Thái độ của Dương Thanh hết sức cứng rắn, lời anh nói khiến nét mặt giả dối của Yoshida lập tức cứng đờ.
La Thế Hoành cũng có vẻ kinh ngạc, vội nói: “Chủ tịch Dương,cậu đừng nóng, ông Yoshida thật lòng muốn hợp tác với cậu, ông ấy sẵn lòng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với mức giá cao hơn giá thị trường 30%, đó đã là thành ý lớn lắm rồi đấy”.
Dương Thanh nhíu mày: “Ông không hiểu tôi nói gì ư?”
Khí thế mạnh mẽ lập tức ập xuống người La Thế Hoành, La Thế Hoành biến sắc, cảm thấy như đang phải vác vật nặng mấy trăm cân.
Nhưng Yoshida thì vẫn rất thản nhiên trước khí thế của Dương Thanh, khí thế từ người ông ta thoáng tràn ra ngoài.
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn về phía Yoshida: “Cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?”
Yoshida ngạo nghễ nói: “Cách đây không lâu, tôi vừa đột phá Siêu Phàm Cảnh, nếu tôi không đoán nhầm, cậu Thanh cũng là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh đúng không?”
Xem ra Yoshida cũng không biết nhiều về Dương Thanh, bằng không sao có thể nghĩ thực lực của Dương Thanh chỉ đến Siêu Phàm Nhất Cảnh chứ?
Dương Thanh cười lạnh, tên này đúng là ngông cuồng, chưa tìm hiểu kỹ lai lịch của anh mà đã dám đến ra oai, còn định thu mua tập đoàn Nhạn Thanh nữa chứ.
“Nhớ lời tôi nói, tôi chỉ cho các ông ba ngày mà thôi, ba ngày sau, nếu các ông chưa cút khỏi Chiêu Châu, tôi sẽ đích thân tiễn các ông lên đường đấy!”
Dương Thanh lạnh lùng nói rồi nhìn về phía La Thế Hoành, híp mắt: “Tôi nói các ông, tức là bao gồm cả tên Hán gian như ông đấy, rõ chưa hả?”
La Thế Hoành đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, cậu đừng không biết điều như thế! Ông Yoshida đến từ gia tộc Yoshida - một trong ba tài phiệt lớn của nước Dương, rất giàu có, hơn nữa gia tộc Yoshida cũng sở hữu rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh, tôi khuyên cậu nên thỏa hiệp, giúp ông Yoshida thuận lợi thu mua tập đoàn Nhạn Thanh thì hơn, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.
“Cút!”
Tiếng quát của Dương Thanh như đòn tấn công có thật, giáng lên người La Thế Hoành. La Thế Hoành cảm thấy ngực mình như bị gõ một búa, thở cũng khó khăn.
Yoshida híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nếu cậu Thanh không chịu hợp tác, tôi đành dùng thủ đoạn của mình để ép cậu nghe lời vậy, chúng ta đi!”
Yoshida dẫn La Thế Hoành rời đi, trong phòng chỉ còn Dương Thanh và Lạc Bân .
Lạc Bân nói với vẻ mặt khó coi: “Chủ tịch, xin lỗi cậu! Tôi cũng không ngờ người đứng sau La Thế Hoành lại đến từ gia tộc Yoshida của nước Dương”.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Có gì đâu mà phải xin lỗi! Trước giờ tôi vốn không thích người nước Dương, nếu họ đã chán sống thì tôi đành giúp vậy! Ba ngày tới, cho dù tập đoàn Thuận Thiên làm gì thì cũng không cần quan tâm”.
“Bởi vì cho dù ông ta làm nhiều đến mấy thì cũng chỉ phí công, ba ngày sau, chúng ta giành lấy thành quả lao động của tập đoàn Thuận Thiên là được”.
Lạc Bân hơi lo lắng: “Chủ tịch, dù sao gia tộc Yoshida cũng là một trong ba tài phiệt lớn của nước Dương, Yoshida thay mặt cho gia tộc Yoshida ở Yến Đô, nếu chúng ta giành mất thành quả lao động của tập đoàn Thuận Thiên thì có khiến gia tộc Yoshida tức giận không thế?”
Dương Thanh cười lạnh: “Gia tộc Yoshida tức giận á? Ở lãnh thổ Chiêu Châu của tôi, người nước Dương cũng dám làm càn à?”
Lạc Bân vội nói: “Chủ tịch, xin lỗi! Tại tôi cả nghĩ rồi”.
Dương Thanh đáp: “Ông cứ yên tâm đi, mọi chuyện đã có tôi lo rồi!”
