“Linh khí!”
Thấy Dương Thanh lấy Huyết Chủy ra, các ông lớn của Võ Tông đều có vẻ kinh ngạc.
Dương Thanh vốn không định dùng đến Huyết Chủy, nhưng bây giờ Đỗ Trọng đang gặp nguy hiểm, anh không quan tâm được nhiều nữa, nhất định phải cầm cự mười phút dưới đợt tấn công toàn lực của Đỗ Minh Viễn.
Nếu anh không trụ được mười phút, Đỗ Trọng sẽ chết.
Trên mặt Đỗ Bá cũng có vẻ nghiêm nghị, với tư cách là chủ của Võ Tông, đương nhiên lão ta hiểu rõ sức sát thương của linh khí.
Một khi Dương Thanh đả thương Đỗ Minh Viễn bằng linh khí, nó sẽ khiến Đỗ Minh Viễn bị thương nặng.
Điều khiến người ta kiêng dè nhất của linh khí là những vết thương do linh khí gây ra đều hồi phục rất chậm.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng vô cùng e ngại linh khí.
Nhưng điều khiến các ông lớn Võ Tông không hiểu chính là, Dương Thanh mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ thôi, sao có thể khống chế linh khí chứ?
Phải biết rằng trong tình huống bình thường, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể nắm giữ linh khí, hơn nữa cực ít cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong làm được điều này.
“Tông chủ, xin hãy ngừng cuộc so tài này lại! Minh Viễn là hy vọng của Võ Tông chúng ta, vết thương do linh khí gây ra sẽ khiến cơ thể Minh Viễn bị tổn hại nặng nề, ảnh hưởng tới nền tảng võ thuật!”
“Đúng thế, không thể tiếp tục được, không thể để Minh Viễn gặp chuyện!”
...
Các ông lớn của Võ Tông phía sau Đỗ Bá thi nhau khuyên.
Trong mắt họ tràn ngập vẻ sốt ruột, ở Võ Tông, Đỗ Minh Viễn là chủ tương lai của Võ Tông, cũng là thiên tài có thiên phú yêu nghiệt nhất Võ Tông trong một trăm năm qua.
Trong tương lai, Đỗ Minh Viễn có hy vọng rất lớn để bước vào Thiên Cảnh.
Đối với bất kỳ thế lực thế tục nào, một khi có cao thủ bước vào Thiên Cảnh, thế lực đó cũng sẽ vùng lên theo.
Trong mắt Đỗ Bá cũng có vẻ do dự, lão ta muốn để Đỗ Minh Viễn ép Dương Thanh phát huy thực lực mạnh nhất, nhưng cũng không mong Đỗ Minh Viễn sẽ bị thương vì linh khí.
Ngay cả lão ta cũng e ngại vết thương do linh khí gây ra.
Hơn nữa vừa rồi, Dương Thanh đã thể hiện thực lực vô cùng mạnh mẽ, sau khi anh điều khiển linh khí, thực lực sẽ tăng vọt, cho dù Đỗ Minh Viễn dốc toàn lực thì cũng rất có thể sẽ bị thương.
Nếu là vũ khí bình thường thì không phải lo, chỉ cần không đâm trúng chỗ hiểm thì không chết được, nhưng vũ khí trong tay Dương Thanh là linh khí thực thụ, vết thương mà nó gây ra cho người luyện võ rất khó lành.
Hình như Đỗ Minh Viễn cũng hiểu nỗi lo của bố mình, chợt nói: “Bố, cứ để con đánh với cậu ta đi!”
Đỗ Bá nhìn nét mặt nghiêm túc của Đỗ Minh Viễn, sau cùng gật đầu: “Ừ!”
Đỗ Minh Viễn nhìn về phía Dương Thanh, trong mắt có vẻ nghiêm nghị chưa từng có, trầm giọng nói: “Cậu rất mạnh! Ngay cả cao thủ vừa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã mạnh như cậu!”
Dương Thanh nghiêm nghị nhìn về phía đối phương, nói: “Bây giờ tính là bắt đầu rồi chứ?”
Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Tính chứ! Đương nhiên là tính rồi!”
Lúc này Dương Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đối phương thừa nhận như thế là được rồi, nếu có thể không ra tay, chắc chắn anh sẽ không ra tay.
Anh biết cho dù có Huyết Chủy, anh cũng không phải đối thủ của Đỗ Minh Viễn, đã vậy, anh cũng không cần thắng, chỉ cần cầm cự mười phút là được.
“Minh Viễn, ra tay đi!”
Đỗ Bá nóng lòng muốn ép Dương Thanh phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, bèn nói.
Đỗ Minh Viễn gật đầu, khí thế của ông ta bỗng tăng đến đỉnh điểm, các ông lớn của Võ Tông đều có vẻ kích động.
“Khí thế của Minh Viễn đã mạnh hơn, lại gần với Thiên Cảnh thêm một bước rồi!”
