Chiến Thần Phục Thù

Chương 133




Chương 133: Kết quả sám hối thế nào?

Thi thoảng Lăng Khôi cũng có thể thấy Tô Duệ Hân xuất hiện tại cổng lớn của bệnh viện.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Khôi chọn nhà hàng Á Vận này.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Khôi thay quần áo bảo vệ của bệnh viện Bình An, lái xe máy đời cũ tới bệnh viện Bình An làm việc.

Lý Kiến đang ngồi trong phòng bảo vệ chơi game, thấy có người đi vào bất giác cất điện thoại đi, cảnh giác liếc nhìn người đó.

Thời gian làm việc mà bị phát hiện nghịch điện thoại sẽ khó tránh khỏi việc bị phê bình.

Sau khi thấy Lăng Khôi, Lý Kiến bị dọa giật nảy mình: “Lăng Khôi, sao anh lại tới làm việc rồi? Chuyện lạ nhỉ”.

Sau việc lần trước Lý Kiến dẫn Lăng Khôi đi xem trận đấu quyền anh ngầm, Lăng Khôi cũng chưa từng xuất hiện.

Lăng Khôi cười khẩy nói: “Trước kia tâm trạng không tốt nên nghỉ ngơi một thời gian”.

Tâm trạng không tốt nên nghỉ ngơi vài ngày?

Quá khí phách rồi.

Lý Kiến cạn lời: “Anh ngầu quá, tâm trạng không tốt thì có thể nghỉ ngơi. Thời gian này anh mà không tới là tiếc lắm đó”.

Lăng Khôi ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy tách trà: “Sao thế?”

Lý Kiến vui vẻ nói: “Bệnh viện của chúng ta sắp mở rộng rồi. Tự nhiên lại có thêm mảnh đất tốt nhất của quận Ngô Giang, hợp tác với tập đoàn Trần Thị để phát triển một bệnh viện tốt nhất Ngô Giang. Bệnh viện của chúng ta sẽ nhanh chóng được di dời. Nghe nói bệnh viện mới xây cực kỳ hiện đại. Được làm bảo vệ ở nơi tốt đẹp như thế, tôi cũng cảm thấy oai hơn rồi”.

Lăng Khôi suýt chút nữa phun ngụm trà ra ngoài.

Đây là suy nghĩ gì vậy?

Thay đổi nơi làm bảo vệ là cảm thấy oai hơn sao?

Lý Kiến cười nói: “Có phải anh cảm thấy tôi không có tiền đồ lắm không? Thực ra sau khi tôi giải ngũ, chỉ muốn yên ổn tìm công việc sống qua ngày, tìm một cô gái hiền lành tử tế xinh đẹp làm vợ là được rồi. Nhưng một tên bảo vệ như tôi luôn bị người khác coi thường. Không có cô gái nào thích tôi cả, thật buồn lòng”.

Lăng Khôi bất lực nói: “Cậu nhầm rồi. Khi cậu làm bảo vệ, cô gái mà chấp nhận đi theo cậu mới xứng đáng để cậu bảo vệ cô ấy cả đời. Nếu tương lai cậu phát đạt rồi, thì sợ gì không có người đẹp bên cạnh chứ. Nhưng có ai để cậu xứng đáng bảo vệ cô ấy cả đời không?”

Lý Kiến ôm đầu, nghĩ ngợi: “Hình như cũng có lý. Có phải anh dựa vào điểm này nên sếp Tô mới thích anh không?”

Lăng Khôi là chồng của Tô Duệ Hân, nhưng lại chỉ là thằng ở rể kém cỏi. Điều này không còn là bí mật ở bệnh viện Bình An này nữa rồi.

Lăng Khôi nói: “Cứ cho là thế đi, khi tất cả mọi người đều cho rằng tôi chỉ là một kẻ vô dụng, thì vợ tôi vẫn chấp nhận không từ bỏ tôi. Người phụ nữ như thế xứng đáng được tôi trân trọng cả đời”.

Lý Kiến nói với ý sâu xa: “Có lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy hình như sếp Tô...”

Nói được một nửa, Lý Kiến đột nhiên im bặt.

Lăng Khôi hỏi: “Hình như cái gì?”

Lý Kiến nói: “Tôi nói ra anh đừng giận nhé”.

“Nói đi, tôi không giận đâu”.

“Tôi cảm thấy hình như sếp Tô rất ghét bộ dáng này của anh”, Lý Kiến nói: “Mấy ngày anh không ở đây, ngoài sếp Tô ra thì không có ai tới hỏi thăm anh”.

Lăng Khôi hơi ngạc nhiên: “Duệ Hân tới tìm tôi sao?”

Lý Kiến gật đầu nói: “Ừ, cô ấy tới mấy lần liền, hỏi tôi là anh chết ở đâu rồi. Còn bảo tôi liên lạc với anh nói nếu anh quay lại thì cút đến văn phòng của cô ấy một chuyến. Ngữ điệu có vẻ rất ghét anh”.

