Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 1996: Nói chuyện viển vông




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lúc trận chiến bên ngoài Tàng Thư Các vẫn đang tiếp diễn, Lệ Trần và Khương Nguyên Long đứng đối diện nhau, ma uy cuồn cuộn quanh người Lệ Trần, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Còn Khương Nguyên Long thì đứng chắp tay sau lưng, trông rất bình tĩnh, trận chiến trước mắt cũng không có gì đáng lo, lão ta không cần bận tâm.

Chỉ cần không có gì bất ngờ, bốn cao thủ của Ma Tông sẽ chết sạch.

Trận chiến giữa Đỗ Bá và Hùng An là dữ dội nhất, hai người vốn là cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh, lúc này họ đều dốc toàn lực, thậm chí vận dụng cả bí pháp để tăng thực lực lên.

Ý chí chiến đấu của Đỗ Bá dâng trào, Võ Thần Thương trong tay lão ta như vũ khí trấn áp thiên thần, tỏa ra khí thế đáng sợ.

Mắt Hùng An đỏ ngầu, người đầy cơ bắp, khí thế đẫm máu trên người ông ta không ngừng lan ra khắp bốn phương, cao thủ dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong còn không thể tới gần.

“Keng!”

Hai người lại va chạm dữ dội, sau vụ va chạm, cả hai đều lùi lại.

Mọi thứ xung quanh hai người đã bị hủy diệt từ nãy, nơi linh khí va chạm vào nhau phát ra khí thế rất mạnh.

Đòn tấn công của Đỗ Bá ngày càng mạnh, vì lão ta đã chú ý đến việc bốn cao thủ của Ma Tông bắt đầu có dấu hiệu thua, Ảnh Ma và Hồng Ma còn đỡ, nhưng Mạnh Khôn và Mục Thanh vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, tuy sức chiến đấu của họ rất mạnh, nhưng họ đang phải đối mặt với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đến từ giới Cổ Võ, còn cùng cấp bậc với năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn.

Bây giờ, Đỗ Bá phải đánh bại Hùng An thì mới thay đổi được tình hình hiện giờ.

“Ầm!”

Đỗ Bá chưa kịp giải quyết Hùng An, Mục Thanh đã không chịu nổi, bị cao thủ nhà họ Khương đánh trúng, hộc máu rồi bay ra xa.

“Mục Thanh!”

Mạnh Khôn hét lớn.

Thấy người anh em của mình bị đánh bay, ông ta rất sốt ruột, muốn đi giúp nhưng không kịp, ngay cả chính ông ta cũng liên tục lùi bước, chẳng có nổi một cơ hội nhỏ nhoi.

Sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm, nếu tiếp tục, có lẽ chẳng mấy chốc, đám người Ảnh Ma sẽ bị tiêu diệt hết.

Lão muốn ra tay nhưng không thể, một khi lão làm thế, chắc chắn cao thủ Thủ Hộ Minh sẽ xuất hiện ngay.

Lúc này, Khương Nguyên Long nói: “Giờ tôi cho ông thêm một cơ hội, gia nhập nhà họ Khương, tôi sẽ bỏ qua cho ông”.

Lệ Trần nghiến răng, tức giận nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Long: “Cao thủ giới Cổ Võ mà lại dùng thủ đoạn uy hiếp để ép người thế tục gia nhập nhà họ Khương, ông không tự thấy mình rất hèn hạ và trơ trẽn à?”

“Hừ!”

Khương Nguyên Long có vẻ khinh thường, ngạo nghễ nói: “Giới Cổ Võ là nơi mạnh được yếu thua, nếu ngay cả chuyện này mà ông cũng không hiểu, cho dù đến giới Cổ Võ, sớm muộn gì ông cũng sẽ chết vì mưu ma chước quỷ thôi”.

“Ầm!”

Đúng lúc này, Mạnh Khôn cũng bị đối thủ đánh trúng, hộc máu rồi bay ra xa.

Trong lúc nhất thời, trong bốn cao thủ hàng đầu của Ma Tông, chỉ còn Ảnh Ma và Hồng Ma vẫn đủ sức đánh một trận, còn bên nhà họ Khương thì vẫn còn năm cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

Chỉ với Ảnh Ma, Hồng Ma và Đỗ Bá thì không thể là đối thủ của họ.

Tuy vậy, Ảnh Ma và Hồng Ma vẫn không định lùi bước, họ phát huy sức chiến đấu của mình đến cực hạn, điên cuồng tấn công cao thủ nhà họ Khương.

“Sâu kiến thế tục mà cũng dám đối đầu với cao thủ nhà họ Khương của giới Cổ Võ à? Đúng là mơ hão!”

Một cao thủ nhà họ Khương hét lớn, khí thế trên người cũng mạnh hơn, cầm linh khí tấn công Ảnh Ma.

“Giết!”

