Chiến Thần Phục Thù

Chương 128




Chương 128: Đã lâu không gặp

Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai năm lần bảy lượt tới tòa cao ốc của tập đoàn Trần Thị, vẫn luôn muốn Trần Lâm giới thiệu các cô ấy với anh Lăng.

Kết quả là mỗi lần Trần Lâm đều qua loa lấy lệ, không đưa ra câu trả lời chính xác nào.

Hai người chỉ đành thất vọng trở về.

Lúc sắp rời đi, Trần Giang lái một chiếc xe Porsche Panamera màu đỏ dừng bên cạnh hai người. Lần này gặp lại Tô Duệ Hân, anh ta phát hiện Tô Duệ Hân càng đẹp hơn trước.

Hé cửa kính xuống, Trần Giang cười nói: “Duệ Hân, đã lâu không gặp”.

Trần Giang nở nụ cười tươi, tự cho rằng nụ cười của mình rất đẹp trai.

Từ lần trước cầu hôn thất bại ở nhà họ Tô, Trần Giang vẫn luôn rầu rĩ không vui nên đưa mấy cô bồ nhí ra nước ngoài nghỉ phép. Giờ đây về nước, dường như anh ta đã hồi phục lại tinh thần dồi dào lúc trước.

Tô Duệ Hân hoàn toàn phớt lờ anh ta, chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục đi về phía trước.

Trần Giang vội vàng đuổi theo: “Duệ Hân, lúc nào em rảnh, anh mời em ăn cơm”.

Tô Duệ Hân nói: “Không rảnh”.

Trần Giang rất lúng túng, sững sờ tại chỗ không động đậy.

Ngô Giai Giai nói: “Trần Giang, gần đây tâm trạng Duệ Hân không được tốt, chuyện gì cũng không thuận lợi. Anh đừng làm phiền cậu ấy nữa”.

Trần Giang vừa nghe xong, cảm thấy đây là cơ hội thể hiện, liền vỗ ngực tự tin nói: “Có chuyện gì không thuận lợi, chỉ cần nói ra, Trần Giang anh nhất định sẽ giúp em hoàn thành. Ở quận Ngô Giang này không có chuyện gì mà Trần Giang anh không làm được!”

Ngô Giai Giai liếc anh ta: “Thật hay đùa đấy? Anh giỏi như vậy sao?”

Trần Giang nói: “Chút bản lĩnh này thì vẫn có đấy, cô nói đi”.

Ngô Giai Giai kể lại đầu đuôi mọi chuyện, cuối cùng nói: “Nếu anh có thể bảo bố anh giới thiệu Duệ Hân với anh Lăng thì tôi sẽ bảo Duệ Hân mời anh ăn cơm một tháng liền”.

Trần Giang cười lớn nói: “Được, vậy thì cứ quyết định vậy nhé. Bây giờ tôi sẽ đi tìm bố tôi nói chuyện. Bố tôi rất yêu thương tôi, ông ấy luôn đồng ý với mọi yêu cầu của tôi”.

Ngô Giai Giai cười đáp: “Được, vậy tôi đợi tin tốt của anh”.

Tâm trạng của Trần Giang rất tốt, đích thân tiễn hai người đẹp lên xe. Xe người ta đều đã đi xa rồi, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt toát lên sắc thái của kẻ đi săn nhìn trúng con mồi.

Ngô Giai Giai là một người đẹp tuyệt trần, rất có mùi vị phụ nữ. Nhưng Tô Duệ Hân lại có vẻ đẹp thoát tục và cao ngạo nhiều hơn, thuộc kiểu người phụ nữ mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn chinh phục.

So sánh với nhau, anh ta cảm thấy mấy cô bồ nhí mà anh ta dẫn theo ra nước ngoài nghỉ phép chỉ là một đống phân.

Càng nghĩ anh ta càng cảm thấy buồn nôn, sắp ói ra ngoài.

“Duệ Hân, em cứ đợi đấy, anh sẽ có được em. Hi hi”, Trần Giang vội vã chạy tới văn phòng của Trần Lâm, nói lại mong muốn của Ngô Giai Giai một lần nữa, sau đó nói: “Bố, anh Lăng này cũng chả có gì hay ho cả. Nếu Tô Duệ Hân muốn gặp anh ta, bố giới thiệu cô ấy với anh ta là được rồi”.

Trần Lâm đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Có phải thằng nhóc mày vẫn nhớ nhung Tô Duệ Hân nhà người ta không?”

Trần Giang không phủ nhận: “Bố, con lớn thế này rồi, chỉ thích một người phụ nữ là Tô Duệ Hân. Nếu có được người phụ nữ này, cả đời này của con không có gì hối tiếc. Bố giúp con đi mà!”

Bốp!

Trần Lâm tát thẳng lên mặt Trần Giang.

Trần Giang ngây ra: “Bố! Bố đánh con làm gì?”

Trần Lâm lạnh lùng nói: “Thằng nhãi mày mà cũng xứng với Tô Duệ Hân sao?”

“Bố, hôm nay bố làm sao thế? Thực lực của nhà họ Tô chưa chắc đã hơn nhà họ Trần chúng ta. Con và Tô Duệ Hân đều môn đăng hộ đối. Hơn nữa con tìm hiểu rồi, mặc dù Tô Duệ Hân gả cho thằng vô dụng Lăng Khôi kia nhưng ba năm qua, Lăng Khôi chưa hề chạm vào Tô Duệ Hân, cô ấy vẫn còn trinh. Con cưới cô ấy sẽ không làm nhà họ Trần chúng ta phải mất mặt”, Trần Giang hứng khởi nói.

