Lúc này Dương Thanh rất tức giận.
Mấy ngày trước, anh vừa mời cao thủ từ các thế lực đến để tiết lộ thân phận luyện đan sư, đồng thời cảnh cáo thế gia Cổ Võ.
Anh cứ tưởng tình hình ở Trung Châu đã ổn định, người của thế gia Cổ Võ sẽ không gây chuyện nữa, nào ngờ anh còn chưa đi, gia tộc Cổ Võ họ Khương đã tới gây sự rồi.
Bên cạnh Dương Thanh là đại thống lĩnh của chiến vực Trung Châu - Diệp Chiến Quốc và quân đoàn trưởng của quân đoàn cao thủ - Mạnh Thiên Lan.
Phía sau Mạnh Thiên Lan là Quỷ Thủ.
Có thể nói đây chính là sức chiến đấu đỉnh cao của người thế tục ở Trung Châu.
“Nhà họ Khương muốn bị trục xuất khỏi thế tục vĩnh viễn à?”
Diệp Chiến Quốc nhìn chằm chằm vào Khương Kiếm, lạnh lùng hỏi.
Mạnh Thiên Lan cũng lạnh lùng nói: “Theo tôi thấy, cứ xin hội trưởng lão cấm gia tộc Cổ Võ họ Khương tiến vào thế tục”.
Quỷ Thủ nói: “Sao phải xin? Chẳng phải tứ trưởng lão là trưởng lão của hội trưởng lão à? Chỉ cần cậu ấy ra lệnh, ít nhất ở Trung Châu sẽ không còn người của gia tộc Cổ Võ họ Khương nữa”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Sắc mặt của Khương Kiếm và cao thủ nhà họ Khương hết sức khó coi.
Tuy họ đều là cao thủ Thiên Cảnh nhưng đã có mấy người bị giết, bây giờ nếu tính cả Khương Kiếm thì cũng chỉ còn tám người.
Tuy chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ không có nhiều cao thủ Thiên Cảnh, nhưng lại có Dương Thanh với thực lực khó lường và Quỷ Thủ vốn là tán tu của Hạ Giới giới Cổ Võ, thực lực của Quỷ Thủ cũng rất mạnh, đã đạt đến Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Còn bên nhà họ Khương, Kiếm Sao có thực lực mạnh nhất đã bị Hạ Anh Hùng giết, giờ người mạnh nhất là Khương Kiếm - cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ.
Biến số duy nhất bây giờ chính là Dương Thanh.
Rốt cuộc Dương Thanh có cấp bậc gì? Ngay cả mấy thế gia Cổ Võ cũng không biết.
Họ chỉ biết Dương Thanh rất mạnh, còn là luyện đan sư hàng đầu, bằng không, sao anh có thể khiến Quỷ Thủ với cảnh giới Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ đi theo anh?
Sắc mặt Khương Kiếm vô cùng u ám, nếu Kiếm Sao không bị Hạ Anh Hùng giết, ông ta đã không sợ, chỉ mình Kiếm Sao cũng có thể xử lý tình huống này.
“Tứ trưởng lão, nhà họ Khương không định chống đối hội trưởng lão, hôm nay chúng tôi được nhà họ Hà mời tới đây, nhà họ Hà chủ động đề nghị trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Khương, nên giờ chúng tôi chỉ đang xử lý chuyện riêng, tứ trưởng lão định can thiệp cả vào chuyện nhà chúng tôi à?”
Sau khi im lặng một lát, Khương Kiếm nhìn về phía Dương Thanh, nói.
“Vớ vẩn!”
Phó thống lĩnh Trương Kế đứng sau Diệp Chiến Quốc tức giận nói: “Hội trưởng lão vừa ban hành quy định mới không lâu, rõ ràng là để bảo vệ thế lực bản địa của thế tục, chẳng lẽ người nhà họ Hà bị ngu hết à? Họ muốn phụ thuộc vào thế gia Cổ Võ thật ư?”
“Khương Kiếm, đừng tưởng Hà Hồng Viễn và Hà Chí chết rồi thì ông có thể nói nhăng nói cuội, nếu nhà họ Hà muốn phụ thuộc vào nhà họ Khương, cũng được thôi! Nhà họ Hà cứ xin phép chiến vực, sau khi chiến vực xét duyệt xong, nhà họ Hà sẽ trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương”.
Khương Kiếm nhíu mày, trong mắt lóe lên sát khí, ông ta lạnh lùng nói: “Đây là lời cam kết của chủ gia tộc họ Hà với tôi, sao tôi phải lừa các người?”
“Hay quy định mới chỉ là để cho đẹp, đồng thời để nhắm vào thế gia Cổ Võ?”
Trương Kế đang định nói thêm thì bị Diệp Chiến Quốc ngăn cản.
“Khương Kiếm, ông đừng nói linh tinh, quy định mới là do hội trưởng lão thế tục và Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ thương lượng rồi đặt ra”.
Diệp Chiến Quốc lạnh lùng nói: “Quy định mới cũng không nhắm vào bất cứ thế lực nào, chỉ bảo vệ bên yếu thế, nhất là những cá nhân và thế lực không có chỗ dựa mạnh mẽ thì đều được bảo vệ”.
