Chiến Thần Phục Thù

Chương 107 :




Chương 107: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão

Còn bây giờ, cậu Lăng lại bất ngờ phá lệ để cho tập đoàn Trần Thị gia nhập Công đoàn Trung Hải.

Tỉnh Thượng Xuân không thể tưởng tượng được bản lĩnh phi thường như thế này.

Lăng Khôi nói: "Trần Lâm, ông đứng dậy nói chuyện đi. Ông vẫn luôn tận tâm tận lực vì chuyện của tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không bạc đãi ông”.

"Cảm ơn! Sau này cậu Lăng có chuyện gì cần sai bảo xin cứ căn dặn. Trần Lâm tôi nguyện cúc cung tận tụy, dốc hết sức vì cậu!”, Trần Lâm bắt đầu thể hiện rõ ý đứng về phía Lăng Khôi.

Trần Lâm thực sự sẵn sàng đứng về phía một người như vậy.

Một mặt, Lăng Khôi trọng tình trọng nghĩa, trước giờ chưa từng hung ác tuyệt tình.

Ngoài ra, lai lịch thân phận, thực lực bản lĩnh của cậu Lăng quả thực là phi thường. Trần Lâm có thể đi theo một nhân vật lớn như vậy, còn có gì để mà nói nữa chứ?

"Tôi không cần ông cúc cung tận tụy, tôi chỉ cần ông sống tốt, hơn nữa ngày càng được tốt hơn”, Lăng Khôi khẽ nói: “Phòng tập Boxing Ngô Lâm vì chuyện của tôi mới gặp phải sự bài xích chèn ép như vậy, sao tôi có thể không ra mặt vì ông được chứ?”

Trần Lâm run rẩy nói: "Cậu Lăng, cậu muốn ra tay với Boxing Trần Thị sao?”

Lăng Khôi không trả lời.

Giang Nhược Ly nói: "Vài ngày trước, anh Lăng có nhờ tôi gửi một tin nhắn cho Hàn Thiên Hào, nói với ông ta rằng anh Lăng có hứng thú với mảnh đất ở quận Ngô Giang, kêu ông ta liệu việc mà làm. Nhưng câu trả lời của Hàn Thiên Hào là nếu như anh Lăng đã ra mặt thì ông ta bằng lòng bán lại mảnh đất cho anh Lăng với giá gốc”.

Trần Lâm nghe vậy liền tức giận: "Hàn Thiên Hào thật là to gan, lại dám không chủ động dâng mảnh đất cho cậu Lăng, ngược lại còn dám mở miệng đòi ra giá. Như thế rõ ràng là không coi cậu Lăng ra gì mà”.

Giang Nhược Ly nói tiếp: "Ba ngày trước, Trần Tử Long bảo Trần Nguyên chuyển lời đến anh Lăng là sủa như chó ở bên ngoài hồ Bạch Thúy một ngày, nếu không Trần Tử Long sẽ lấy mạng chó của anh Lăng.

Lục Hải Siêu tức giận nói: "Trần Tử Long quá hống hách rồi. Điều này đã không đơn giản chỉ là không nể mặt cậu Lăng nữa mà đang công khai khiêu khích địa vị của cậu Lăng".

Giang Nhược Ly nói: “Vì vậy lúc đó anh Lăng đã nói là sau ba ngày nữa cậu Lăng sẽ tự mình đến tận cửa để thăm hỏi phòng tập Boxing Trần Thị”.

Lục Hải Siêu nói: "Tôi bằng lòng đi cùng cậu Lăng đến phòng tập Boxing Trần Thị để trợ giúp cho cậu Lăng".

Trần Lâm nói: "Tôi cũng sẵn sàng đi tới đó!”

Tỉnh Thượng Xuân nói: "Tôi cũng muốn đi cùng”.

Hôm ấy trời nhiều mây, hơi lạnh và có mưa phùn.

Tháng sáu, cái lạnh như vậy thật hiếm thấy. Toàn bộ phòng tập Boxing Trần Thị đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt.

Một tấm thảm đỏ được trải ở cổng phòng tập Boxing Trần Thị.

Trong đại sảnh, hơn chục võ sĩ tụ tập ăn thịt uống rượu vô cùng vui vẻ.

Hai người đứng đầu là Trần Nguyên và Trần Tử Long.

Trần Nguyên cười nói: "Bây giờ đã gần trưa rồi mà cái tên hèn nhát Lăng Khôi đó vẫn chưa xuất hiện. Xem ra phần lớn là do sợ hãi không dám đến rồi. Ha ha ha!”

