Chiến Thần Phục Thù

Chương 122




Chương 122: Mau sai người giết nó đi

Căn phòng im lặng như tờ.

Không hề có bất cứ âm thanh nào!

Không ít các bạn học sợ đến nhũn hai chân, xơ lụi dưới đất, có người còn không chịu được mùi máu tanh nôn tại chỗ, bụng dạ khó chịu. Còn có không ít người nhát gan kêu rên thành tiếng.

Quá đáng sợ, quá khủng khiếp!

Bọn họ lớn như này, đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.

Hàn Bách vừa nãy còn là “con cưng của trời” trong mắt bọn họ, mà giờ phút này lại bị một nam thanh niên chặt đứt tay phải.

Sự tự tin và kiêu ngạo vượt trội trong lòng bọn họ đột nhiên bị đánh tan tác.

Hàn Bách sớm đã bị dọa hồn bay phách lạc, liên tục gào lên: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Đừng đối xử với tôi như vậy, cầu xin anh”.

“Dương Nguyệt, xin lỗi. Lúc trước là tôi đã sai”.

“Xin lỗi Dương Nguyệt, tôi không nên lừa dối tình cảm của cô. Tôi chính là tên cặn bã, tôi không phải là con người, mong cô tha thứ cho tôi. Cô cần bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho cô!”

Hàn Bách thật sự sợ hãi, nói năng lắp bắp, từ ngữ không mạch lạc.

Dương Nguyệt ở bên cạnh khóc nức nở, tâm trạng gần như suy sụp.

Đối với một cô gái mà nói, cô ấy vừa mới trở thành bạn gái của người ta trước mặt bao nhiêu người, rồi lại bị chính bạn trai tát một cái bạt tai, bị chê bai ruồng bỏ, bị mắng chửi trêu chọc, biến Dương Nguyệt trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Điều này khiến Dương Nguyệt có một loại cảm giác kích động muốn đập đầu tự tử.

Lúc này thấy Hàn Bách xin lỗi mình, tâm trạng mới tốt lên một chút.

Còn Hàn Mộ Hoa chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt lộ ra sự hung ác cực độ.

Nhưng từ đầu đến cuối bà ta vẫn không nói gì.

Lý Bân quỳ dưới đất, càng thêm run rẩy.

“Sớm xin lỗi thì có phải không cần chịu đựng đau đớn thế này rồi không. Thanh niên trẻ, cuối cùng vẫn không hiểu chuyện”, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, lắc đầu thở dài: “Có điều, cho dù cậu có xin lỗi thì chuyện này cũng không dễ kết thúc như vậy đâu”.

Hàn Bách điên cuồng gào thét: “Anh, anh còn muốn thế nào?”

Hắn vừa dùng bối cảnh nhà mình để chèn ép Lăng Khôi, hi vọng Lăng Khôi biết khó mà lui, bò dưới đất xin lỗi hắn. Nhưng trải qua sự việc kinh khủng như vừa rồi, Hàn Bách không dám cậy thế chèn ép người nữa.

“Cái tay đã tát Dương Nguyệt, tôi phải phế bỏ. Nhưng cái miệng cậu đã nhổ nước bọt lên người cô ấy, cũng chẳng hề tốt đẹp gì, giữ lại cũng không được”, Lăng Khôi chậm rãi nói.

“Anh sỉ nhục tôi thành như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn hủy hoại cái miệng của tôi?”, Hàn Bách muốn phát điên lên.

Lăng Khôi nói: “Chuyện sắp tới, do người khác định đoạt. Hàn Mộ Hoa, bà nói xem?”

Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói: “Lăng Khôi, hôm nay mày quá đáng lắm rồi đấy. Nhà họ Hàn tao nhất định sẽ không tha cho mày”.

Lăng Khôi lại hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng rít vào một hơi: “Nhỏ không hiểu chuyện, lớn cũng không hiểu chuyện”.

Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói: “Anh trai Hàn Thiên Hào của tao sắp tới đây rồi. Tao muốn xem tới lúc đó mày sẽ có kết cục thế nào?”

