Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 2246: Thả Hạ Hà đi




Ở phòng Hạ Hà, chi thứ hai nhà họ Hà, Trung Châu.

“Rầm!”

Cửa phòng bỗng bị phá tan, Hà Hùng tức giận xông vào.

“Bác hai!”

Thấy Hà Hùng hùng hổ như thế, Hạ Hà kinh ngạc, còn tưởng mình đã đắc tội Hà Hùng.

Hà Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Hà Chí, không ngờ anh ta lại bảo với bố rằng sẽ cho cháu đi hầu hạ Khương Kiếm của gia tộc Cổ Võ họ Khương”.

“Sao cơ ạ?”

Hạ Hà biến sắc, cắn chặt môi, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận và căm hận.

Cái chết của mẹ đã khiến cô ta căm hận nhà họ Hà, không ngờ nhà họ Hà vẫn tìm mọi cách để đổi lấy lợi ích bằng cô ta.

Hạ Hà nhìn Hà Hùng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Bác, dù có chết, cháu cũng không hầu hạ người của thế gia Cổ Võ đâu ạ”.

Hà Hùng cũng vô cùng tức giận, sau khi thoáng im lặng, ánh mắt ông ta bỗng trở nên kiên định, ông ta nhìn Hạ Hà: “Giờ bác sẽ bảo người đưa cháu đi, sau này cháu đừng về nhà họ Hà nữa”.

Hạ Hà sửng sốt, hình như không ngờ Hà Hùng lại định cho người đưa mình đi.

Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn bị giam lỏng ở nhà họ Hà, tuy lần trước Hà Hùng đã bảo cô ta rời đi, nhưng cô ta biết nếu mình đi thì sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho Hà Hùng.

Giờ cũng như thế, Hà Hồng Viễn đã quyết định sẽ bắt cô ta hầu hạ người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương, nếu lúc này cô ta được người của Hà Hùng đưa đi, Hà Hùng sẽ rất khó thoát tội.

Hạ Hà hỏi: “Nếu cháu đi, bác hai sẽ gặp phiền phức rất lớn đúng không?”

Hà Hùng nhíu mày, nói: “Bác là nhị gia nhà họ Hà, cho dù bác thả cháu đi, ai dám động đến bác chứ? Tuy ông cháu tức giận nhưng cũng không làm gì bác đâu”.

“Nhưng nếu cháu không đi, có lẽ cháu sẽ mất mạng”.

Ông ta biết rõ, nếu Hạ Hà được đưa đi hầu hạ Khương Kiếm thật, dù có chết Hạ Hà cũng không nghe lời Khương Kiếm.

Thấy Hạ Hà vẫn do dự, Hà Hùng lập tức sốt ruột, tức giận nói: “Cháu còn đắn đo gì nữa? Nếu cháu vẫn không đi thì không còn cơ hội đâu!”

Cuối cùng Hạ Hà cũng quyết định, cô ta nhìn Hà Hùng bằng đôi mắt đỏ hoe: “Bác hai, cháu sẽ ghi nhớ ân tình của bác suốt đời!”

Hà Hùng gật đầu: “Tài xế của bác đang ở cửa ra vào rồi, cháu mau lên xe đi!”

Hạ Hà chăm chú nhìn Hà Hùng lần cuối rồi mới quay người rời đi.

Cô ta vừa lên xe, Hà Hùng chợt nói: “Nếu có ngày nhà họ Hà sắp biến mất thật, bác hy vọng cháu có thể giúp nhà họ Hà, nhà họ Hà không cần huy hoàng như trước, chỉ cần Trung Châu vẫn còn gia tộc như nhà họ Hà là đủ rồi”.

Ông ta đã hỏi Hạ Hà mấy lần về việc nếu có ngày nhà họ Hà sắp biến mất, liệu Hạ Hà có thể giúp nhà họ Hà không, khi đó Hạ Hà vẫn chưa trả lời.

Hôm nay, ông ta lại thỉnh cầu Hạ Hà hãy giúp nhà họ Hà.

Cảnh mẹ lao vào đá tự sát bỗng xuất hiện trong đầu Hạ Hà, khiến cô ta càng căm thù nhà họ Hà hơn, nhưng nghĩ đến Hà Hùng - người bác duy nhất đối xử tốt với cô ta ở nhà họ Hà, cô ta lại không nỡ từ chối.

“Không sao, bác chỉ nói thế thôi, nếu cháu không đồng ý thì...”

Thấy Hạ Hà không nói gì, Hà Hùng cười khổ, đang định bảo thôi thì bỗng nghe thấy Hạ Hà nói: “Bác hai, cháu đồng ý với bác ạ!”

Nghe thấy thế, vẻ u sầu giữa lông mày Hà Hùng lập tức biến mất, ông ta cười nói: “Vậy bác hai cảm ơn cháu trước!”

Thấy xe đi xa dần, Hà Hùng thầm thở dài.

“Cho dù thế nào, cháu cũng là đứa con duy nhất của chú ba, bác chỉ làm được đến thế, hy vọng cháu sẽ nhớ lời hứa của cháu với bác hôm nay”.