Người Ảnh Ma đẫm máu, lão ta tức giận gào lên rồi xông lên nghênh chiến.

Hồng Ma cũng thế, người ông ta đầy máu tươi, nhưng ánh mắt ông ta thì lạnh tanh, không hề có ý lùi bước, ông ta điên cuồng vung linh khí trong tay.

“Keng keng keng!”

Linh khí va vào nhau, phát ra tiếng va chạm dữ dội, liên tục không ngớt.

Phía bên kia, trận chiến giữa Đỗ Bá và Hùng An cũng hoàn toàn đạt đến cao trào, đòn tấn công nào của hai người cũng như của thần linh giáng xuống, điên cuồng lao về phía đối phương.

“Xem ra ông đã quyết định bỏ qua thuộc hạ của mình, đã vậy, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.

Thấy Lệ Trần mãi vẫn không đồng ý gia nhập nhà họ Khương, Khương Nguyên Long chợt nói.

Lão ta nói rồi nhìn về phía đám người Hùng An: “Cho các cậu năm phút cuối cùng, kết thúc trận chiến đi!”

“Vâng!”

Năm cao thủ đáp.

Ngay sau đó, khí thế càng khủng khiếp hơn bùng nổ từ người năm cao thủ nhà họ Khương.

Lệ Trần lập tức biến sắc, nhà họ Khương đang định làm thật, nếu vẫn không thể kết thúc trận chiến, có lẽ cao thủ Ma Tông sẽ không còn đường sống.

“Ai dám!”

Lệ Trần quát, lĩnh vực ma đạo khủng khiếp lập tức bao trùm cả Ma Tông.

Trong lúc nhất thời, năm cao thủ nhà họ Khương đều tái mặt, lĩnh vực ma đạo do cao thủ Thiên Cảnh phóng ra khiến họ thấy mình như đang ở trong biển ma uy.

“Hừ!”

Khương Nguyên Long hừ lạnh, khoát tay, sức mạnh lĩnh vực càng mạnh mẽ hơn phóng ra từ người lão ta, lĩnh vực ma đạo mà Lệ Trần vừa phóng ra lập tức bị triệt tiêu.

Không những thế, cả Ma Tông cũng bị sức mạnh lĩnh vực của Khương Nguyên Long bao phủ.

Sắc mặt của Ảnh Ma và Hồng Ma tái mét, hai người cảm thấy ngạt thở, há miệng thở dốc, cũng không làm được gì.

“Ông định ra tay à?”

Lệ Trần nhìn về phía Khương Nguyên Long, tức giận chất vấn.

Tuy chỉ mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm, lão cũng sẽ không trơ mắt nhìn cao thủ Ma Tông chết dưới tay người ngoài.

Cho dù phải chết, lão cũng sẽ chết trước họ.

Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đều kinh hãi, Lệ Trần định đánh với cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương ở giới Cổ Võ ư?

Khương Nguyên Long không nói gì, nhưng ý chí chiến đấu cũng dâng trào, chỉ cần Lệ Trần ra tay, lão ta sẽ đánh trả.

Với tư cách là cao thủ giới Cổ Võ, lão ta càng nắm rõ quy định của Thủ Hộ Minh hơn, cho dù lão ta giết Lệ Trần thì cũng không sao, cùng lắm là bị Thủ Hộ Minh phạt.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lệ Trần phải ra tay trước.

Trong lúc trận chiến Thiên Cảnh giữa hai bên sắp bùng nổ, thiên kiếp trên Tàng Thư Các lại yếu dần, sẽ biến mất bất cứ lúc nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn giáng một tia sét.

Khương Nguyên Long ngẩng đầu nhìn trời, nhướng mày, như đang lẩm bẩm: “Thiên kiếp sắp biến mất rồi!”

Lão ta nói rồi nhìn về phía cao thủ nhà họ Khương vừa đánh trọng thương Mục Thanh và Mạnh Khôn: “Giờ không đi phá hoại thiên kiếp đi, còn chờ tới bao giờ nữa?”

Giọng điệu Khương Nguyên Long hết sức bất mãn.

Hai cao thủ nhà họ Khương lập tức rùng mình, vội đáp lời rồi lao tới chỗ Tàng Thư Các.

Trông thấy thế, sắc mặt Lệ Trần u ám tới cực điểm.

Lão rất muốn ra tay, nhưng lão cũng hiểu ra tay cũng chẳng để làm gì, lão bị Khương Nguyên Long kiềm chế, không thể thay đổi tình hình.

Lão đã hết lòng vì Dương Thanh, cho dù thiên kiếp bị phá hoại thật thì cũng không trách được lão, Ma Tông đã cố gắng hết sức rồi.

Hơn nữa có vị kia ở đây, chỉ với hai cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của nhà họ Khương, sao có thể phá nổi thiên kiếp chứ?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.