Lăng Khôi im lặng một lúc lâu, sửa sang lại quần áo định ra ngoài.

“Lăng Khôi, tôi thấy anh vẫn nên cẩn thận một chút, tôi cảm thấy hình như sếp Tô rất muốn đánh anh. Có phải anh đã làm gì có lỗi với sếp Tô rồi không, hãy nghĩ kĩ trước khi trả lời”, Lý Kiến sau lưng tốt bụng nhắc nhở anh.

Lăng Khôi đã ra khỏi cửa, vừa bước tới tòa nhà bệnh viện thì thấy Ngô Lỗi hùng hùng hổ hổ đi tới: “Lăng Khôi, cậu bỏ việc bao nhiêu ngày rồi có biết không hả? Theo quy định cậu nên bị đuổi việc, tất cả là nhờ tôi ra mặt nên bệnh viện mới không đuổi cậu, còn không mau cảm ơn tôi đi”.

Lăng Khôi phớt lờ hắn, đi thẳng về phía trước.

“Lăng Khôi cậu có thái độ gì thế hả?”, Ngô Lỗi đuổi theo kéo cổ áo của Lăng Khôi, bất mãn nói.

“Bỏ tay ra”, Lăng Khôi nhíu mày.

“Mau nói cảm ơn tôi”, Ngô Lỗi rất kiêu căng.

“Nói cái con khỉ”, Lăng Khôi vung một bạt tai: “Áo của tôi anh có thể kéo là kéo sao?”

Bốp!

Một cái tát vang dội.

Ngô Lỗi bị đánh liền sửng sốt.

Không ít người xung quanh tới xem, xôn xao bàn tán.

“Vãi chưởng, đội trưởng Ngô Lỗi bị thằng ở rể vô dụng Lăng Khôi tát thẳng vào mặt kìa, Lăng Khôi thật vênh váo!”

“Ỷ vào vợ mình là tổng giám đốc liền làm xằng làm bậy ở đây, đúng là khiến sếp Tô mất mặt”.

...

“Mẹ kiếp cậu dám đánh tôi sao?”, Ngô Lỗi tức giận, giơ nắm đấm lên đánh về phía trước, kết quả bị một cú đá móc câu của Lăng Khôi đá bay xuống đất, ngã sõng xoài như con chó chết.

Sau đó, Lăng Khôi không thèm nhìn hắn, đi thẳng vào trong thang máy.

Sau lưng truyền tới giọng nói gào thét của Ngô Lỗi: “Cái thằng lông bông nhà cậu, cứ đợi đấy. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu, tôi phải gọi điện tố cáo cậu”.

Bước vào văn phòng của Tô Duệ Hân, Lăng Khôi lại lần nữa thấy vợ mình.

Tô Duệ Hân mặc váy bút chì, là lượt ngồi trên ghế chỉnh sửa tài liệu, bên cạnh còn có cốc cà phê uống gần hết, Lăng Khôi lại đặt một ly cà phê mới vào bên cạnh cô.

Tô Duệ Hân vô thức bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu thấy Lăng Khôi, nhướng mày: “Anh tới rồi”.

Lăng Khôi nở nụ cười xán lạn: “Em gọi anh tới thì anh tới ngay đây”.

“Anh càng ngày càng kiêu căng rồi đấy, ngay cả Ngô Lỗi cũng dám đánh. Tại sao?”, Tô Duệ Hân nhíu mày, vẻ mặt không vui.

“Nhìn hắn không thuận mắt, nên đánh”.

Câu trả lời này khiến Tô Duệ Hân càng tức giận: “Anh nhìn tôi không thuận mắt có phải cũng muốn đánh tôi không?”

“Không đâu”, Lăng Khôi phủ nhận nói: “Bởi vì lúc em tức giận nhìn rất thuận mắt”.

Tô Duệ Hân nghẹn lời.

Hết cách để phản kháng.

Trong lòng thấy hơi lâng lâng.

“Theo quy định của bệnh viện phạt anh một tháng tiền lương”, Tô Duệ Hân cũng coi như phạt nhẹ: “Sau này không được đánh người”.

“Được, đều nghe theo em”, Lăng Khôi sao lại không biết vợ anh đang bao che cho anh chứ, trong lòng rất vui sướng.

Tô Duệ Hân lại cúi đầu đọc tài liệu, tùy ý hỏi: “Mấy ngày này anh đi ngao du ở đâu rồi?”

“Không đi chơi đâu cả, anh đang sám hối”, Lăng Khôi nói.

“Ha ha, không nhận ra loại người như anh cũng biết sám hối. Sám hối cái gì?”

“Sám hối về việc tại sao khiến vợ mình tức giận”.

Tô Duệ Hân liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt dễ chịu hơn: “Kết quả sám hối thế nào?”

“Ông trời lớn nhất, đất thứ hai, vợ đứng thứ ba, anh đứng thứ năm”, Lăng Khôi lựa lời nói.

Tô Duệ Hân thầm cảm thấy vui vẻ, không nhịn được cười hỏi: “Vậy thứ tư là gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.