Chiến Thần Phục Thù

Chương 130




Chương 130: Giấy chuyển nhượng dự án

“Cái gì? Anh Lăng sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn vậy sao? Mảnh đất này ít nhất cũng một tỷ trở lên đấy!”

“Anh Lăng thật là ngầu quá, đối tốt với nhân tình như vậy, thật không tiếc gì mà”.

“Haizz, nếu anh Lăng cũng đối tốt với tôi như vậy thì tôi bằng lòng làm nhân tình của anh ấy”.

“…”

Vừa rồi người ở đây còn chê bai Tô Duệ Hân, nhưng bây giờ đều chuyển thành ngưỡng mộ, đố kị.

Trước kia bọn họ đã được biết sự rộng rãi của anh Lăng ở tiệc mừng thọ của bà cụ Tô.

Bây giờ số tiền chi ra còn lớn hơn nữa.

Sao có thể không khiến người khác kinh ngạc được chứ?

Người kích động nhất là bà cụ Tô và Tô Thần.

Đặc biệt là bà cụ Tô, vừa rồi bà ta còn tràn đầy khí phách bảo Tô Thần ngày mai mang theo tiền đến tập đoàn Hàn Thị mua lại mảnh đất này.

Kết quả cậu Lăng đã mua lại mảnh đất từ lâu, hơn nữa còn tặng nó cho Tô Duệ Hân trước mặt nhiều người.

Mất mặt quá!

Sắc mặt bà cụ Tô đỏ bừng.

Tô Duệ Hân cũng ngây ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Ông Trần, món quà này lớn quá, tôi không thể nhận được”.

Tô Duệ Hân rất muốn nhận nhưng cuối cùng vẫn từ chối.

Trong mắt người khác, Tô Duệ Hân chính là nhân tình của anh Lăng, được người ta bao nuôi, bây giờ lại từ chối nhận quà của người ta ư? Cô ta là ngu ngốc, hay là đang tỏ ra thanh cao?

Nhưng Tô Duệ Hân hiểu rõ, mình không phải là nhân tình của anh Lăng. Nhận ân huệ to lớn như vậy thì sau này làm sao trả nổi?

Trần Lâm nói: “Cậu Lăng biết cô muốn tìm cậu ấy, nhưng gần đây cậu Lăng rất bận, không có thời gian. Tuy nhiên thứ mà cô cần, cậu Lăng vẫn bảo tôi mang đến tặng cho cô. Đây là tấm lòng của cậu Lăng, mong cô Tô đừng phụ lòng cậu ấy”.

Tô Duệ Hân cảm thấy rất áp lực, do dự không thôi.

Lúc này, bà cụ Tô lên tiếng: “Ông Trần, Tô Duệ Hân là con cháu nhà họ Tô chúng tôi, mà Duệ Hân chưa trải đời được nhiều, khó tránh khỏi cảm thấy khó xử. Món quà này tôi sẽ nhận thay Duệ Hân, nhờ ông chuyển lời cảm ơn đến cậu Lăng giúp tôi”.

Trần Lâm không khỏi liếc sang bà cụ Tô.

Trời ạ, trên đời này còn có người không biết xấu hổ đến vậy sao?

Trần Lâm biết rõ ân oán giữa Tô Duệ Hân và nhà họ Tô. Có thể nói nhà họ Tô được như ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ Tô Duệ Hân và cậu Lăng. Nếu không có cậu Lăng thì dự án y học thảo dược sẽ không vào tay nhà họ Tô.

Nhưng bà cụ Tô lại luôn luôn ghét bỏ, lợi dụng Tô Duệ Hân, bác bỏ toàn bộ công lao của Tô Duệ Hân.

Bà ta xem Tô Duệ Hân là người nhà họ Tô từ lúc nào thế?

Bây giờ nhìn thấy lợi ích thì bảo Tô Duệ Hân là người nhà họ Tô sao?

