Tuy Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna thấy khó hiểu nhưng vẫn đọc hợp đồng, sau khi thấy nội dung hợp đồng, họ đều biến sắc.
“Chết tiệt!”
Aoki Tsuna tức giận quát, ném mạnh hợp đồng lên bàn, căm tức nhìn Dương Thanh: “Cậu to gan thật, dám khiêu khích ba tài phiệt lớn nước Dương, ai cho cậu lá gan chó đấy?”
“Rầm!”
Aoki Tsuna vừa dứt lời, Dương Thanh đang đứng cách ông ta tận mấy mét bỗng vọt tới, huých cùi chỏ vào ngực Aoki Tsuna, Aoki Tsuna hộc máu, lập tức bay ra xa, người đập mạnh vào tường của phòng riêng.
Yoshida Dazuo mở to mắt nhìn, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Khi đến tập đoàn Nhạn Thanh hôm qua, ông ta đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Thanh rồi, còn Shendai Yuichi cũng vừa bị Dương Thanh dùng chén trà đánh gãy bốn cái răng cửa.
Chỉ có mình Aoki Tsuna mới tiếp xúc với Dương Thanh lần đầu tiên, lúc này vừa gặp mặt, ông ta đã bị Dương Thanh đánh bay rồi.
Một lúc lâu sau, Aoki Tsuna mới lồm cồm bò dậy, vô cùng sợ hãi, khóe miệng còn rỉ máu.
Ông ta cảm thấy nội tạng của mình đã lệch vị trí, hơn nữa ông ta còn có cảm giác Dương Thanh chưa dùng sức mạnh.
Dương Thanh nhìn ba người với vẻ dí dỏm: “Chẳng phải các người định khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu vào ba ngày sau ư? Bây giờ lại không dám ký hợp đồng này với tôi à? Chẳng lẽ còn chưa đánh, các người đã sợ hả?”
Người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt nước Dương đều câm như hến, làm gì còn ai dám nói chuyện.
Dương Thanh cũng chẳng muốn tốn thời gian, nói thẳng: “Mau ký đi, tôi không có thời gian để lãng phí với mấy tên rác rưởi như các người”.
Đây đúng là sự sỉ nhục trắng trợn, nhưng người phụ trách ở Chiêu Châu của ba tài phiệt đều không dám hó hé gì, Yoshida Dazuo và Aoki Tsuna nhìn nhau rồi bước đến, ký vào hợp đồng.
Dương Thanh lấy lại hợp đồng, khinh thường nhìn ba người, nói: “Tốt nhất các người nên chuẩn bị cho kỹ, đừng để đến khi trận chiến ba ngày sau kết thúc thì lại không kịp rời khỏi Chiêu Châu”.
Anh nói rồi quay người rời đi.
Sau khi Dương Thanh rời đi một lúc lâu, ba người mới dám ra thở hắt ra.
“Rầm!”
Yoshida Dazuo đấm mạnh vào bàn ăn, nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn này dám uy hiếp chúng ta, không thể bỏ qua được”.
Shendai Yuichi siết chặt nắm tay, nói với vẻ căm hận: “Ba ngày sau, tôi muốn khiến cậu ta sống không bằng chết! Tài phiệt Shendai chúng tôi phải lấy mạng cậu ta!”
Aoki Tsuna cũng giận dữ nói: “Tính cả tài phiệt Aoki chúng tôi nữa, ba ngày sau, tôi muốn khiến cậu ta mất hết danh dự, trở thành kẻ địch chung của cả Chiêu Châu!”
Shendai Yuichi nói: “Cứ yên tâm, tôi đã cho người quay lại video cậu ta gặp riêng tôi, sau khi trận chiến ba ngày sau kết thúc, tôi sẽ bảo người công bố video này. Với sự thù hận của người Chiêu Châu với người nước Dương, chắc chắn Dương Thanh sẽ bị mọi người chỉ trích, tôi cũng muốn xem xem cậu ta sẽ đối phó thế nào”.
Sau khi rời khỏi lầu Hòa Duyệt, Dương Thanh đến tập đoàn Nhạn Thanh.
“Chủ tịch!”
Trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn, Dương Thanh gọi Lạc Bân vào, Lạc Bân cung kính nói: “Chủ tịch, chúng tôi đã sẵn sàng tiếp nhận sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu bất cứ lúc nào”.
