Bách Lý Kinh Vân nhanh chóng bình tĩnh lại, sao Dương Thanh lại tới gia tộc Bách Lý vào lúc này?
Bách Lý Kinh Vân hỏi: “Dương Thanh, sao cậu lại tới gia tộc Bách Lý?”
Dương Thanh không trả lời mà nhìn quanh gia tộc Bách Lý, nhanh chóng nhìn về phía một căn nhà nhỏ.
Thấy Dương Thanh nhìn về phía đó, sắc mặt Bách Lý Kinh Vân nghiêm nghị hẳn, hình như ông ta đã đoán được mục đích của Dương Thanh khi tới gia tộc Bách Lý.
Dương Thanh hỏi: “Bách Lý Thu Nguyệt ở đó à?”
Bách Lý Kinh Vân có vẻ cảnh giác, nhưng vẫn gật đầu: “Cậu định đưa bà ấy đi à?”
Đúng lúc Bách Lý Kinh Vân nghĩ Dương Thanh sẽ đưa Bách Lý Thu Nguyệt đi, Dương Thanh lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi sẽ đến gia tộc Bách Lý với người anh em của tôi lần nữa, hy vọng khi đó gia tộc Bách Lý sẽ cho người anh em của tôi một lời giải thích”.
Sau khi dứt lời, Dương Thanh bay lên không trung rồi lập tức hóa thành bóng mờ, biến mất khỏi vùng trời của gia tộc Bách Lý trước ánh mắt kinh hãi của Bách Lý Kinh Vân.
Không riêng gì Bách Lý Kinh Vân, những người đang có mặt ở đó của gia tộc Bách Lý cũng nhìn thấy cảnh Dương Thanh rời đi.
“Mẹ ơi! Tôi hoa mắt à? Có người vừa bay mất kìa”.
“Ông không hoa mắt đâu, đúng là có người vừa bay mất đấy”.
“Tôi cũng nhìn thấy!”
...
Người của gia tộc Bách Lý đều sững sờ.
Đây là lần đầu tiên họ thấy một cao thủ có thể bước đi giữa không trung, loại cao thủ này đã vượt xa những gì mà họ có thể tiếp xúc.
Cùng lúc đó, ở trụ sở chính của hội trưởng lão, Yến Đô.
Sắc mặt của ba trưởng lão vô cùng u ám, trước mặt họ là một màn chiếu cực lớn, hình ảnh hiển thị trên màn hình là tình hình của năm châu.
“Mấy tên khốn kiếp này đúng là quá hống hách, dám tấn công chiến vực của chúng ta”.
Tam trưởng lão giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.
Nhị trưởng lão cũng rất tức giận: “Nếu Đế Thôn không bất ngờ biến mất, họ dám nghênh ngang như thế à?”
Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Lập tức báo cho Chiến Thần của biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc, bảo họ dẫn một phần mười tinh nhuệ tới bốn châu Đông Tây Nam Bắc, hỗ trợ chi nhánh chiến vực ở bốn châu, dốc toàn lực để tiêu diệt kẻ địch từ Hạ Giới giới Cổ Võ!”
“Vâng!”
Thư ký lập tức đi sắp xếp.
Đại trưởng lão sầm mặt: “Chúng ta đã đến giai đoạn nguy hiểm nhất, một khi việc ngăn cản cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ thất bại, thế tục sẽ hoàn toàn thất thủ, trở thành thế giới mới do cao thủ Cổ Võ nắm quyền, chúng ta phải sẵn sàng khai chiến toàn diện”.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều nghiêm mặt, tam trưởng lão còn nói: “Đại trưởng lão, để tôi dẫn đội tới Trung Châu, hỗ trợ chiến vực Trung Châu chống lại đám rác rưởi của Thủ Hộ Minh”.
Đại trưởng lão lắc đầu, nhìn về phía tam trưởng lão: “Ông đi cũng không thay đổi được gì, giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào chi nhánh chiến vực ở các châu thôi”.
“Nhưng...”
Tam trưởng lão đang định nói gì đó, đại trưởng lão đã khoát tay, nói: “Giờ vẫn chưa tới lúc chúng ta ra mặt”.
Nghe thấy thế, tam trưởng lão không nói gì nữa, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu trên màn hình lớn.
Ở chi nhánh chiến vực, Trung Châu.
Cao thủ của chiến vực Trung Châu và cao thủ thuộc quân đoàn cao thủ do Diệp Chiến Quốc dẫn đầu đều đã có mặt ở chiến trường.
“Đỗ Ngọc Sơn, ông to gan thật, dám dẫn cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ tấn công chi nhánh chiến vực ở thế tục, các người có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Diệp Chiến Quốc lạnh lùng hỏi Đỗ Ngọc Sơn.
Đỗ Ngọc Sơn nhìn Diệp Chiến Quốc với vẻ khinh thường, cười khẩy: “Thống lĩnh của một chi nhánh chiến vực vẫn chưa đủ tư cách để nói chuyện với tôi, gọi đại trưởng lão của hội trưởng lão ra đây nói chuyện”.