Chẳng mấy chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hàn Thiên Hào dẫn theo đám bảo vệ khí thế hùng hổ xông vào.

Bên cạnh Hàn Thiên Hào còn có một gã đàn ông lực lưỡng. Dũng mãnh như hổ như gấu, trông y hệt người sắt.

Hàn Thiên Hào xuất hiện khiến tất cả mọi người cảm thấy ớn lạnh.

Chị Béo và Lục Tử Ca đều hít sâu một hơi.

Đây chính là ông trùm của thành phố Trung Hải.

Thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, tập đoàn Y Dược đầu tiên của thành phố Trung Hải.

Ông trùm đẳng cấp sở hữu tài sản lên đến hàng chục tỷ.

Theo hiểu biết của người bình thường về Hàn Thiên Hào, ông ta là sự tồn tại không thể chạm tới. Cho đến giờ gặp người thật, đám bạn học đã sớm bị dọa ngu người.

“Ông trùm như Hàn Thiên Hào đã xuất hiện, xem ra Lăng Khôi chết chắc rồi”.

“Đó là điều đương nhiên. Ông trùm tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.

“Tên Lăng Khôi này quá kiêu ngạo hống hách. Một người cho dù có thể đánh đấm, cũng chỉ là kẻ lỗ mãng mà thôi, sao có thể chống lại nhân vật lớn như gia tộc Hàn Thị chứ?”

“Kịch hay bắt đầu rồi”.

Đám bạn học xôn xao bàn tán, như thể thấy được cảnh tượng thê lương của Lăng Khôi.

Hàn Bách bị chôn chân dưới đất cũng như nhìn thấy mặt trời hi vọng, lớn tiếng kêu cứu. Dáng vẻ lập tức trở nên vô cùng kiêu ngạo, la hét với Lăng Khôi: “Thằng nhãi ranh, bác tao tới rồi. Mày chết chắc rồi, ha ha ha!”

Hàn Bách khẳng định chắc chắn rằng, Hàn Thiên Hào xuất hiện đồng nghĩa với Lăng Khôi như kẻ đã chết.

Người bác này của hắn rất đáng sợ, hắn đã được tận mắt chứng kiến.

“Anh trai, anh xem cháu anh bị người ta đánh thành ra bộ dạng gì rồi kìa. Tên này không coi nhà họ Hàn ra gì”, Hàn Mộ Hoa lại lấy lại vẻ hùng hổ cường bạo lúc trước.

Hàn Thiên Hào đứng trước mặt gã đàn ông lực lưỡng, nghi ngờ nhìn thanh niên trước mắt: “Cậu chính là cậu Lăng à?”

Lăng Khôi ngậm điếu thuốc, tùy ý nói: “Không sai”.

Hàn Thiên Hào nói: “Trước đó cậu đã tiêu diệt Boxing Trần Thị của tôi. Còn muốn cướp mảnh đất quận Ngô Giang của tôi thì đã đành. Bây giờ cậu còn đánh cháu tôi thành như vậy, quá đáng lắm rồi nhỉ?”

Hàn Thiên Hào không hiểu về cậu Lăng này lắm, nhưng ông ta biết cậu Lăng rất mạnh nên lời ông ta nói cũng không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Lăng Khôi từ tốn nói: “Nếu tôi quá đáng, thì Hàn Bách đã chết rồi”.

Lăng Khôi cầm lấy con dao, đặt lên mặt bàn trước mặt Hàn Thiên Hào: “Ông, đích thân cắt lưỡi cậu ta thì tôi sẽ bỏ qua tất cả những chuyện Hàn Bách đối xử với Dương Nguyệt”.

Xuýt!

Tất cả đều chấn động.

Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Khôi như một kẻ điên.

Thằng nhóc này thật không biết điều, có tư cách gì mà uy hiếp Hàn Thiên Hào chứ?

Hàn Thiên Hào đấy.

Hàn Mộ Hoa nghiến răng nói: “Anh, mau sai người giết nó đi”.

Hàn Thiên Hào mặc kệ Hàn Mộ Hoa, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Khôi nói: “Nếu nói như vậy, bàn tay của con trai tôi Hàn Phá cũng do cậu chặt đứt sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.