“Theo quy định mới, đúng là không có điều nào cấm thế lực thế tục phụ thuộc vào thế gia Cổ Võ, nhưng phải xin phép, hơn nữa chiến vực cũng chỉ có quyền sơ thẩm, sau khi chiến vực sơ thẩm xong thì phải báo cho hội trưởng lão xét duyệt, khi nào hội trưởng lão thông qua thì mới được phép”.
“Cho dù nhà họ Khương và nhà họ Hà đã thống nhất ý kiến với nhau, nhà họ Hà cũng phải chờ hội trưởng lão thông qua rồi mới được trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương”.
“Theo tôi biết, ngay cả chiến vực Trung Châu cũng không nhận được sự xin phép từ các người”.
Khương Kiếm sầm mặt, ông ta chỉ biết quy định mới không cấm thế lực thế tục phụ thuộc vào thế gia Cổ Võ nào đó, chứ không biết còn phải xin.
Nếu thế thì đúng là ông ta không thể lấy cớ là đang xử lý chuyện nhà.
“Hừ!”
Khương Kiếm lạnh lùng nói: “Nếu vậy, giờ chúng tôi sẽ xin phép chiến vực, thống lĩnh Diệp có thể cho tôi biết, ông có đồng ý để nhà họ Hà phụ thuộc vào nhà họ Khương không?”
Diệp Chiến Quốc nhíu mày: “Tôi yêu cầu xin phép bằng văn bản chứ không phải bằng miệng, nếu thế tục có thể trở thành thế lực phụ thuộc vào thế gia Cổ Võ một cách dễ dàng như thế, tôi đã bảo mấy thế lực khác xin bằng miệng cho nhanh”.
“Quy định chính là quy định, theo quy định mới, ông phải nộp danh sách tên của nhà họ Khương, nhà họ Hà và các tài liệu kèm theo, ông có thể tìm bộ phận phụ trách việc này ở chiến vực để biết thêm thông tin về những tài liệu này”.
Sắc mặt Khương Kiếm càng khó coi hơn: “Tức là chuyện gì cũng do các người quyết định à? Các người đồng ý thì được, còn không đồng ý thì không được ư? Rõ ràng đây là chuyện giữa hai nhà chúng tôi, còn cần các người cho phép chắc?”
Diệp Chiến Quốc cười khẩy: “Nếu ông không phục thì đi tìm Thủ Hộ Minh đi, nếu Thủ Hộ Minh đồng ý bảo đảm, tôi cũng có thể phá lệ để thông qua cho các người”.
Đúng lúc này, thiên uy mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống, ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Đương nhiên Thủ Hộ Minh sẽ đồng ý bảo đảm, thống lĩnh Diệp hãy thông qua sự xin phép của nhà họ Khương đi!”
Trong lúc nhất thời, mọi người vô cùng kinh ngạc.
Họ không nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, chỉ nghe thấy tiếng đối phương.
Ngay cả Khương Kiếm cũng ngạc nhiên, với tư cách là người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương, đương nhiên ông ta cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đó chính là minh chủ Đỗ Ngọc Sơn của Thủ Hộ Minh.
Diệp Chiến Quốc ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt vô cùng khó coi, hồi nãy ông ta chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ Thủ Hộ Minh lại đồng ý thật.
Ông ta đang định nói gì đó, Dương Thanh bỗng bước tới, nhìn trời, lạnh lùng nói: “Thủ Hộ Minh bảo đảm cũng không sao, nhưng nhà họ Hà phải đồng ý phụ thuộc vào nhà họ Khương đã!”
“Hừ!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chủ gia tộc họ Hà đã chết rồi, ai đồng ý được?”
Dương Thanh nói: “Đương nhiên là chủ gia tộc họ Hà mới!”
Đối phương nói tiếp: “Nếu vậy thì bảo chủ gia tộc họ Hà bây giờ nói cho tôi biết, nhà họ Hà có đồng ý trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương không”.
Giọng đối phương rất lạnh lẽo, ẩn chứa thiên uy, khiến những người đang có mặt chỉ muốn quỳ lạy.
Rõ ràng lão ta đang đứng về phía nhà họ Khương, muốn nhà họ Hà trở thành thế lực phụ thuộc vào nhà họ Khương ngay tức khắc.
Dương Thanh nhìn về phía Hạ Hà, khí thế của Hạ Hà rất mạnh, có lẽ do cô ta bỗng dưng có sức mạnh nên chưa thể kiểm soát thành thạo.
Thấy Dương Thanh nhìn mình, cô ta nói: “Ông nội và bác cả tôi đã chết, giờ trong nhà họ Hà, chỉ có bác hai Hà Hùng của tôi có tư cách trở thành chủ gia tộc họ Hà mới”.
Dương Thanh nhìn quanh, nói lớn: “Người nhà họ Hà có ý kiến gì về việc để Hà Hùng trở thành chủ gia tộc họ Hà mới không?”
Người nhà họ Hà đều lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Dương Thanh lập tức tuyên bố: “Nếu thế thì từ giờ trở đi, Hà Hùng sẽ là chủ gia tộc họ Hà mới”.
“Tôi không đồng ý!”
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên.