Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 1961: Sự kinh hãi của Cao Hùng




Cao Hùng vẫn không nhận ra sự mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta chỉ nghĩ đơn giản rằng Dương Thanh là bề dưới trẻ tuổi có thiên phú vô cùng yêu nghiệt.

Hồi nãy ông ta chỉ khinh địch mà thôi, thế nên mới bị cú đấm của Dương Thanh đẩy lùi một bước nhỏ.

Nếu ông ta nghiêm túc, cho dù Dương Thanh mạnh hơn nữa thì sao chứ?

Chẳng lẽ một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ lại có thể phát huy thực lực ngang với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ à?

“Tôi khuyên ông đừng khinh thường tôi nữa, bằng không, chắc chắn ông sẽ hối hận”.

Dương Thanh chợt nói, giọng anh có vẻ mỉa mai.

Cao Hùng hừ lạnh, khinh thường nói: “Tôi thừa nhận thiên phú của cậu vô cùng mạnh, nhưng nếu mới có chút thực lực ấy mà đã tưởng mình vô địch thiên hạ thì tôi khuyên cậu nên cút về gia tộc của mình đi, cứ làm công tử bột là được, tránh cho bị người ta đánh chết vì hống hách quá”.

Dương Thanh chẳng muốn nói nhảm nữa, khí thế của anh bỗng tăng vọt.

Sau thoáng chốc, anh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cách bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ không xa.

Cảm nhận được sự biến đổi của anh, vẻ khinh thường trên mặt Cao Hùng hoàn toàn biến mất, trong mắt ông ta tràn ngập sự kinh hãi.

Đây đúng là cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ à?

Sau khi đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, gần như không thể vượt cảnh giới để đánh bại kẻ địch nữa.

Nhưng bây giờ, khí thế của Dương Thanh đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí rất gần với bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

Có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của Cao Hùng.

Ông ta không biết Dương Thanh chỉ định mượn tay ông ta để thử xem rốt cuộc thực lực gốc của mình mạnh đến mức nào thôi.

Nếu Dương Thanh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, thực lực của anh sẽ lập tức tăng đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

“Ầm!”

Dương Thanh bỗng giậm mạnh chân, mặt đất lập tức lõm xuống, còn anh thì biến mất.

Đúng lúc anh di chuyển, Cao Hùng cũng hành động.

Cao Hùng đã nhận ra mình quá khinh thường Dương Thanh, bây giờ phải dốc toàn lực đối phó thì mới có thể khiến Dương Thanh mất sức chiến đấu trong vòng ba chiêu được.

“Ầm!”

Ngay sau đó, hai người va vào nhau, sức mạnh cuồng bạo lấy hai người làm trung tâm, lan ra bốn phía.

Cả Ma Tông như bị khí thế này bao trùm, những cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh như trúng đòn đánh mạnh, vội lùi mấy trăm mét thì mới thấy dễ chịu hơn.

“Một trong bốn Ma Tướng của Ma Tông chỉ có chút thực lực thế thôi à?”

Dương Thanh bị đẩy lùi mấy bước, anh nhìn về phía Cao Hùng, ngạo nghễ nói: “Nếu ông chỉ có chút thực lực ấy mà muốn đánh bại tôi trong vòng ba chiêu thì đúng là nằm mơ!”

Cao Hùng đã hoàn toàn bị chọc giận, ông ta chợt quát: “Cậu chán sống rồi!”

“Ầm!”

Sau khi dứt lời, ông ta lại tấn công Dương Thanh.

“Ầm ầm ầm!”

Hai người điên cuồng va chạm, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, họ đã tung mười mấy chiêu.

Dù sao Dương Thanh cũng chưa dốc toàn lực, anh không thể đánh bại Cao Hùng với cảnh giới bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ bằng thực lực vốn có của bản thân.

Lúc này, Dương Thanh liên tục lùi bước, người anh cũng trúng đòn của Cao Hùng mấy lần, nếu Dương Thanh chưa đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, có lẽ cơ thể anh cũng bị hủy hoại vì không chịu nổi vết thương nặng như thế.

Dù vậy, Dương Thanh vẫn bị thương ngoài da rất nghiêm trọng, nhìn từ bên ngoài, người anh đầm đìa máu.

Nhưng anh không hề định ngừng đánh, trái lại càng đánh càng hăng, trong mắt anh lóe lên vẻ điên cuồng.

“Cao Hùng, ông thua rồi!”

