Trong Mục phủ, tại một biệt viện nhỏ u tĩnh.
Bên trong sân là một khu nhà hai tầng cao cấp được xây kiểu cổ.
Trong khu nhà, Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn băng vải trắng xóa, thoạt nhìn hệt như xác ướp.
"Tiểu Uyển, anh Thanh sao rồi?"
Hoài Lam thấy Phùng Tiểu Uyển đã trị liệu xong cho Dương Thanh bèn vội vã cất tiếng hỏi.
Mặt Phùng Tiểu Uyển đã ướt đầy nước mắt, hốc mắt cũng đang rưng rưng, cô ta lắc đầu: "Tình trạng của anh ấy vô cùng tệ, nhất là toàn bộ tay phải, nếu trong vòng ba ngày, vết thương trên tay phải không thể dừng chuyển biến xấu, chúng ta buộc phải cưa tay".
"Cả người anh ấy đều đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, hiện em chỉ có thể sử dụng loại kim sang dược tốt nhất để giúp ngoại thương ổn định lại, đợi khi nào ngoại thương ổn định, em mới có thể tiến hành bước trị liệu tiếp theo".
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Hoài Lam choáng váng cả người, chân lảo đảo, suýt thì ngã quỵ xuống đất.
Cô ta không cam lòng, hỏi: "Trong vòng ba ngày, nếu vết thương trên tay anh Thanh không thể dừng chuyển biến xấu thì nhất định phải cưa tay sao?"
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Phải cưa! Vì linh khí phản phệ gây thương tổn cực lớn cho cánh tay phải của anh ấy rồi, hơn nữa, vết thương gây ra do linh khí phản phệ rất khó khôi phục, em cũng chỉ có thể gắng hết sức bảo đảm trong ba ngày này, vết thương trên tay anh ấy chưa chuyển biến xấu tới nỗi phải cắt thôi".
"Nhưng nếu vượt qua ba ngày, vết thương trên tay anh ấy còn tiếp tục xấu đi, chúng ta chỉ có thể cưa, nếu không cưa, vết thương chuyển biến xấu sẽ lan tới lục phủ ngũ tạng, nếu cả nội tạng cũng chuyển biến xấu thì khi ấy, ngay cả tính mạng anh Thanh cũng không giữ nổi nữa".
Hoài Lam hít sâu một hơi, nỗ lực tỉnh táo lại.
Cô ta biết, Phùng Tiểu Uyển không nói dối mình, thậm chí có lẽ còn đã nói giảm đi so với tình hình thực tại.
Cô ta từng là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, cho nên đương nhiên cũng hiểu rõ hậu quả khi linh khí phản phệ là thế nào, linh khí có thể bộc phát sức mạnh hùng hậu như vậy, chính bản thân nó sẽ gây ra phản phệ vô cùng nghiêm trọng cho người sử dụng linh khí.
Bình thường, chỉ có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có thể khống chế được linh khí, nhưng Dương Thanh đã từng khống chế con dao găm linh khí ngay khi cảnh giới mới đạt Siêu Phàm Thất Cảnh.
Khi cảnh giới võ thuật còn quá thấp đã cưỡng chế bản thân khống chế linh khí, điều này đã gây ra thương tổn cực kì nghiêm trọng cho thân thể anh.
Ngay khi Dương Thanh vẫn còn chìm trong hôn mê, kiếm khách Ảnh Tử đã dẫn một bộ phận cao thủ của Mục phủ tiêu diệt vài thế lực đứng đầu của Thiện Thành.
Những thế lực này đều từng theo phe phủ Hoài Thành, tấn công Mục phủ.
Kiếm khách Ảnh Tử đích thân tới, không một ai đỡ được một chiêu của ông ta.
Chỉ sau nửa ngày ngắn ngủi, kiếm khách Ảnh Tử đã tiêu diệt sạch mấy thế lực từng tập kích Mục phủ trước đó.
