Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tề Lương phải lùi lại mấy bước rồi mới ngừng.
“Tề Lương, ông ngày càng hèn hạ đấy, đường đường là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ mà lại ra tay với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của thế tục”.
Đối phương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Lương.
Trong mắt Tề Lương tràn ngập vẻ kinh ngạc, lão ta sững sờ chốc lát rồi mới nghiến răng nghiến lợi: “Không ngờ ông đã đột phá rồi”.
“Quỷ Thủ, ông là cung phụng của nhà họ Tề, giờ ông định giúp người ngoài đối phó với người nhà họ Tề à?”
Người vừa ngăn đòn tấn công chí mạng của Tề Lương cho Mạnh Thiên Lan chính là Quỷ Thủ.
Vì vết thương ngầm ở đan điền, Quỷ Thủ đã ngừng ở Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong rất nhiều năm, không ngờ bây giờ lão ta cũng đột phá.
Chuyện này khiến Tề Lương vô cùng kinh hãi, với tư cách là dòng chính nhà họ Tề, đương nhiên lão ta biết vết thương ngầm ở đan điền Quỷ Thủ nghiêm trọng đến mức nào, theo lời thần y nhà họ Tề nói, vết thương ở đan điền Quỷ Thủ rất tệ, cảnh giới sẽ chững lại suốt đời.
Những năm gần đây, nhà họ Tề cũng đã tìm một số thần y cho Quỷ Thủ, nhưng không ai có cách chữa khỏi đan điền của lão ta.
Nhưng bây giờ, Quỷ Thủ đã đột phá, tức là vết thương ngầm ở đan điền lão ta đã khỏi rồi.
Nghĩ tới đây, Tề Lương bỗng thầm sợ hãi.
Tuy lão ta cũng đã đột phá Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ, nhưng đó là do gia tộc đã dùng tài nguyên tu luyện để nâng cảnh giới của lão ta lên.
Còn Quỷ Thủ đã đắm chìm trong cảnh giới Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong mấy chục năm, một khi Quỷ Thủ đột phá, loại cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ với đan điền mờ nhạt như lão ta đâu thể sánh bằng chứ?
“Những chuyện mà tôi làm cho nhà họ Tề suốt bao năm qua đã đủ để báo đáp ân tình của nhà họ Tề với tôi rồi, giờ tôi và nhà họ Tề không còn ân oán gì nữa”.
Quỷ Thủ lạnh lùng nói: “Tề Lương, nể tình cũ, tôi không muốn đánh với ông, nếu ông thức thời thì bây giờ dẫn người rời đi ngay, bằng không, đừng trách tôi không khách sáo”.
Cùng lúc đó, khí thế khiến người ta ngạt thở lan ra từ người lão ta, bao phủ lấy Tề Lương.
Tuy người nhà họ Tề xung quanh chỉ phải chịu ảnh hưởng còn sót lại từ khí thế mà Quỷ Thủ phóng ra, nhưng họ cũng cảm nhận được áp lực không gì cản nổi.
Áp lực đó khiến họ không dám chống đối.
Sắc mặt Tề Lương hết sức khó coi, khí thế mà Quỷ Thủ phóng ra khiến lão ta cảm nhận được sự sợ hãi như đến từ sâu trong linh hồn.
Nếu hai người giao chiến, trong thời gian ngắn, có lẽ Quỷ Thủ sẽ không làm gì được lão ta, nhưng về lâu dài, với thực lực của Quỷ Thủ, muốn giết lão ta cũng không khó.
Nhưng nếu dẫn người rời đi như thế thì nhà họ Tề còn mặt mũi gì?
“Quỷ Thủ, ông tưởng tôi sợ ông thật à?”
Tề Lương tức giận, phóng hết khí thế ra, định đối đầu với Quỷ Thủ.
Nhưng Quỷ Thủ vẫn thản nhiên, chỉ hừ khẽ, khí thế mạnh mẽ hơn nữa lập tức giáng xuống, áp lực mà Tề Lương phải chịu cũng tăng lên.
Lão ta thầm kinh hãi, rõ ràng hai người đều là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ, tại sao lại chênh nhau nhiều đến vậy?
Mạnh Thiên Lan nhìn Quỷ Thủ đang chắn trước mặt mình với vẻ cảm khái.
Đương nhiên cô ta biết tại sao Quỷ Thủ lại giúp cô ta, tất cả là nhờ Dương Thanh.
Nếu không nể mặt Dương Thanh, chắc chắn Quỷ Thủ sẽ không ra tay giúp, có khi giờ cô ta đã chết dưới tay Tề Lương rồi.
Mấy năm trước, cô ta vẫn là cao thủ cùng cấp với Dương Thanh, còn bây giờ, thực lực của Dương Thanh đã vượt xa cô ta.
Thậm chí ngay cả các mối quan hệ của anh cũng mạnh như thế.
“Tôi cho ông mười giây, ông dẫn người rời đi hoặc đánh với tôi một trận, nhưng tôi không nương tay đâu, nếu ông chết thì đó là do ông tự làm tự chịu!”
Quỷ Thủ hờ hững nói.
Sau khi dứt lời, lão ta bỗng giơ một ngón tay lên: “1!”
Khi lão ta nói số đầu tiên, Tề Lương có cảm giác như tim bị đánh mạnh.
Lão ta hiểu rõ, với thực lực của lão ta bây giờ, lão ta không thể đánh lại Quỷ Thủ, một khi giao chiến, lão ta sẽ bị thương nặng hoặc chết.
Cả chết lẫn bị thương nặng đều là kết quả mà lão ta không muốn thấy.
Nhưng nếu lão ta dẫn người đi thật thì biết ăn nói với gia tộc thế nào đây?
Lão ta hùng hổ với quân đoàn cao thủ như thế, thậm chí còn định ra tay với Mạnh Thiên Lan, đương nhiên là do mệnh lệnh từ nhà họ Tề, bằng không, lão ta nào dám chứ?
“2!”
“3!”
...
“8!”