Sắc mặt Diệp Chiến Quốc càng thêm u ám, trước mặt ông ta là tinh nhuệ chiến vực đã được trang bị đầy đủ súng ống, lúc này họng súng đen ngòm đang chĩa vào cao thủ của Thủ Hộ Minh.
Chỉ cần Diệp Chiến Quốc ra lệnh, họ sẽ lập tức tấn công ồ ạt.
Các loại vũ khí nóng công nghệ cao đều được lấy ra, vô số chấm đỏ đang nhắm vào đám người Đỗ Ngọc Sơn.
Nhưng Diệp Chiến Quốc cũng không dám ra lệnh bừa, một khi ra tay, chưa chắc họ đã có thể giải quyết cao thủ của Thủ Hộ Minh trong thời gian ngắn, vẫn sẽ có một số cao thủ hàng đầu sống sót.
Một khi đám người đó sống sót thì sẽ là tận thế của họ.
Huống hồ, ở đây còn có một ông lớn đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, vũ khí nóng của chiến vực vốn không làm gì được lão ta.
Rõ ràng Đỗ Ngọc Sơn cũng có phần kiêng dè, tuy lão ta dẫn tinh nhuệ của Thủ Hộ Minh đến chi nhánh chiến vực ở Trung Châu, nhưng cũng không ra lệnh làm gì.
Diệp Chiến Quốc lạnh lùng nói: “Đỗ Ngọc Sơn, nếu cần thì cứ nói với tôi, ông vẫn chưa đủ tư cách để nói chuyện với đại trưởng lão”.
Trong mắt Đỗ Ngọc Sơn lóe lên ánh sáng sắc bén, hồi nãy lão ta vừa nói Diệp Chiến Quốc không có tư cách nói chuyện với lão ta, kết quả bây giờ Diệp Chiến Quốc lại nói lão ta không có tư cách nói chuyện với đại trưởng lão.
Đỗ Ngọc Sơn hỏi: “Nói với cậu cũng được, vấn đề là cậu có quyết định được không?”
Diệp Chiến Quốc nói: “Nếu tôi không quyết định được, tôi có thể xin chỉ thị từ đại trưởng lão”.
“Được!”
Đỗ Ngọc Sơn nói: “Nếu vậy, giờ tôi yêu cầu năm chi nhánh chiến vực rút khỏi các châu, các thế gia do Thủ Hộ Minh sắp xếp sẽ thay thế chi nhánh chiến vực”.
Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc lập tức biến sắc, tức giận nói: “Ông đừng mơ!”
Người của chiến vực vô cùng tức giận, Đỗ Ngọc Sơn không hề nói chuyện, mà đang ra lệnh.
Nhưng nếu các chi nhánh chiến vực rời khỏi các châu, chẳng phải thế tục sẽ hoàn toàn trở thành Hạ Giới giới Cổ Võ mới à?
“Đỗ Ngọc Sơn, ông quá đáng rồi đấy? Hội trưởng lão cho phép thế lực Hạ Giới giới Cổ Võ tiến vào thế tục đã là thành ý lớn nhất rồi, không ngờ ông lại định chiếm cả thế tục, mạnh miệng thật đấy nhỉ?”
Ở chỗ của quân đoàn cao thủ, Mạnh Thiên Lan cũng lạnh lùng nói.
Người của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đang có mặt đều vô cùng giận dữ, Đỗ Ngọc Sơn không hề định đàm phán mà đang cướp trắng trợn.
“Nếu các người không đồng ý thì đành khai chiến thôi. Tôi cũng muốn xem xem vũ khí nóng của chiến vực mạnh? Hay cao thủ Cổ Võ Thiên Cảnh Tam Phẩm bên tôi mạnh hơn đấy”.
Đỗ Ngọc Sơn lạnh lùng nói.
Sau khi lão ta dứt lời, áp lực đáng sợ bỗng lan ra từ người lão ta, ập tới chỗ Diệp Chiến Quốc.
Theo lão ta thấy, Diệp Chiến Quốc là thống lĩnh cao nhất của chiến vực Trung Châu, chỉ cần trấn áp Diệp Chiến Quốc thì cũng tương đương với trấn áp cả chi nhánh chiến vực Trung Châu.
Diệp Chiến Quốc cũng cảm nhận được áp lực từ Đỗ Ngọc Sơn, mặt tái nhợt, ông ta chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, không hề có phần thắng trước ông lớn đứng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ này.
Tuy biết mình không phải đối thủ của Đỗ Ngọc Sơn, nhưng Diệp Chiến Quốc vẫn lớn tiếng ra lệnh: “Mọi người, sẵn sàng chiến đấu!”
Mấy nghìn tinh nhuệ đã được trang bị đủ súng ống của chiến vực đều lấy vũ khí nóng ra, nhắm vào cao thủ Thủ Hộ Minh!
Trận chiến sắp bắt đầu!