Trần Lâm càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Ông ta dừng lại một lúc rồi mới nói: “Bà cụ Tô, thật xin lỗi, cậu Lăng đã dặn tôi giấy chuyển nhượng dự án này chỉ có thể đưa cho cô Tô, hoặc là gửi đến bệnh viện Bình An. Những người khác không có quyền được nhận”.

Bà cụ Tô đỏ bừng mặt, lúng túng nói với Tô Duệ Hân: “Duệ Hân, nếu cậu Lăng đã có ý tốt như vậy thì cháu cứ nhận lấy đi. Không nể mặt cậu Lăng là không được đâu”.

Chu Lam cũng thúc giục Tô Duệ Hân nhận lấy.

Tô Duệ Hân vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cũng kí tên lên tài liệu trước sự quanh co thuyết phục của Trần Lâm, sau đó nhận lấy tài liệu: “Ông Trần, cảm ơn anh Lăng giúp tôi. Giấy chuyển nhượng này xem như tôi nợ anh Lăng, sau này nếu tôi có khả năng nhất định sẽ trả lại cho anh ta”.

Trần Lâm không nhiều lời, cầm tài liệu xoay người rời đi.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ và đố kị của bao nhiêu người, Tô Duệ Hân không thoải mái lắm, mặt đỏ lên.

Bà cụ Tô cười nói: “Duệ Hân, chúc mừng cháu, có một người giỏi giang như cậu Lăng tốt với cháu như vậy. Cháu có thể đưa bà xem qua bản hợp đồng đó không?”

Tô Duệ Hân không tình nguyện là mấy.

Tô Thần chêm vào một câu: “Duệ Hân, bà nội chỉ muốn tốt cho em thôi. Lỡ như hợp đồng này có chỗ nào không ổn, bà nội cũng có thể chỉ cho em thấy”.

Tô Duệ Hân không tiện từ chối, bèn đưa hợp đồng cho bà cụ Tô.

Bà cụ Tô lật xem, càng thêm kinh ngạc.

Đây quả thật là giấy chuyển nhượng dự án, hơn nữa giá cả chuyển nhượng chỉ có một tệ mang tính tượng trưng.

Đây là chuyển nhượng không đền bù cho Tô Duệ Hân.

Không đền bù!

Bà cụ Tô cảm thấy như bị tát một cái thật mạnh lên mặt.

Đây là mảnh đất mà nhà họ Tô luôn muốn có được đấy!

Để mua được mảnh đất này, nhà họ Tô đã xoay xở xong tiền bạc, kết quả…

“Không có chỗ nào không ổn, cậu Lăng rất tốt với cháu”, bà cụ Tô trả tài liệu lại cho Tô Duệ Hân, gượng cười nói: “Cậu Lăng thật là tốt với cháu, nếu có cơ hội, cháu có thể dẫn cậu Lăng về nhà để bà nội gặp mặt”.

“Nào, chúng ta cùng chúc mừng Duệ Hân lấy được dự án bệnh viện quận Ngô Giang. Nhà họ Tô chúng ta vừa khéo có thể hợp tác cùng Duệ Hân phát triển dự án này”, bà cụ Tô nâng ly rượu, dẫn đầu mọi người chúc rượu Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.

Đây là lần đầu tiên bà cụ Tô chủ động chúc rượu mình.

Hơn nữa còn là vì nhắm vào thế lực của anh Lăng phía sau mình, để hợp tác phát triển dự án bệnh viện quận Ngô Giang.

Chỉ là bọn họ đâu ai ngờ anh Lăng này chính là Lăng Khôi mà bọn họ vẫn luôn xem thường.

Cuối cùng quyền sở hữu thửa đất Ngô Giang đã thuộc về bệnh viện Bình An.

Chuyện này đã gây xôn xao khắp quận Ngô Giang, cũng khiến bệnh viện Bình An nổi tiếng. Bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng xếp trên bệnh viện Bình An cũng không ngồi yên được nữa.