"Cái đó mà còn phải nói. Thật uổng lúc đầu ở nhà hàng Á Vận, hắn đã hùng hổ nói cái gì mà ba ngày sau sẽ đến tận cửa để thăm hỏi, hơn nữa còn muốn loại bỏ phòng tập Boxing Trần Thị ra khỏi bản đồ thế giới. Thật là buồn cười chết mất, ha ha ha!”

“Lúc đó nghe hắn nói vậy mà tôi suýt bật cười. Chỉ là một thứ rác rưởi mà cũng dám ngông cuồng nói là muốn Boxing Trần Thị chúng ta biến mất? Thật là ngu si biết nhường nào. Giờ thì sao? Đến giờ hẹn rồi mà hắn lại không dám tới”.

"…"

Mọi người đều cười giễu cợt.

Trần Tử Long lúc này không thể nhịn được liền cười lên thành tiếng: “Lăng Khôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô học, không dám đến cũng là chuyện bình thường. Boxing Trần Thị chúng ta duy trì cả hơn chục năm nay, đã sớm trở thành thành viên của Công đoàn Trung Hải, trong phòng tập có những hai tay đấm bạch kim trấn giữ. Ngay cả Trần Lâm cũng phải sợ chúng ta thì Lăng Khôi đó là cái thá gì chứ? Nếu như hắn dám đến, hôm nay phải đánh gãy chân hắn ném ra ngoài cho chó ăn!”

"Quản lý Trần uy nghiêm!”

"Chúng ta có người như quản lý Trần đây, ai dám tới gây hấn với Boxing Trần Thị chúng ta chứ, ha ha ha!”

"…"

Chính lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng xông vào, thở phì phò nói: "Quản lý Trần, bên ngoài có một người tên là Lăng Khôi đến thăm”.

Tất cả chợt ngẩn ra.

Trần Tử Long lạnh lùng nói: "Ồ? Hắn thật sự dám tới sao? Tôi hơi coi thường hắn rồi nhỉ? Có điều dân đen cũng chỉ là dân đen mà thôi. Bảo hắn chờ tôi ở bên ngoài, giờ tôi phải ăn cơm, rất bận, không rảnh tiếp đón hắn”.

"Vâng, tôi sẽ nói với hắn ngay”.

Tên đàn em vội vàng rời đi.

Một lúc sau, tên đàn em này lại xông vào, trên mặt có năm dấu tay, giọng nói gần như van xin: "Quản lý Trần, Lăng Khôi tát tôi một cái bạt tai, kêu ông ra ngoài gặp hắn, hắn còn nói, còn nói…”

Trần Tử Long tức giận: "Hắn còn nói gì nữa?"

Tên đàn em uất ức nói: "Hắn còn nói rằng nếu quản lý Trần không ra ngoài đón tiếp, hắn sẽ san bằng phòng tập Boxing Trần Thị này!”

"Hắn dám?" Trần Tử Long nổi cơn thịnh nộ: "Hắn bảo tôi ra ngoài thì tôi phải ra ngoài à? Thế chẳng phải là tôi chẳng có thể diện gì hay sao? Bảo hắn cứ đợi đó, nếu như hắn còn dám ra tay với các cậu thì dùng gậy đánh chết luôn đi, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

"Rõ", tên đàn em rất không muốn, nhưng cũng không dám chống lại, cuối cùng vẫn phải đi.

“Nào mọi người, chúng ta uống tiếp đi. Đừng để ý tới tiếng chó sủa này”, Trần Tử Long khí thế mạnh mẽ, nâng ly tận hưởng.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài có tiếng "ầm ầm".

Trần Tử Long vẫn mặc kệ, tiếp tục cùng mọi người uống rượu hầm hố.

Thực ra lúc này mọi người uống rượu một cách miễn cưỡng rồi, ai nấy đều không còn tâm trạng uống rượu nữa, họ chỉ nhăm nhe nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nhưng Trần Tử Long muốn mọi người phải tiếp tục uống, thể hiện rõ sự khinh thường của mình đối với Lăng Khôi.

Mọi người đều không có sự lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục uống với ông ta.

Thiếu Khanh, tên đàn em bị đánh gãy tay xông vào quỳ trên mặt đất nói: "Quản lý Trần, ông mau ra ngoài xem chút đi, Lăng Khôi đã mang đến ba mươi chiếc máy xúc, thực sự muốn san bằng phòng tập của Boxing Trần Thị chúng ta rồi kìa”.

Cái gì?

Lại còn chuẩn bị sẵn cả máy xúc?

Những ba mươi chiếc?

“Mẹ nó, muốn chết sao? Theo tôi ra ngoài giã chết cái tên oắt con đó!”, Trần Tử Long không thể bình tĩnh được nữa, ông ta nhảy dựng lên và cùng mọi người xông ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.