“Ông ta đã khiến nhà họ Lê tổn thất mất một nửa sản nghiệp mà vẫn còn muốn tranh chức chủ nhà sao? Nằm mơ!”
“Lê Triết là tội đồ của gia tộc. Ông đã không còn là chủ gia tộc nữa thì mau cút đi, ở đây không hoan nghênh ông!”
“Phải đó, mau cút đi! Tội đồ không có tư cách tham gia cuộc họp của gia tộc!”
Tất cả đều xua đuổi Lê Triết.
Lê Triết lạnh lùng nhìn bọn họ. Mới ngày hôm qua, bọn họ vẫn còn khúm núm nịnh nọt ông ta.
Bây giờ ông ta mất vị trí chủ gia tộc, đám người này như biến thành người khác.
“Câm miệng hết cho tôi!”
Lê Triết nổi giận quát lớn.
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Mọi người bỗng có ảo giác Lê Triết mới là chủ gia tộc thực sự của nhà họ Lê.
Sắc mặt Lê Trí trở nên khó coi, không ngờ một câu nói của Lê Triết đã dọa sợ đám người này.
“Lê Triết, anh muốn gì?”
Lê Trí cắn răng hỏi.
Ánh mắt Lê Triết lóe lên, dứt khoát ra lệnh: “Giết!”
Nghe thấy thế, Lê Trí trợn tròn mắt khó tin hỏi: “Anh muốn giết tôi sao?”
Nhưng ông ta vừa dứt lời, một trong hai người trung niên mặc áo vải khẽ động đậy.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của người nhà họ Lê, người trung niên kia như biến thành ảo ảnh vọt tới trước mặt Lê Trí.
“Bịch!”
Người kia tung đòn đánh vào ngực Lê Trí.
Ngay sau đó, Lê Trí bay ngược ra ngoài, nằm sõng soài trên đất.
Lúc này cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn Lê Trí nằm bất động dưới dất.
“Chết rồi sao?”
Một lúc lâu sau mới có người run rẩy hỏi.
Nhưng không một ai đáp lại.
Lê Triết lại ngồi lên ghế chủ gia tộc, hung dữ nhìn đám người: “Từ nay về sau, nhà họ Lê do tôi làm chủ. Ai dám chống đối sẽ gặp kết cục như Lê Trí!”
“Vâng thưa chủ gia tộc!”
Đám dòng chính nhà họ Lê vừa rồi còn xua đuổi Lê Triết, giờ đây lại tỏ ra cung kính.
Hai cao thủ áo vải sau lưng Lê Triết chính là sự uy hiếp lớn nhất.
Một cú đập chết người trưởng thành hơn tám mươi cân, dù là cao thủ đứng đầu tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô cũng không mạnh như vậy.
Dương Thanh không hề hay biết, nhà họ Tiết đã bắt tay với Lê Triết.
Ngày hôm sau, trên bàn làm việc trong phòng phó tổng giám đốc của Tần Thanh Tâm có một tập tài liệu nhỏ. Tất cả đều là nhiệm vụ sắp tới của cô.
Hôm nay mới là ngày thứ hai đi làm ở tập đoàn Nhạn Thanh, Tần Thanh Tâm vẫn còn nhiều thứ chưa hiểu, chỉ đành liều mạng tìm hiểu.
“Sếp Tần đang bận à?”
Lạc Bân đột nhiên gõ cửa đi vào, thấy Tần Thanh Tâm đang đâm đầu vào công việc, cười hỏi.
Tần Thanh Tâm biết Lạc Bân là người có công lao lớn nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, không dám dựa vào thân phận bà chủ làm càn với ông ta. Cô vội vàng đứng dậy cười đáp: “Đang đọc báo cáo tài chính quý trước của tập đoàn”.
Lạc Bân mỉm cười: “Hiện giờ tập đoàn đang phát triển rất ổn định, sếp Tần đừng quá lao lực, cứ dần dần quen việc là được”.
“Anh Thanh bảo ông tới xem tôi à?”
Tần Thanh Tâm cười khổ hỏi.