Trước sự uy hiếp của Khương Nguyên Long, Đỗ Bá không hề e ngại, thản nhiên nói: “Tôi sẽ không đi, tiền bối vẫn nên rời đi thì hơn, tránh cho bị Thủ Hộ Minh trừng phạt”.
Nghe thấy Đỗ Bá nói thế, Khương Nguyên Long bỗng mỉm cười: “Cậu đang lấy Thủ Hộ Minh ra để uy hiếp tôi à?”
Đỗ Bá không nói gì, nhưng ý của lão ta thì không cần nói cũng biết.
Mọi người đều nhìn về phía lão ta, không ai ngờ Đỗ Bá lại làm căng với cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương.
Ngay cả Nhậm Kinh Luân và Ứng Thiên Hành cũng có vẻ kinh ngạc, khó trách Đỗ Bá lại cầm Võ Thần Thương đến Ma Tông, lão ta còn không sợ cả cao thủ Thiên Cảnh đến từ giới Cổ Võ, nói gì tới họ.
Xem ra lợi ích mà Lệ Trần hứa sẽ cho Đỗ Bá rất lớn, bằng không Đỗ Bá cũng không làm vậy.
“Hùng An, cậu dạy cho cậu ta biết nên sống thế nào ở giới Cổ Võ đi”.
Khương Nguyên Long híp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, lập tức bảo một cao thủ nhà họ Khương phía sau mình.
“Vâng!”
Một người trung niên vạm vỡ bước ra từ sau lưng Khương Nguyên Long.
Hùng An chỉ khoảng năm mươi tuổi nhưng lại có thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, rõ ràng cũng có thiên phú vô cùng xuất chúng.
Hùng An cầm một cái chùy linh khí, ông ta vốn đã vạm vỡ, ăn mặc thế này càng khiến người ta ấn tượng hơn.
Đỗ Bá thản nhiên nhìn Hùng An, lại nhìn về phía Khương Nguyên Long: “Cậu ta không phải đối thủ của tôi, mong tiền bối dẫn người rời đi”.
“Ông chán sống rồi!”
Hùng An bị Đỗ Bá khinh thường, vô cùng tức giận, ông ta quát lên rồi cầm chùy xông về phía Đỗ Bá.
“Ầm!”
Đỗ Bá cũng di chuyển, mặt đất dưới chân lão ta lập tức nứt ra, Võ Thần Thương cũng lao về phía Hùng An.
“Keng!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai món linh khí va vào nhau, phóng sức mạnh hủy diệt khắp bốn phía.
Những thứ gần đó đều hóa thành bột mịn.
Chỉ còn các cao thủ hàng đầu vẫn đứng im.
Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân liếc nhau, trong mắt hai người tràn ngập vẻ kinh hãi.
Một đòn hồi nãy của Đỗ Bá đúng là long trời lở đất, đòn đánh này đã đẩy Hùng An lùi mấy chục bước.
Kẽ tay của Hùng An đã nứt ra, máu tươi nhỏ xuống, trên mặt ông ta tràn ngập vẻ không dám tin.
Mấy cao thủ đi theo Khương Nguyên Long còn lại cũng hết sức kinh hãi, đòn đánh hồi nãy của Đỗ Bá đúng là quá đáng kinh ngạc, tuy chưa khiến Hùng An bị thương nặng, nhưng sức mạnh bùng nổ từ đó đủ để khiến người ta hết hồn.
Đỗ Bá cầm Võ Thần Thương, lạnh lùng nói: “Mong tiền bối dẫn người rời đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo!”
Rõ ràng hồi nãy lão ta vẫn chưa dốc toàn lực, chỉ một đòn đã đẩy Hùng An lùi mấy chục bước.
Thực lực mà đòn đánh này thể hiện đã chứng minh thực lực của lão ta, thực sự vô địch dưới Thiên Cảnh.
Nếu cao thủ Thiên Cảnh không ra tay, có lẽ không ai làm gì được Đỗ Bá.
Hùng An giận không để đâu cho hết, cảm thấy rất nhục nhã, ông ta là cao thủ của giới Cổ Võ mà lại bị một cao thủ cùng cảnh giới ở thế tục đẩy lùi.
Tuy ông ta chưa thua, nhưng nếu đánh tiếp thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng ông ta sẽ thua trận.
Tuy biết mình sẽ thua nhưng Hùng An vẫn muốn chiến đấu, ông ta tức giận gầm lên, cầm chùy tấn công Đỗ Bá.
Trong mắt Đỗ Bá lóe lên ánh sáng sắc bén, Võ Thần Thương tỏa ra khí thế đáng sợ.
“Đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Đỗ Bá nói rồi giậm mạnh chân, lập tức biến mất.
“Keng keng keng!”
