Có lẽ trong mắt họ, người thế tục chỉ là sâu kiến mà họ có thể dễ dàng giẫm chết.
Đương nhiên họ cũng kiêng dè hội trưởng lão, nhưng đó là sự kiêng dè với thế lực phía sau hội trưởng lão - thế lực mà ngay cả Dương Thanh cũng không biết rõ thì đúng hơn.
Đương nhiên, họ chỉ có phần kiêng dè thế lực phía sau hội trưởng lão thôi, chứ không coi những người thế tục khác ra gì.
Phải biết rằng trước đó, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, họ đã coi thường tán tu rồi, giờ thế tục còn không có nhiều cao thủ đã đột phá Thiên Cảnh.
“Có lẽ họ vốn không coi người thế tục ra gì”.
Lúc này, Mạnh Thiên Lan chợt nói.
Dương Thanh gật đầu, tuy Diệp Chiến Quốc không muốn thừa nhận nhưng cũng hiểu đây là sự thật.
“Được rồi, cứ kệ thế gia Cổ Võ đi”.
Diệp Chiến Quốc không muốn nói nhiều về thế gia Cổ Võ, ông ta nhìn Dương Thanh, lo lắng nói: “Quỷ Thủ là người của thế gia Cổ Võ họ Tề, cậu để ông ta gia nhập quân đoàn cao thủ cũng không ổn lắm nhỉ?”
Mạnh Thiên Lan cũng nhìn về phía Dương Thanh, nhíu mày: “Quỷ Thủ là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ, có thực lực hàng đầu thế tục, nếu ông ta gia nhập quân đoàn cao thủ thì chúng tôi không kiểm soát nổi ông ta”.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Thiên Lan, cô không cần kiểm soát ông ta, chỉ cần hiểu việc ông ta gia nhập quân đoàn cao thủ sẽ có tác dụng rất lớn với chúng ta là được”.
“Còn về chuyện phản bội thì hai người cứ yên tâm, ông ta sẽ không phản bội đâu”.
Còn một câu mà Dương Thanh chưa nói, đó là chắc chắn Quỷ Thủ sẽ không phản bội nếu Dương Thanh chưa rời khỏi thế tục.
Dương Thanh chưa tiếp xúc nhiều với Quỷ Thủ nên không rõ rốt cuộc lão ta là loại người gì.
Anh chỉ biết trước khi anh tới Trung Giới giới Cổ Võ, chắc chắn Quỷ Thủ sẽ nghe theo lời anh.
Dù sao, không có bất cứ thế gia Cổ Võ nào có thể cho Quỷ Thủ đan dược như anh cả.
“Nếu cậu đã nói thế, tôi cũng yên tâm”.
Mạnh Thiên Lan gật đầu, hỏi tiếp: “Nhưng ông ta là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ thì nên cho ông ta đảm nhiệm chức vụ gì ở quân đoàn cao thủ bây giờ?”
Dương Thanh lắc đầu: “Không cần sắp xếp chức vụ có thực quyền cho ông ta”.
Anh thoáng suy tư rồi nói: “Không thì cứ cho ông ta làm huấn luyện viên, chỉ dạy cao thủ của quân đoàn cao thủ”.
Mạnh Thiên Lan gật đầu: “Ừ!”
Diệp Chiến Quốc cũng nói: “Nếu thế thì chắc cậu đã có cách kiểm soát Quỷ Thủ, tôi cũng yên tâm”.
Ông ta nói rồi ngập ngừng.
Dương Thanh mỉm cười, hỏi: “Thống lĩnh Diệp, ông có chuyện gì thì cứ nói, đều là người nhà mà”.
Lúc này Diệp Chiến Quốc mới ngượng ngùng hỏi: “Dương Thanh, cậu có thể luyện chế một viên Long Hổ Đan giúp tôi không?”
Dương Thanh thoáng sửng sốt rồi cười nói: “Thống lĩnh Diệp, chắc giờ ông đang ở Thiên Cảnh Nhất Phẩm trung kỳ nhỉ? Ít nhất phải đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong thì mới nên uống Long Hổ Đan, nếu ông uống bây giờ, chẳng những không đột phá được mà còn tạo thành tổn thương không thể chữa lành với nền tảng võ đạo của ông đấy”.
Diệp Chiến Quốc cười khổ, nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc không lâu nữa, cậu sẽ rời khỏi Trung Châu nhỉ? Sau khi cậu đi rồi, có lẽ sẽ rất khó gặp cậu, nên tôi định mặt dày nhờ cậu luyện chế một viên Long Hổ Đan giúp tôi trước khi cậu đi, khi nào tôi đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong thì mới uống”.
Ông ta nói rồi vội giải thích thêm: “Đương nhiên, tôi sẽ chuẩn bị dược liệu luyện chế Long Hổ Đan cho cậu”.
Thì ra là thế, Dương Thanh mỉm cười, tiện tay lấy một đống lọ ngọc ra khỏi nhẫn chứa đồ, có khoảng mấy trăm lọ.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan, Dương Thanh nói: “Đây là đan dược mà tôi chuẩn bị cho chiến vực Trung Châu, từ nhất phẩm đến tam phẩm, còn có cả sách hướng dẫn ghi chú tác dụng và thời gian uống của từng loại đan dược”.
“Sau này, tôi sẽ liên tục gửi đan dược với đủ cấp bậc tới các chiến vực lớn qua hội trưởng lão”.
Nghe thấy thế, Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan đều sững sờ.
Không ngờ trong mấy trăm lọ ngọc này toàn đan dược.
Ngay cả các thế gia Cổ Võ hàng đầu cũng không có số lượng đan dược khổng lồ như thế nhỉ?
Rốt cuộc Dương Thanh đã một mình luyện chế chúng kiểu gì đây?