Đã nói hết những gì nên nói rồi, việc từ chối Quỷ Thủ tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Từ hôm nay trở đi, ông hãy tạm thời gia nhập quân đoàn cao thủ, khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ nhờ ông hỗ trợ”.
Dương Thanh thoáng trầm tư rồi nói.
Quỷ Thủ vội đáp: “Vâng!”
Nửa tiếng sau, Dương Thanh đã dẫn Quỷ Thủ về tới trụ sở chính của chiến vực Trung Châu.
Khi Diệp Chiến Quốc và các ông lớn của chiến vực Trung Châu biết Quỷ Thủ muốn gia nhập quân đoàn cao thủ, ai cũng sững sờ.
Dù sao Quỷ Thủ cũng là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ. giờ Chúc Anh Sơn - người mạnh nhất quân đoàn cao thủ mới gia nhập mấy hôm trước cũng chỉ có cảnh giới Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ thôi.
“Chúc Anh Sơn, ông đưa tiền bối Quỷ Thủ đến quân đoàn cao thủ đi”.
Sau khi giới thiệu Quỷ Thủ cho đám người Diệp Chiến Quốc, Dương Thanh bảo Chúc Anh Sơn đưa Quỷ Thủ đi.
Diệp Chiến Quốc cũng bảo những người khác rời đi, Dương Thanh và Mạnh Thiên Lan ở lại.
“Tôi biết ngay cậu sẽ không sao mà!”
Khi không còn người ngoài, Mạnh Thiên Lan mới kích động nói.
Tuy cô ta nói cô ta đã biết Dương Thanh sẽ không sao, nhưng từ đôi mắt đỏ hoe của cô ta, có thể thấy trước đó cô ta đã lo lắng thế nào.
Dương Thanh mỉm cười, nhìn Mạnh Thiên Lan bằng ánh mắt ôn hòa: “Trong khoảng thời gian này, cô vất vả rồi!”
Anh biết trong mười ngày mà anh biến mất, Mạnh Thiên Lan đã vất vả đến mức nào, ngày nào cô ta cũng tìm kiếm tung tích của anh.
Trước đó, khi còn ở dưới đống đổ nát tại Vương Sơn, anh đã biết Mạnh Thiên Lan dẫn người tới tìm anh rồi, nhưng lúc đó anh đang trong tình thế nan giải, vẫn chưa hồi phục hẳn nên không thể xuất hiện.
Hôm nay, anh vừa hồi phục thì hơi thở đã bị Tề Thiên Hà nhận ra.
Diệp Chiến Quốc nghiêm nghị hỏi: “Dương Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Dương Thanh khẽ lắc đầu, cũng không giải thích nhiều mà hỏi: “Trong khoảng thời gian này không có chuyện lớn gì chứ? Thế gia Cổ Võ có vi phạm quy định mới không?”
Anh đã biến mất tận mười ngày, chắc chắn thế gia Cổ Võ đã biết.
Có thể nói, anh đại diện cho hội trưởng lão, nếu anh chết thì sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng.
Diệp Chiến Quốc vội nói: “Ở Trung Châu, tạm thời vẫn chưa phát hiện người của thế gia Cổ Võ vi phạm quy định mới ở thế tục, nhưng ở bốn châu khác thì có rất nhiều người vi phạm quy định mới”.
“Dù sao quân đoàn cao thủ cũng vừa được thành lập, ở những châu vực khác không có ai trấn áp cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, nên có nhiều người vi phạm quy định mới cũng bình thường thôi”.
“Nhưng cậu yên tâm, trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, hội trưởng lão đã cử người tới các châu vực khác để thành lập quân đoàn cao thủ rồi, sau khi quân đoàn cao thủ ở các châu được thành lập, chắc chuyện vi phạm quy định mới sẽ giảm mạnh”.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Thế thì tốt rồi!”
Anh đổi chủ đề: “Nhưng quân đoàn cao thủ đã thu nhận rất nhiều tán tu Hạ Giới giới Cổ Võ, thế gia Cổ Võ không sốt ruột à?”
“Tôi cảm thấy chuyện này hơi khác thường, đúng ra thế gia Cổ Võ phải tìm cách ứng phó chứ”.
Dương Thanh nói rồi nhíu mày.
Hồi trước, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, quan hệ giữa thế gia Cổ Võ và tán tu rất căng thẳng, thậm chí có thể nói tán tu đã phải chịu áp bức từ thế gia Cổ Võ, không thể dùng tài nguyên tu luyện cấp cao.
Giờ hai giới đã hòa làm một, thế gia Cổ Võ muốn tiến vào thế tục, còn bị hạn chế, có thể nói tình cảnh rất khó khăn.
Trong tình huống này, hội trưởng lão đang kìm hãm thế gia Cổ Võ lại công khai thu nhận tán tu Hạ Giới giới Cổ Võ - vốn có ân oán với thế gia Cổ Võ qua quân đoàn cao thủ, thế gia Cổ Võ không sốt ruột thật à?
Dương Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao người của thế gia Cổ Võ lại bình thản như thế.
Diệp Chiến Quốc trầm giọng nói: “Có lẽ thế gia Cổ Võ đã chấp nhận sự thật này?”
Dương Thanh lắc đầu: “Không thể nào đâu!”
Anh biết rõ người của thế gia Cổ Võ kiêu ngạo đến mức nào, ít nhất những người của thế gia Cổ Võ mà anh tiếp xúc đều rất khinh thường người thế tục.