Mắt Hà Hùng đỏ hoe, ông ta nhìn quanh, lắc đầu, không ngừng thở dài.

Ông ta biết rõ sự bài xích của hội trưởng lão với thế gia Cổ Võ, cũng biết cuộc đấu ngầm giữa hội trưởng lão và thế gia Cổ Võ.

Thế gia Cổ Võ muốn ngang nhiên tiến vào thế tục, đồng thời nắm giữ quyền chủ đạo trong thế giới mới.

Còn hội trưởng lão thì luôn ngăn cản, cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của người thế tục.

Một khi thế gia Cổ Võ trở thành người nắm quyền chủ đạo trong thế giới mới thật, kết cục của những người bình thường không có võ công ở thế tục sẽ rất thê thảm.

Có thể nói, giữa thế gia Cổ Võ và hội trưởng lão, Hà Hồng Viễn đã chọn thế gia Cổ Võ.

Nếu thế gia Cổ Võ thắng, thực lực của nhà họ Hà sẽ tăng mạnh, nhưng chỉ có thể nghe lệnh của gia tộc Cổ Võ họ Khương.

Suốt kiếp này, nhà họ Hà chỉ có thể là con rối.

Nếu hội trưởng lão thắng, nhà họ Hà sẽ bị lôi ra để giết gà dọa khỉ.

So sánh với nhau, Hà Hùng cảm thấy gian tà không thể thắng chính nghĩa, thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về hội trưởng lão thôi, ông ta cũng tin vào hội trưởng lão hơn nhiều.

Đúng lúc này, một đám người hùng hổ xông vào.

“Láo xược!”

Hà Hùng quát, nói với vẻ không vui: “Các người còn biết quy tắc là gì không? Tới chi thứ hai của tôi mà không biết đường thông báo một tiếng à?”

Thanh niên dẫn đầu mỉm cười bước đến: “Nhị gia bớt giận, chúng tôi nghe lệnh chủ gia tộc, tới mời cô Hạ Hà đi, trong lúc cấp bách đã quên thông báo, mong nhị gia không trách tội”.

Tới nhanh thật.

Hà Hùng thầm lo lắng, trang viên của nhà họ Hà rất rộng, xe của Hạ Hà vừa rời đi một lát, một khi tin Hạ Hà đã đi bị lộ, xe sẽ bị ngăn lại trước khi ra khỏi trang viên nhà họ Hà.

“Bốp!”

Hà Hùng tát đối phương, tức giận nói: “Quy tắc là quy tắc! Dám xông vào chi thứ hai, theo quy định của chi thứ hai, đó là tội lớn!”

Đối phương bị tát, trên mặt lập tức xuất hiện dấu tay rõ rệt.

“Nhị gia, tôi đã nói tôi tới theo lệnh của chủ gia tộc, ông phạt tôi trước mặt mọi người, có coi chủ gia tộc ra gì không thế?”

Đối phương lạnh lùng chất vấn.

Phía sau hắn còn mấy cao thủ, ai cũng nhìn chằm chằm vào Hà Hùng, không coi Hà Hùng ra gì.

Hà Hùng nhíu mày, hừ lạnh: “Phùng Hổ, cậu định ra tay với tôi à?”

Phùng Hổ lạnh lùng nói: “Không dám!”

Hà Hùng nói: “Nếu đã không dám thì cút ra ngoài cho tôi, về phần Hạ Hà, tôi sẽ đưa con bé đi gặp bố”.

Nào ngờ Phùng Hổ vẫn không nhượng bộ, nhìn chằm chằm vào Hà Hùng: “Nhị gia, chủ gia tộc bảo tôi đưa cô Hạ Hà đi, mong nhị gia không làm khó”.

“Hừ!”

Hà Hùng lạnh lùng nói: “Tôi cũng muốn xem xem nếu không có lệnh của tôi, ai dám làm bừa ở chi thứ hai?”

Phùng Hổ khoát tay, nói: “Ngăn nhị gia lại cho tôi!”

Sau khi hắn ra lệnh, mấy cao thủ lập tức bao vây Hà Hùng.

Hà Hùng lập tức nổi giận: “Hỗn xược! Phùng Hổ, cậu biết mình đang làm gì không?”

Phùng Hổ không thèm nhìn Hà Hùng, xông thẳng vào phòng Hạ Hà.

Nhưng sau khi vào phòng, hắn mới phát hiện không có ai trong đó.

“Người đâu rồi?”

Phùng Hổ lập tức cuống lên, hỏi Hà Hùng.

Hà Hùng lạnh lùng nhìn Phùng Hổ, không trả lời.

Đến giờ Phùng Hổ mới nhận ra điều gì đó, lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Hà Hùng, không ngờ ông lại thả Hạ Hà đi!”

Lúc này hắn không gọi nhị gia nữa mà gọi thẳng tên.

Phùng Hổ không quan tâm được nhiều nữa, lập tức bấm số Hà Chí, nói: “Đại gia, Hạ Hà được Hà Hùng thả đi rồi! Chắc cô ta vẫn chưa rời khỏi trang viên, đại gia mau ra lệnh ngăn cản đi ạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.