Chương 589: Cá nằm trên thớt
Câu nói này của Mã Siêu chính là sự khiêu khích đối với nhà họ Lâm.
Dám giết cao thủ nhà họ Lâm, uy hiếp những người còn lại phải đi theo nhà họ Diệp ngay trước mặt người nhà họ Lâm.
Phải phách lối cỡ nào mới làm được như vậy?
Mười bảy gã cao thủ còn lại hoang mang nhìn nhau.
Người mạnh nhất trong số bọn họ đã bị Mã Siêu dễ dàng đoạt mạng, bọn họ có thể làm gì anh ta?
Một bên là nhà họ Lâm, một bên là nhà họ Diệp, bọn họ không thể đắc tội với cả hai.
“Xông lên đi! Giết nó cho tao!”
“Nó chỉ có một mình, chúng mày có mười bảy người chẳng lẽ không giết nổi nó?”
“Ai giết được nó, tao thưởng mười triệu!”
Lâm Thiên Trạch không thèm để ý hình tượng, giận dữ gào rống trước mặt mọi người.
“Các người hãy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định!”
Diệp Mạn cũng lên tiếng: “Tôi biết tình cảnh hiện giờ của các người rất khó khăn. Dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Lâm, các người đều không đắc tội nổi”.
“Nhưng các người phải nghĩ cho kỹ, thực lực của các người có đánh thắng được cậu Mã Siêu không?”
“Lâm Thiên Trạch đang dùng mười triệu làm mồi nhử để các người đi chịu chết”.
“Chỉ cần các người đồng ý đi theo nhà họ Diệp, từ nay về sau các người sẽ là vệ sĩ riêng của tôi được bồi dưỡng trọng điểm, có hàng nghìn cơ hội kiếm được mười triệu!”
Lời của Diệp Mạn khiến mười bảy gã cao thủ kia an tâm hơn rất nhiều. Bà ta là chủ gia tộc họ Diệp, có lẽ sẽ không gạt người trắng trợn như vậy.
Nhưng không ai dám đứng ra đầu tiên, tất cả đều đang dọ dự.
“Ai gia nhập nhà họ Diệp đầu tiên, tôi sẽ thưởng mười triệu, người thứ hai thưởng năm triệu, người thứ ba thưởng ba triệu. Những người còn lại sẽ không được thưởng!”
Diệp Mạn nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ, lập tức đưa ra phần thưởng hậu hĩnh.
Nghe vậy, ánh mặt của mười bảy gã cao thủ nhà họ Lâm đều trở nên nóng bỏng, lập tức có người hét lớn: “Tôi xin gia nhập nhà họ Diệp!”
“Tôi xin gia nhập nhà họ Diệp!”
“Tôi xin gia nhập nhà họ Diệp!”
…
Ngay khi người đầu tiên mở miệng, cả mười bảy người gần như đồng thời lên tiếng, tranh nhau tỏ thái độ muốn gia nhập nhà họ Diệp.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều sợ ngây người. Lâm Thiên Trạch bị kích động, mặt mũi trắng bệch.
Tuy bọn họ không phải toàn bộ vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Lâm nhưng có một nửa là cao thủ hàng đầu. Bây giờ bọn họ đều gia nhập nhà họ Diệp.
Đối với nhà họ Lâm, đây chính là đòn đả kích trí mạng.
Tô Húc cũng chết sững. Ông ta vốn tưởng Diệp Mạn dùng tiền tài dụ dỗ cũng chỉ có thể kéo về một vài kẻ thực lực yếu.
Nào ngờ mười mấy người còn lại đều xin gia nhập.
“Tôi xin thay mặt nhà họ Diệp hoan nghênh mọi người gia nhập!”
Diệp Mạn tươi cười nói, chỉ vào một vài người: “Cậu, cậu, cả cậu nữa, là những người xin gia nhập đầu tiên, tôi sẽ thưởng lần lượt mười triệu, năm triệu, ba triệu”.
Ba người được chỉ đều kích động vội vàng cảm ơn. Mười bốn người còn lại đều thất vọng, hối hận không xin gia nhập sớm hơn.
Đúng lúc này, Diệp Mạn lại nói với bọn họ: “Những người còn lại được thưởng một triệu!”
“Bà chủ Diệp vạn tuế! Cảm ơn bà chủ Diệp!”
Mười bốn người còn lại sửng sốt rồi lập tức nhao nhao cảm ơn.
Dương Thanh khẽ gật đầu, rất hài lòng với cách xử lý của Diệp Mạn.
Chỉ tốn ba mươi hai triệu đã có được mười bảy cao thủ, quả thực là lời lớn.
Trong giới sát thủ, những người có cấp bậc như họ mỗi năm đều được thưởng không dưới mười triệu.
Mười bảy người ít nhất cũng phải mất một trăm bảy mươi triệu, lại còn chỉ trong vòng một năm. Vậy mà Diệp Mạn chỉ chi ra ba mươi hai triệu, còn không bằng số lẻ đã có thể thu nhận nhiều cao thủ như vậy.
Đối với nhà họ Diệp, đây chính là thắng lợi mang tính lịch sử.
