họ Đường đứng lên đỉnh Cửu Thiên lần nữa, rửa sạch nỗi oan cho hai nhà. Cậu Lăng, xin cậu hãy nhận lấy”.

Ông cụ Đường nói câu cuối cùng, cơ thể liền đổ xuống, chiếc hộp gấm trong tay đột nhiên rơi xuống đất.

Ông cụ đã tắt thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.