Bấy giờ, ở khắp Thiện Thành, thành viên của các thế lực lớn đều vô cùng bàng hoàng chấn động, chỉ sợ mục tiêu tiếp theo của kiếm khách Ảnh Tử sẽ là bọn họ.
Cũng may, kiếm khách Ảnh Tử chỉ tiêu diệt mấy thế lực từng tập kích Mục phủ, sau đó liền dẫn cao thủ của Mục phủ tới Hoài Thành, hội họp với nhóm cao thủ do Mục thành chủ dẫn đầu.
Sau khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử hội họp, đội ngũ hai bên đã tạo thành đội quân có sức chiến đấu mạnh nhất của Mục phủ, tấn công tới những gia tộc đứng đầu Hoài Thành, thế như chẻ tre, nhanh chóng diệt sạch kẻ địch.
Thuận theo thì sống, chống lại thì chết!
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, Hoài Thành đã có vài thế lực hàng đầu quy phục Mục phủ.
"Thành chủ, nhóm thế lực mạnh nhất Hoài Thành đã xử lí xong, những thế lực còn lại đều không đáng nhắc tới, tiếp theo, chúng ta sẽ tới phủ Hoài Thành luôn chứ?"
Một vị cao thủ toàn thân dính đầy máu tươi đi tới trước mặt Mục thành chủ, hỏi.
Mục thành chủ lại nghiêm nghị suy ngẫm, hỏi: "Liệu có thế lực nào đang theo dõi sát sao phủ Hoài Thành không?"
Vị cao thủ kia gật đầu: "Đang có rất nhiều thế lực theo dõi sát sao phủ Hoài Thành, nhưng vẫn chưa ra tay tấn công, có lẽ còn đang chờ chúng ta đánh với phủ Hoài Thành, đợi hai bên cùng tổn thất nặng nề mới ra tay trục lợi".
"Hừ!"
Mục thành chủ lạnh giọng nói: "Bọn chúng mơ tưởng nhiều quá, muốn chờ hai bên đánh đến sứt đầu mẻ trán à, nhưng tôi đây lại không muốn cho bọn họ cơ hội này".
"Mọi người, quay về phủ!"
Nghe mệnh lệnh của Mục thành chủ, vài người cầm quyền của Mục phủ đều ngạc nhiên, lúc này bọn họ đã thâu tóm được rất nhiều thế lực đứng đầu của Hoài Thành rồi, giờ lại lùi về Mục phủ sao?
"Thành chủ, chỉ cần chúng ta diệt phủ Hoài Thành thì Hoài Thành này có thể hoàn toàn về tay Mục phủ chúng ta rồi, bỏ qua cơ hội lúc này có phải hơi thiếu sáng suốt không?"
Một người lên tiếng thắc mắc.
Mục thành chủ lạnh lùng nói: "Tuy thực lực của phủ Hoài Thành đã bị tổn thất nặng nhưng các vị chớ quên thực lực của thành chủ Hoài Thành mạnh cỡ nào, dù tôi và kiếm khách Ảnh Tử liên hợp giết được ông ta thì lại thế nào?"
"Giết được ông ta, chúng tôi cũng sẽ bị thương nặng, đến khi đó, các vị tưởng rằng đám người đang ngồi chờ trai cò tranh nhau, ngư ông được lợi đó sẽ lặng yên nhìn Mục phủ chúng ta thâu tóm Hoài Thành sao?"
Nghe vậy, mọi người đều im lặng.
Tuy bọn họ đều muốn thâu tóm Hoài Thành nhưng cũng hiểu, nỗi băn khoăn của Mục thành chủkhông phải không có lí.
Cao thủ của Mục phủ nhanh chóng rời khỏi Hoài Thành.
Tại phủ Hoài Thành, trong một đại điện rộng lớn tráng lệ.
