Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 987




Tiết Nguyên Bá rất giận dữ, bị Dương Thanh ép uống Phệ Tâm Hoàn, còn bị nói không còn giá trị trước mặt mọi người, đuổi ông ta cút.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với ông ta.

“Được! Tôi đi!”

Lúc này Tiết Nguyên Bá chỉ có thể chịu đựng, cắn răng rời đi.

“Cậu Thanh, cậu thật sự cho ông ta ăn Phệ Tâm Hoàn gì đó sao?”

Đợi Tiết Nguyên Bá rời đi, Diệp Hoa dè dặt hỏi.

Dương Thanh híp mắt đáp: “Các người nghĩ là thật thì là thật, không tin thì không phải”.

Nghe vậy, Diệp Hoa không khỏi rùng mình một cái.

Không chỉ Diệp Hoa, những người khác đều không dám hỏi nhiều.

Mặc kệ là thật hay giả, tin tức này truyền ra ngoài sẽ gây họa cho bọn họ.

Để giữ mạng, Tiết Nguyên Bá chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ bí mật này.

Dù sao ông ta chính là đứa con được Tiết Vương coi trọng nhất. Nếu chuyện bị khống chế truyền ra ngoài, không chỉ các gia tộc có mặt bị liên lụy, bản thân ông ta cũng phải rời xa trung tâm quyền lợi của Vương tộc họ Tiết.

Hai mươi phút sau ở khách sạn Đế Đô.

Hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt. Bãi đỗ xe trước cổng có rất nhiều loại xe sang trọng.

Những chiếc giá trị chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu không ngừng kéo tới.

“Ha ha, chúc mừng ông chủ Lâm, ông chủ Tôn và ông chủ Tống!”

Trong sảnh tiệc trên tầng cao nhất tràn đầy tiếng chúc mừng.

Người bên trong đông nghịt.

Trên bàn ăn đầu tiên chỉ có ba người ngồi.

Chủ nhà họ Lâm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Lâm Thiên Trạch.

Chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tôn Húc.

Chủ nhà họ Tống trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tống Thanh Sơn.

Đến cả người thừa kế của ba gia tộc này cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với họ.

Nhưng vị trí chủ tiệc trên bàn vẫn để trống.

Tuy chủ tiệc vẫn chưa tới nhưng ai cũng biết người đó là ai.

“Ha ha, mọi người cùng vui!”

Tôn Húc đứng lên cười nói.

Từ khi Dương Thanh ép ông ta quỳ xuống xin tha, ông ta vẫn luôn phải xấu hổ cúi đầu. Lần này người nhà họ Tiết tìm tới, ông ta mới dám đứng ra đối phó Dương Thanh.

Lâm Thiên Trạch cũng cười lớn: “Hôm nay mọi người vất vả rồi. Đợi Tiết vương tử tới, Yến Đô sẽ được thanh lý sạch sẽ”.

Tống Thanh Sơn cũng đứng lên, đắc ý cười nói: “Không sai, chiến thắng hôm nay đều nhờ có mọi người ủng hộ. Tất cả đều vất vả!”

Tuy chủ lực nhằm vào nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn là ba nhà Lâm, Tôn, Tống nhưng các gia tộc khác cũng giúp một tay.

Không chỉ vậy, trừ nhà họ Trần họ chưa kịp ra tay vơ vét thì nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều bị bọn họ cướp sạch.

“Tiếc là Tiết vương tử gọi chúng ta tới đây mở tiệc ăn mừng, nếu không nhà họ Trần cũng xong đời”.

“Đúng vậy, nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Hồng cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn”.

“Không sao, hiện giờ đến cả ba nhà Diệp, Hoàng, Vũ Văn đều đã diệt vong. Mấy gia tộc kia không có chỗ dựa thì có thể làm gì được?”

Trong sảnh tiệc, mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.

Tuy không có đủ toàn bộ gia tộc hàng đầu ở Yến Đô nhưng cũng được hơn một nửa.

Ba người ngồi bàn đầu cười không ngậm được mồm. Nhiều ông lớn chủ động đi tới chúc mừng, còn chắp tay dâng quà mừng.

“Ông chủ Tống, ông chủ Tôn, ông chủ Lâm, sắp hết một tiếng rồi sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?”

Mọi người đã đợi gần một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ tiệc đâu, không khỏi sốt ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.