Linh khí của hai người va vào nhau, phát ra tiếng va chạm giòn giã, uy lực khủng khiếp của linh khí khiến những người đang có mặt cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Hùng An không ngừng lùi lại mấy chục bước, mãi đến khi bị dồn vào góc tường, không lùi được nữa.
Cây thương trong tay Đỗ Bá bỗng đâm về phía Hùng An thêm lần nữa, con ngươi của Hùng An chợt co lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, hơi thở của cái chết bao trùm lấy ông ta, mũi nhọn của Võ Thần Thương ngày càng gần.
“Ầm!”
Tiếng nổ rung trời vang lên!
Đúng lúc sắp đâm vào giữa lông mày Hùng An, Võ Thần Thương bỗng đổi hướng, đâm mạnh vào tảng đá sau lưng Hùng An, sau tiếng vang, tảng đá đó lập tức nổ tung.
Hùng An ngẩn ra, người đầm đìa mồ hôi lạnh, thậm chí còn hơi run rẩy.
Sau khi đánh nát tảng đá, Đỗ Bá không hề quan tâm đến Hùng An, quay người rời đi.
Hùng An nhìn theo bóng lưng Đỗ Bá, cảm thấy vô cùng nhục nhã, ông ta siết chặt cây chùy trong tay, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Nhưng ông ta không dám bước lên trước, thực lực mà Đỗ Bá thể hiện đúng là vô địch dưới Thiên Cảnh, cho dù ông ta đánh lén từ sau lưng thì vẫn rất khó giết được Đỗ Bá.
Các cao thủ nhà họ Khương đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá với vẻ mặt đầy sát khí, họ hiểu rõ, hoặc Khương Nguyên Long ra tay, hoặc họ hợp sức với nhau, bằng không không thể đánh bại Đỗ Bá được.
“Mong tiền bối dẫn người rời đi!”
Đỗ Bá đứng cách Khương Nguyên Long bảy, tám mét, không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, mọi người đều nhìn về phía Đỗ Bá, sau trận chiến vừa rồi, các cao thủ Ma Sơn đều có cảm giác như mới thấy Đỗ Bá lần đầu tiên.
“Ở thế tục có một câu nói rất hay, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, nể tình cậu tu luyện không dễ, chỉ cần cậu không nhúng tay vào, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, bây giờ xem ra tôi vẫn quá nhân từ, nếu cậu muốn chết, tôi sẽ giúp cậu!”
Khương Nguyên Long chợt nói, trong mắt tràn ngập sát khí lạnh lẽo.
Lão ta không hay đến thế tục, đây là lần đầu tiên lão ta bị người của thế tục uy hiếp, chuyện này khiến lão ta vô cùng khó chịu.
Mà đã khó chịu thì phải giết kẻ đầu sỏ.
Nhưng dù sao lão ta cũng là cao thủ Thiên Cảnh, không tiện ra tay, đã vậy thì chỉ có thể cho thuộc hạ ra tay.
“Giết đi!”
Khương Nguyên Long chỉ nói thế.
Sau mệnh lệnh của lão ta, năm cao thủ nhà họ Khương cùng xông tới chỗ Đỗ Bá.
Không ai ngờ cao thủ đến từ giới Cổ Võ lại chẳng quan tâm gì đến đạo đức, định hợp sức để đối phó với một mình Đỗ Bá.
Ngay cả Đỗ Bá cũng thấy bất ngờ.
Gần như trong chớp mắt, năm cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đến từ giới Cổ Võ đã xông tới trước mặt Đỗ Bá, tấn công gần như cùng một lúc.
Tuy phải đối mặt với nhiều cao thủ như thế nhưng Đỗ Bá vẫn không sợ hãi, cầm Võ Thần Thương trong tay, bất ngờ tấn công.
“Keng keng keng!”
Tiếng linh khí va vào Võ Thần Thương vang lên.
Dù sao Đỗ Bá cũng chỉ có một mình, phải đối mặt với năm cao thủ cùng lúc, cho dù lão ta mạnh đến mấy thì vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề.
“Ầm!”
Đỗ Bá bay ra xa.
Võ Thần Thương cũng rơi khỏi tay lão ta.
Khương Nguyên Long vươn tay lên, Võ Thần Thương như bị một sức mạnh vô hình khống chế, bay đến chỗ Khương Nguyên Long.
Khương Nguyên Long quan sát Võ Thần Thương trong tay mình, không tiếc lời khen: “Thương tốt! Ngay cả ở giới Cổ Võ cũng hiếm có cây thương nào thế này!”
Đỗ Bá nặng nề rơi xuống đất, hộc máu, mặt trắng bệch.
“Giết!”
Linh khí trong tay năm cao thủ nhà họ Khương cùng lao về phía Đỗ Bá, họ định giết Đỗ Bá trước mặt bao người.
“Cút!”
Đúng vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát tức giận vang lên, năm món linh khí như bị một tấm chắn vô hình ngăn cản, không thể tiến về phía trước nữa.