Thành chủ Hoài Thành đang ngồi trên ghế cao nhất, bên dưới đều là những vị quyền quý của phủ Hoài Thành.
Sắc mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương.
Cuộc chiến hôm nay có thể nói đã gây tổn thất cực kì nghiêm trọng cho phủ Hoài Thành, phủ Hoài Thành đã lâm vào thời khắc nguy cấp nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một thế lực bên ngoài tiêu diệt.
"Tỏ vẻ bi thương ai oán thế làm gì? Chấn chỉnh tinh thần lên cho tôi, trời sập đã có tôi chống cho các vị!"
Thành chủ Hoài Thành đảo mắt nhìn đám người bên dưới, lạnh giọng quát.
"Thành chủ, hiện đang có rất nhiều thế lực âm thầm theo dõi phủ Hoài Thành chúng ta, chỉ sợ bọn họ đều đang chực chờ tìm cơ hội tấn công, ngoài kia, đám cao thủ của Mục phủ đang đánh giết khắp nơi, chúng đã chiếm đoạt mấy gia tộc hàng đầu rồi, nếu chúng ta còn chưa có đối sách hữu hiệu, chỉ e thật sự xong rồi".
Một vị cầm quyền của phủ Hoài Thành hậm hực nói.
"Làm lay chuyển lòng quân, giết!"
Thành chủ Hoài Thành tức thì giận dữ, ném ngay viên hạch đào đồ chơi đang xoay trong lòng bàn tay ra.
"Bụp!"
Viên hạch đào đồ chơi kia nện ngay giữa hai hàng mày của kẻ vừa lên tiếng, mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, kẻ nọ đã gục xuống vũng máu, chết không nhắm mắt.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều chấn động ngây người.
Thành chủ Hoài Thành đảo mắt nhìn khắp nơi một vòng, lạnh lùng nói: "Còn ai cho rằng phủ Hoài Thành chúng ta không thể chịu nổi cơn phong ba này nữa?"
Ánh mắt lão ta quét tới đâu, người người đều gục đầu xuống tới đó, không ai dám nhìn thẳng vào mắt lão ta.
Thành chủ Hoài Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc chúng ta phải làm lúc này là chờ, ai dám tấn công phủ Hoài Thành chúng ta trước nhất, chúng ta sẽ cho bọn chúng một đòn sấm sét, khiến đám chuột nhắt trốn trong bóng tối kia biết, phủ Hoài Thành chúng ta không phải dễ chọc như vậy đâu".
Đúng lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào, quỳ xuống trước mặt Thành chủ Hoài Thành, thưa: "Thành chủ, có tin tốt, tất cả các cao thủ của Mục phủ đã rời khỏi Hoài Thành rồi".
Thành chủ Hoài Thành cười lạnh một tiếng: "Ông ta thông minh đấy, biết lúc này mà đánh với chúng ta chỉ khiến kẻ khác ngồi thu lợi thôi".
"Thành chủ, tôi đã về đây".
Bỗng có một cao thủ khoác áo choàng đen đột ngột xuất hiện ngay trong đại điện.
"Rốt cuộc cũng về!"
Thành chủ Hoài Thành nhìn chằm chằm kẻ nọ, lạnh lùng nói: "Hôm nay, phủ Hoài Thành đã đến thời khắc đứng giữa sinh tử tồn vong, Black Doctor là đối tác của tôi, hẳn sẽ không trơ mắt nhìn thôi, đúng không?"
Black Doctor cười cười, nói: "Sao thành chủ lại nói thế chứ? Việc của phủ Hoài Thành cũng là việc của Black Doctor tôi mà".
Nói xong, ông ta vỗ tay một cái, hai tên cao thủ áo đen mang hơi thở cực kì mạnh mẽ bước ra.
Khi Thành chủ Hoài Thành vừa thấy hai tên cao thủ áo đen kia, sắc mặt lập tức biến đổi kịch liệt, cả kinh hô to: "Cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong!"