Dương Thanh gật đầu: “Tốt lắm, ba ngày sau, tôi muốn người của ba tài phiệt lớn nước Dương cút hết khỏi Chiêu Châu, đến khi đó, sản nghiệp dưới trướng họ sẽ được gộp vào tập đoàn Nhạn Thanh”.
Lạc Bân hết sức kích động, siết chặt nắm tay, đã hơi chờ mong cảnh ba ngày sau, Dương Thanh gộp sản nghiệp ở Chiêu Châu của ba tài phiệt lớn vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh lại nói: “Không còn việc gì nữa, ông ra ngoài đi!”
Lạc Bân thận trọng đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn mình Dương Thanh, Dương Thanh đứng chắp tay trước cửa sổ sát đất loại lớn, nhìn xe cộ đông đúc bên ngoài, bỗng mỉm cười.
“Rốt cuộc cũng chờ đến ngày hôm nay”.
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mắt đỏ hoe: “Mẹ, con sắp biến tập đoàn Nhạn Thanh thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới rồi”.
Tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại trên cõi đời này, tuy bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh rất mạnh, nhưng vẫn chưa thể trở thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
Nhưng Dương Thanh tin, sau khi anh gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, thực lực của tập đoàn Nhạn Thanh sẽ tăng mạnh, hoàn toàn có tư cách trở thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
Anh ở tập đoàn Nhạn Thanh cả sáng, xử lý mấy văn bản cần anh ký rồi về dinh thự Vân Phong.
Có Lạc Bân ở đây, anh không cần quan tâm gì hết, Lạc Bân xử lý công việc của tập đoàn Nhạn Thanh rất ổn thỏa.
Sau khi về dinh thự Vân Phong, anh thấy hai anh em Tống Tả và Tống Hữu đang luyện võ trong sân, Phùng Giai Di cũng ở đó, bây giờ anh em nhà họ Tống đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ, còn Phùng Giai Di mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, anh em nhà họ Tống hoàn toàn có tư cách dạy cô ta tu luyện.
Trong nhà, Ngải Lâm bế bé Tĩnh An, canh chừng trong phòng bệnh của Mã Siêu.
Phùng Tiểu Uyển ở trong phòng riêng, nghiên cứu về thảo dược Đông y.
Còn Hoài Lam thì ngồi một mình ở phòng khách, trên bàn trà có rất nhiều tài liệu, cô ta đang chăm chú đọc.
“Anh Thanh, anh về rồi!”
Thấy Dương Thanh bước vào, Hoài Lam đứng dậy, cười nói.
Dương Thanh gật đầu, nhìn tài liệu trong tay Hoài Lam, cười hỏi: “Cô đã bắt đầu lên kế hoạch, sau khi gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, phải làm thế nào để những doanh nghiệp này hòa nhập vào tập đoàn Nhạn Thanh tốt hơn à?”
Hoài Lam cười nói: “Đó chỉ là vấn đề nhỏ, tôi đang nghĩ, làm thế nào để biến tập đoàn Nhạn Thanh thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh thoáng sửng sốt.
Hoài Lam mỉm cười: “Tiểu Uyển đã nói cho tôi biết, tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa quan trọng với anh, anh luôn muốn đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới, sau khi gộp sản nghiệp của ba tài phiệt lớn ở Chiêu Châu vào tập đoàn Nhạn Thanh, mục tiêu này sẽ càng gần”.
“Nhưng nếu muốn tập đoàn Nhạn Thanh trở thành một trong mười doanh nghiệp hàng đầu thế giới thì vẫn hơi khó, tuy ba tài phiệt lớn nước Dương đã thành lập sản nghiệp ở Chiêu Châu, nhưng những sản nghiệp này cũng không có giá trị quá lớn, đều là doanh nghiệp có đầu vào thấp, không có hàm lượng kỹ thuật gì. Sau khi sáp nhập, chúng chỉ có thể tăng giá trị cho tập đoàn Nhạn Thanh chứ không có tác dụng lớn”.
Dương Thanh lập tức thấy hứng thú, bèn ngồi xuống ghế sofa đối diện Hoài Lam, hỏi: “Cô nghĩ thế nào?”
Hoài Lam cười lấy nói: “Người khác rất khó biến tập đoàn Nhạn Thanh thành một trong mười doanh nghiệp hàng đầu thế giới, nhưng nếu là anh thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều”.
“Ồ?”
Dương Thanh hơi ngờ vực, anh thực sự không biết mình có năng lực gì để đưa tập đoàn Nhạn Thanh đứng trên đỉnh thế giới.