Hồng Ma quát lớn: “Hai người đã đánh hai mươi mấy chiêu, theo giao hẹn, ông thua rồi!”

Lúc này Cao Hùng đã bị cơn giận làm cho ngu muội, không quan tâm đến lời người khác nói, trong mắt ông ta chỉ có sát khí mãnh liệt.

Mã Siêu đang quan sát trận chiến vô cùng lo lắng, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh Thanh có chuyện gì, Cao Hùng, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông!”

Bây giờ trừ Lệ Trần ra, có lẽ không ai tách được Cao Hùng và Dương Thanh ra hết.

“Mạnh quá!”

Các cao thủ Ma Tông nhìn mà hoa cả mắt, ai cũng có vẻ chấn động.

“Cậu ta đúng là yêu nghiệt, trước đó khi đánh với Nhiếp Thu, cậu ta đã phát huy thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng bây giờ chỉ giữ thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi chiến đấu”.

Có cao thủ nhận ra vấn đề, bèn nghiêm nghị nói.

Nghe thấy thế, một cao thủ khác kinh hãi nói: “Nếu ông không nói thì tôi cũng không chú ý, đúng thế thật, trước đó cậu ta mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà đã phát huy thực lực bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, giờ cậu ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sao chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?”

“Chẳng lẽ cậu ta chưa dốc toàn lực ư? Sao có thể?”

“Có gì mà không thể? Cậu ta đánh bại Nhiếp Thu với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, giờ đã đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, nếu đánh lại với Nhiếp Thu, chắc sẽ dễ dàng chiến thắng đúng không?”

“Đã vậy, sao cậu ta chỉ giữ thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi đánh với Cao Hùng chứ?”

“Cậu ta đang mượn tay Cao Hùng để rèn luyện võ đạo của mình, thế nên tuy bây giờ trông cậu ta rất thê thảm, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, trận đấu này hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cậu ta”.

...

Các cao thủ Ma Tông bàn tán ầm ĩ, nghe các ông lớn nói, đám đông càng kinh hãi hơn.

“Cứ yên tâm, Dương Thanh không thua đâu!”

Đúng lúc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện bên cạnh Mã Siêu, mỉm cười nhìn về phía sân đấu võ rồi nói.

“Sư phụ!”

Thấy Lệ Trần, Mã Siêu vội cung kính gọi.

Lệ Trần nhìn hai người trên sân đấu võ, nụ cười trên mặt ngày càng rõ hơn.

Lão biết để Mã Siêu thừa kế chức Ma Tử là quyết định tốt nhất.

Với thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh thể hiện, sau khi Mã Siêu thừa kế chức tông chủ Ma Tông, nếu Ma Tông gặp nạn, chẳng lẽ Dương Thanh lại khoanh tay đứng nhìn chắc?

Chỉ cần Dương Thanh còn ở thế tục, không ai làm gì được Ma Tông.

Đến khi Dương Thanh đột phá Thiên Cảnh, có lẽ Mã Siêu cũng đã chạm đến đỉnh cao dưới Thiên Cảnh rồi.

Có Hồng Ma hỗ trợ, còn có người bảo vệ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ như Nhiếp Thu, Ma Tông sẽ ngày càng mạnh hơn.

Nghĩ tới những chuyện này, nỗi lo của Lệ Trần hoàn toàn biến mất, lão híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh trên sân đấu võ, lẩm bẩm: “Có lẽ đến lúc nên đi rồi”.

“Ầm!”

Đúng lúc này, tiếng va chạm nặng nề vang lên, một bóng người bay ra ngoài như diều đứt dây.

“Anh Thanh!”

Mã Siêu biến sắc, vội xông tới.

Lúc này, Cao Hùng đứng giữa sân đấu võ, sắc mặt u ám tới cực điểm.

Trên cơ thể người mạnh như ông ta cũng chằng chịt vết thương.

Đối với ông ta, chuyện này đúng là mối nhục.

Lúc này, Dương Thanh đã ngã xuống nơi cách đó mười mấy mét, trông vô cùng thê thảm.

Cao Hùng nghiến răng nghiến lợi: “Đồ vô dụng Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà cũng dám khiêu khích tôi à?”

Ông ta nói rồi định quay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, ma uy khủng khiếp bỗng giáng xuống, lập tức bao phủ ông ta.

Cao Hùng biến sắc, quay đầu lại, trông thấy Dương Thanh vừa bị ông ta đánh bay đang đứng lên.

Ma uy khủng khiếp kia đang tràn ra từ người anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.