“Không hổ là yêu nghiệt có thiên phú mạnh nhất Võ Tông chúng ta, mới 50 tuổi mà đã mạnh đến thế, nếu cho Minh Viễn mười năm nữa, chắc chắn Minh Viễn sẽ bước vào Thiên Cảnh!”
“Không chừng chưa đầy mười năm, Minh Viễn đã bước vào Thiên Cảnh rồi!”
...
Các ông lớn của Võ Tông đều kích động nói.
“Rầm!”
Đỗ Minh Viễn bỗng giậm mạnh chân, đá xanh dưới chân ông ta lập tức vỡ vụn, còn ông ta thì đã biến mất.
Vào giây phút ông ta hành động, Dương Thanh cũng di chuyển, xông tới chỗ Đỗ Minh Viễn.
Huyết Chủy trong tay anh đen nhánh, hơi thở nguy hiểm bùng nổ từ Huyết Chủy, ập đến chỗ Đỗ Minh Viễn.
Đỗ Minh Viễn vừa tung chưởng thì đã thấy Huyết Chủy trong tay Dương Thanh chém về phía mình, ông ta biến sắc, bỗng giậm mạnh chân, lùi ra sau.
Ông ta không chần chừ chút nào, đúng lúc ông ta lùi lại, Huyết Chủy cũng gần như lướt qua ngực ông ta, vừa hay rạch rách áo ông ta.
May mà Huyết Chủy vẫn chưa tổn thương cơ thể ông ta.
Các ông lớn của Võ Tông không khỏi hít hà.
Đỗ Bá cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa thở phào xong, lão ta lại thấy Dương Thanh cầm Huyết Chủy, chủ động lao tới chỗ Đỗ Minh Viễn.
Tuy Đỗ Minh Viễn rất mạnh, nhưng trước đòn tấn công từ Huyết Chủy trong tay Dương Thanh, ông ta không thể chống trả nổi, liên tục lùi bước.
Điều này khiến ông ta ngày càng khiếp sợ, tuy ông ta đã né được mọi đòn tấn công của Dương Thanh, nhưng Dương Thanh có thể dồn ông ta đến bước này bằng cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Các ông lớn của Võ Tông cũng có vẻ căng thẳng, sợ Huyết Chủy trong tay Dương Thanh sẽ tổn thương Đỗ Minh Viễn.
Dương Thanh không hề nương tay, điên cuồng vung Huyết Chủy, Đỗ Minh Viễn không dám đến gần, chỉ có thể liên tục né tránh.
“Tông chủ, rốt cuộc thanh niên này có lai lịch thế nào? Sao cậu ta có thể nắm giữ linh khí với cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ chứ?”
“Chẳng phải ông nên chú ý đến việc cậu ta còn trẻ như thế mà đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nắm giữ được linh khí, còn ép cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lùi bước ư?”
“Tông chủ, mau ngừng trận so tài này lại thôi, cậu ta rất mạnh, còn có linh khí, nguy hiểm lắm!”
Cả đám ông lớn của Võ Tông đều thuyết phục Đỗ Bá.
Đỗ Bá như không nghe thấy gì, vẫn nhìn chằm chằm vào hai người đang chiến đấu.
Từng giây từng phút trôi đi, trận chiến giữa Dương Thanh và Đỗ Minh Viễn vẫn tiếp diễn, Đỗ Minh Viễn không còn coi thường Dương Thanh nữa, mà xem Dương Thanh như cao thủ cùng thế hệ.
Càng đánh, Đỗ Minh Viễn càng khiếp sợ, ông ta biết, cho dù Dương Thanh không sử dụng linh khí, sức chiến đấu cao nhất của anh cũng đã ngang ngửa cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi.
Cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, có lẽ cũng không ai có thể chiến đấu vượt hai cảnh giới khi ở Siêu Phàm Cửu Cảnh như thế, ít nhất ông ta chưa từng nghe nói đến.
Đỗ Minh Viễn vừa mất tập trung, một luồng sáng màu máu lập tức lao về phía ông ta, ông ta hoàn hồn, hơi nhích chân, định lùi lại.
Cao thủ so tài, biết thắng bại trong chớp mắt, nói gì đến việc ông ta đang đánh với Dương Thanh cầm linh khí trong tay.
Đến khi Đỗ Minh Viễn phản ứng lại thì đã muộn, Huyết Chủy trong tay Dương Thanh đang đâm về phía ngực ông ta, một khi đâm trúng, vết thương không thể mau chóng lành sẽ bắt đầu mưng mủ trên người ông ta, khi đó ông ta khó mà sống sót.
“Ngừng tay!”
Đỗ Bá lập tức biến sắc, quát lớn.
Các ông lớn của Võ Tông đã trợn tròn mắt từ nãy, ai cũng có vẻ sợ hãi, một khi Huyết Chủy trong tay Dương Thanh đâm vào ngực Đỗ Minh Viễn, đây sẽ là tổn thất nặng nề chưa từng có của Võ Tông.