Lạc Bân nói: “Vâng!”
Phía bên kia, sau khi rời đi với La Thế Hoành, Yoshida tức giận nói: “Dương Thanh đúng là ngông cuồng đến mức coi trời bằng vung, tôi đã tiết lộ thân phận mà cậu ta vẫn dám từ chối tôi, tôi phải khiến cậu ta trả giá đắt!”
La Thế Hoành vội nói: “Ông Yoshida, cho dù ông muốn làm gì, tôi cũng sẽ dốc toàn lực để phối hợp!”
Yoshida hơi híp mắt, chợt hỏi: “Ông biết người quan trọng nhất với cậu ta là ai không?”
La Thế Hoành nói: “Là vợ và con gái cậu ta, nhưng không hiểu sao vợ, con gái, bố vợ và em vợ cậu ta đều đã biến mất lâu lắm rồi, như bốc hơi khỏi thế gian vậy”.
“Tuy người thân thiết nhất với cậu ta không ở Yến Đô nữa, nhưng vẫn còn mấy người có quan hệ rất gần gũi, chẳng hạn như Lạc Bân, đúng rồi, còn có Diệp Mạn - chủ gia tộc họ Diệp ở Yến Đô, bà ta là mẹ vợ Dương Thanh”.
“Ngoài ra còn có một ngôi sao nữ tên Hạ Hà, nghe nói cô ta có quan hệ mập mờ với Dương Thanh, còn cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ”.
Sau khi nghe La Thế Hoành nói xong, Yoshida im lặng suy tư mấy chục giây rồi nói: “Nói đề nghị của ông thử xem!”
La Thế Hoành vội nói: “Ông hỏi tôi về người quan trọng của Dương Thanh, chắc muốn dùng họ để ép Dương Thanh thỏa hiệp đúng không ạ?”
Yoshida gật đầu: “Nếu ông đã nói cậu ta là người trọng tình nghĩa, chỉ cần bắt được người bên cạnh cậu ta rồi dùng chuyện này để đe dọa cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý lời đề nghị thu mua tập đoàn Nhạn Thanh của gia tộc Yoshida”.
La Thế Hoành nói: “Dù sao Diệp Mạn cũng là chủ gia tộc họ Diệp - một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô, có thân phận không tầm thường, hơn nữa bên cạnh còn có cao thủ do Dương Thanh cử đến, rất khó kiểm soát người phụ nữ này”.
“Thật ra đối với chúng ta, những người có quan hệ với Dương Thanh đều như nhau cả, bởi vì cậu ta rất trọng tình nghĩa, chắc chắn cậu ta sẽ thỏa hiệp với chúng ta”.
“Thế nên tôi đề nghị, chúng ta có thể nghĩ cách bắt ngôi sao nữ kia, với quan hệ giữa Dương Thanh và Hạ Hà, cậu ta chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu của chúng ta”.
Yoshida cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào La Thế Hoành: “Được, chuyện này cứ giao cho ông xử lý. Nếu ông giải quyết chuyện này ổn thỏa, đến khi gia tộc Yoshida kiểm soát Yến Đô, tôi sẽ cho ông quản lý mọi việc của gia tộc Yoshida ở nơi này”.
Nghe thấy thế, La Thế Hoành hết sức mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn ông Yoshida, ông cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không khiến ông thất vọng”.
Tại phim trường Hoành Điếm ở Yến Đô, Hạ Hà vừa quay phim xong đang ngồi xe van rời đi.
Xe chạy băng băng, Hạ Hà ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp trông rất thản nhiên, hình như sâu trong mắt còn có vẻ hoài niệm.
“Chẳng biết bây giờ anh ấy đang ở đâu, có lẽ anh ấy đã quên mình từ lâu rồi nhỉ?”
Hạ Hà chợt nói rồi mỉm cười, lắc đầu với vẻ tự giễu: “Có những người chỉ đi ngang qua đời nhau mà thôi, nhưng cho dù đó chỉ là khách qua đường thì cũng là vị khách đáng nhớ nhất”.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự tư nhân.
Bây giờ cô ta đã trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất Chiêu Châu, thu nhập cũng tăng mạnh, nhưng cô ta biết rõ, cô ta sẽ không bao giờ sở hữu những thứ đó nếu thiếu Dương Thanh.
Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã nhìn thấy một người trung niên đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ta lập tức biến sắc, định quay người ra ngoài.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở cửa, người trung niên đã bước đến bên cô ta. Ông ta cười híp mắt: “Cô Hạ Hà, mời cô đi với tôi một chuyến!”