Ông chủ đứng đằng sau bệnh viện Hoa Hồng là Lý Long, từng là nhân vật rất có quyền lực ở thị trấn Hoa Hồng. Bệnh viện Hoa Hồng cũng là tài sản chủ yếu của ông ta.

Lần này nghe nói dự án bệnh viện quận Ngô Giang thuộc về bệnh viện Bình An, Lý Long đứng ngồi không yên.

“Ông Long”, một người đàn ông bước nhanh vào văn phòng của Lý Long, chắp tay nói: “Bây giờ bệnh viện Bình An phát triển mạnh mẽ, dường như sắp vượt qua bệnh viện của tôi và ông rồi, chúng ta phải nghĩ cách ngăn chặn mới được”.

Người đi vào khoảng năm mươi tuổi, mặc áo đại cán, mang khí chất nhà nho.

Tỉnh Bằng.

Tổng giám đốc bệnh viện Tam Tỉnh.

Trước mắt, bệnh viện Bình An là bệnh viện hạng II đứng thứ nhì trong thị trấn Hoa Hồng, còn bệnh viện Tam Tỉnh và bệnh viện Hoa Hồng thì đứng thứ nhất.

Lý Long chán nản nói: “Tỉnh Bằng, từ lần trước bệnh viện Bình An mở rộng bắt đầu kinh doanh trở lại, việc làm ăn và danh tiếng của họ đã vượt qua bệnh viện của hai chúng ta. Hiện nay lưu lượng người ra vào bệnh viện bọn họ còn cao hơn hai bệnh viện chúng ta cộng lại, không ngăn chặn được nữa”.

Tỉnh Bằng chua xót nói: “Ông Long, ông là nhân vật quyền lực ở thị trấn Hoa Hồng, thế nào ông cũng phải có cách ngăn chặn sự phát triển của bệnh viện Bình An. Nếu không, bệnh viện của tôi lẫn ông sẽ chết đói mất”.

Lý Long chán nản ngồi xuống ghế sofa: “Không ngăn được”.

Tỉnh Bằng không cho là vậy: “Ông Long nói đùa, ở thị trấn Hoa Hồng ai mà không biết ông rất có tiếng nói, còn có công ty nào mà ông không ngăn chặn được sao?”

Lý Long cười gượng: “Nếu là người khác thì đương nhiên tôi có thể ngăn được, nhưng bệnh viện Bình An thì không thể. Sau lưng họ có Trần Lâm chống lưng, lại còn có cậu Lăng vô cùng lợi hại kia hỗ trợ cho Tô Duệ Hân”.

Tỉnh Bằng ngạc nhiên: “Ông nói thật sao?”

Có thể Tỉnh Bằng không biết danh tiếng của cậu Lăng, nhưng danh tiếng của Trần Lâm thì rất rõ.

Lý Long gật đầu đáp: “Ừ”.

Tỉnh Bằng không cam tâm, đổi cách nghĩ khác, lại nói: “Mặc dù bệnh viện Bình An đã lấy được mảnh đất bệnh viện quận Ngô Giang, nhưng bọn họ không có tiền phát triển. Nếu muốn hoàn thành việc xây dựng theo kế hoạch thì phải có tiền vốn hơn một tỷ, bệnh viện Bình An không có năng lực đó. Chúng ta không đè ép được bệnh viện Bình An, nhưng chúng ta có thể thử hợp tác với họ, cùng nhau phát triển dự án này”.

Lý Long sáng mắt lên: “Đây đúng là biện pháp hay. Chúng ta không đè ép được bệnh viện Bình An nhưng vẫn có thể hợp tác với bọn họ. Không có sự ủng hộ của hai bệnh viện chúng ta, bệnh viện Bình An quả thật không thể tự mình hoàn thành việc xây dựng dự án này”.

Tỉnh Bằng nói: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện Bình An gặp Tô Duệ Hân đi!”

Lý Long đáp: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.