Bốp!

Trần Lâm lại tát thêm một bạt tai: “Tao nhắc lại lần nữa, mày không xứng với Tô Duệ Hân. Nếu mày không muốn chết, thì đừng tiếp cận Tô Duệ Hân nữa. Nếu không, nhà họ Trần chúng ta sẽ bị mày hại chết đấy!”

Trần Giang ôm má, tức giận nói: “Sao có thể chứ? Tô Duệ Hân không được nhà họ Tô chào đón, nhà họ Trần chúng ta hoàn toàn có thể chống lại nhà họ Tô. Bố có thể quan tâm đến tình cảm của con được không?”

“Tình cảm cái con khỉ”, Trần Lâm lấy cây gậy đánh golf ở bên cạnh, đánh Trần Giang một trận tơi bời: “Thằng bất hiếu nhà mày, ngày trước đều do mẹ mày chiều hư rồi”.

“Bố, tại sao? Sao bố lại sợ Tô Duệ Hân thế?”, Trần Giang không dám chống đối, cũng không dám trốn tránh, chỉ không cam lòng kêu lên.

“Mày có biết Tô Duệ Hân là người phụ nữ của ai không?”

“Ai?”

“Cậu Lăng!”, Trần Lâm gần như gầm lên: “Gia tộc Hàn Thị lợi hại hơn nhà họ Trần chúng ta rất nhiều đúng không? Kết quả vì đắc tội với cậu Lăng mà Boxing Trần Thị bị san bằng. Bây giờ ngay cả tập đoàn Hàn Thị đều bị đá ra khỏi vị trí thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải rồi. Một đứa như mày thì là cái thá gì? Lại dám động tới người phụ nữ của cậu Lăng?”

Trần Giang sững sờ.

Anh ta cũng nghe được tin tức tập đoàn Hàn Thị bị đá ra khỏi Công đoàn Trung Hải, nhưng không ngờ lại là do đã đắc tội với anh Lăng.

Anh ta không có cách nào tưởng tượng được thủ đoạn của anh Lăng.

“Tô Duệ Hân vẫn chưa ly hôn với Lăng Khôi mà đúng không? Sao lại trở thành người phụ nữ của anh Lăng được chứ?”, Trần Giang bắt đầu tưởng tượng: “Hóa ra là như thế, con hiểu rồi. Chẳng trách cô ấy muốn nhờ con giới thiệu cho anh Lăng, hóa ra là làm nhân tình của người ta”.

Cả người Trần Giang hồn bay phách lạc xụi lơ dưới đất: “Nữ thần Tô Duệ Hân của tôi lại đi làm nhân tình của người ta ha ha ha! Thế giới này thật tàn nhẫn với tôi!”

Trần Lâm nhìn thằng con trai vô tích sự của mình, đột nhiên tức nước vỡ bờ mắng: “Cút ngay cho tao, đừng ở đây làm trò mất mặt”.

Sau khi Tô Duệ Hân và Ngô Giai Giai về công ty, đợi hai ngày cũng không đợi được câu trả lời của Trần Lâm.

Hi vọng của hai người cũng dần dần biến mất.

Vẻ mặt Tô Duệ Hân chán nản, về đến nhà, Chu Lam đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn ngon: “Duệ Hân, mau rửa tay ăn cơm”.

Tô Duệ Hân không muốn ăn, gắp vài miếng rồi đặt đũa xuống.

Chu Lam quan tâm hỏi: “Duệ Hân, con sao thế?”

Tô Duệ Hân nói: “Không sao ạ”.

Chu Lam vẫn không yên tâm: “Có phải Lăng Khôi lại làm con buồn không?”

Đổi lại ngày trước, mỗi lần Chu Lam nhắc tới Lăng Khôi sẽ tự động bổ sung từ “vô dụng”, nhưng bây giờ ấn tượng của Chu Lam với Lăng Khôi thay đổi không ít. Lần trước nếu không có sự xuất hiện của Lăng Khôi đã cứu Tô Duệ Hân khỏi tay Trương Khởi Lâm, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Tô Duệ Hân nói: “Anh ta luôn khiến con không vui. Bây giờ chuyện con lo lắng là bệnh viện Bình An không phát triển tốt”.

Tô Duệ Hân kìm nén sự khó chịu, nói hết mọi lo lắng trong lòng ra ngoài, sau đó nói: “Con cũng không biết cứ như vậy mà tìm anh Lăng giúp đỡ có được không. Thực ra con rất muốn tự lực cánh sinh phát triển bệnh viện Bình An, nhưng cơ hội và thời gian lại không đợi người. Con...”

Chu Lam thở dài: “Nếu con thật sự muốn phát triển bệnh viện thật tốt, vậy thì đi tìm cậu Lăng giúp đỡ đi. Cậu Lăng đối xử với con tốt như vậy, không những lấy lại bệnh viện Bình An về cho con, mà còn thay con giải quyết chuyện tiền nong. Nếu con chấp nhận cậu Lăng, thì ly hôn với Lăng Khôi cũng chả sao cả. Mẹ đều ủng hộ con”.

Trải qua biến cố lần trước, tính cách của Chu Lam đã thay đổi rất nhiều.

Tô Duệ Hân nói: “Mẹ, mẹ nói gì thế. Sao con có thể gả cho anh Lăng chứ. Ngay cả mặt anh ta con còn chưa thấy”.

Tô Duệ Hân vẫn không thúc giục Lăng Khôi đi làm thủ tục ly hôn.

Bản thân cô cũng không biết tại sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.