“Chết tiệt, sao chúng mày dám phản bội nhà họ Lâm? Chúng mày có biết hậu quả của việc phản bội là gì không? Tao cho chúng mày mười giây, quay về sẽ được tha thứ, nếu không sẽ phảt trả giá!”
Lâm Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Các cao thủ vừa chọn gia nhập nhà họ Diệp đều hốt hoảng, sự uy hiếp của ông ta tạo cho họ áp lực rất lớn.
Diệp Mạn khinh thường bật cười một tiếng: “Bọn họ đã gia nhập nhà họ Diệp thì chính là người nhà họ Diệp. Nếu nhà họ Lâm lợi hại như vậy, có thể tùy ý trả thù người nhà họ Diệp, chẳng phải nhà họ Diệp đã sớm bị các người tiêu diệt rồi sao?”
“Hơn nữa, có lẽ những người này là một nửa sức chiến đấu của nhà họ Lâm các người nhỉ? Tổn thất lớn như vậy, các người dám đối đầu với nhà họ Diệp nữa sao? Chỉ sợ nhà họ Lâm sẽ càng tổn thất lớn hơn thôi”.
Đám cao thủ đang lo lắng liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng trở nên âm trầm, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Thiên Trạch.
“Ông chủ Lâm, mấy năm nay chúng tôi đã làm đủ nhiều cho nhà họ Lâm. Nếu ông thực sự muốn trả thù, cứ việc tới đi, chúng tôi sẽ không nương tay đâu!”
Có người lên tiếng.
“Không sai, nếu nhà họ Lâm dám trả thù, tới kẻ nào chúng ta giết kẻ đó!”
“Từ giờ trở đi, nhà họ Lâm không còn quan hệ gì với tôi nữa!”
…
Mười bảy gã cao thủ vốn thuộc về nhà họ Lâm thi nhau uy hiếp.
Bọn họ vừa mới gia nhập nhà họ Diệp, đương nhiên phải cố gắng thể hiện cho tốt.
Lâm Thiên Trạch suýt tức chết. Ông ta hùng hổ dẫn theo hai mươi cao thủ tới, bây giờ một người bị giết, hai người sống chết chưa rõ, mười bảy người còn lại đều gia nhập nhà họ Diệp, còn đang uy hiếp lại ông ta trước mặt bao người.
Bây giờ bên phe nhà họ Lâm chỉ còn hai bố con Lâm Báo và Lâm Thiên Trạch còn đứng vững. Lâm Tùng bị đánh ngất xỉu vẫn chưa tỉnh lại.
“Được, được lắm. Chúng mày dám phản bội nhà họ Lâm. Từ nay về sau, chúng mày chính là kẻ địch hàng đầu của nhà họ Lâm!”, Lâm Thiên Trạch cắn răng nói.
Người nhà họ Diệp nhìn ông ta như nhìn một thằng ngu.
Tổn thất nhiều cao thủ như vậy, nhà họ Lâm còn có thể gây nên sóng gió gì?
E là chẳng làm nên trò trống gì được.
Nếu nhà họ Diệp khai chiến, chỉ e nhà họ Lâm sẽ chết như ngả rạ.
“Bây giờ đến lượt ông!”
Đúng lúc này, Mã Siêu đột nhiên nhìn Tôn Húc, lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Tôn Húc hoảng sợ run bần bật.
Ông ta đồng ý liên thủ với nhà họ Lâm đối phó nhà họ Diệp bởi vì nhà họ Lâm hứa sẽ trợ giúp nhà họ Tôn phát triển thị trường nước ngoài, hơn nữa còn là lúc nhà họ Lâm đang hưng thịnh nhất.
Nhưng giờ đây, nhà họ Lâm đã tổn thất hai mươi cao thủ. Nếu ông ta còn liên thủ, nhà họ Tôn cũng sẽ bị suy yếu.
Xem ra, giao dịch ban đầu chính là một mối làm ăn lỗ.
“Ha ha ha!”
Tôn Húc cười giả lả: “Vừa rồi tôi chỉ đùa bỡn đồ con lợn Lâm Thiên Trạch kia mà thôi. Nếu thực sự muốn liên thủ với nhà họ Lâm, chẳng phải tôi cũng ngu như lợn hay sao?”
“Bà chủ Diệp, tôi đã phúng viếng xong. Nếu không còn việc gì khác, tôi xin đi trước”.
Dứt lời, Tôn Húc vội vàng quay người định dẫn người đi.
Lâm Thiên Trạch và Lâm Báo đều kinh ngạc, mặt mày tái mét.
Nhà họ Lâm dám đối chọi với nhà họ Diệp chủ yếu là vì Tôn Húc đồng ý liên thủ. Bây giờ xảy ra chuyện, Tôn Húc lại muốn tháo chạy.
Không có nhà họ Tôn trợ giúp, nhà họ Lâm chẳng khác nào cá nằm trên thớt!
“Bây giờ muốn đi đã muộn rồi!”
Dương Thanh chưa từng lên tiếng bỗng nhìn theo hướng Tôn Húc rời đi, lạnh giọng nói.