Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 1633: Võ thuật đột phá




Lời nói của cao thủ áo đen đã hoàn toàn chọc giận Dương Thanh.

Sắc đỏ trong mắt Dương Thanh càng ngày càng đậm, toàn thân toả ra một luồng khí thế khủng khiếp.

Anh nhìn chằm chằm cao thủ áo đen, nghiến răng hỏi: “Ông nói, chính ông đã giết bố tôi sao?”

Cao thủ áo đen cười lạnh đáp: “Sao hả? Có phải biết được chân tướng xong rất muốn giết tôi để báo thù rửa hận cho bố mẹ không?”

“Nhưng vậy thì đã sao? Cậu chỉ là một con kiến dựa vào huyết mạch cuồng hoá mới có được thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh mà thôi. Tôi đã bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh. Trong mắt tôi cậu chính là một con kiến nhỏ bé có thể bị tôi giẫm chết bất cứ lúc nào”.

“Cậu muốn giết tôi nhưng lại không giết được, ha ha ha ha! Bây giờ cậu tức giận lắm phải không? Không nhịn nổi nữa rồi à?”

“Tới đây đi! Giết tôi đi! Giỏi thì giết đi!”

“À quên, tôi còn muốn nói cho cậu biết một chuyện nữa. Ngày lấy mạng bố cậu, tôi đã làm nhục mẹ cậu ngay trước mặt bố cậu. Cậu không thể biết được khi đó mẹ cậu tuyệt vọng, bố cậu tức giận như thế nào đâu”.

“Đúng rồi, năm đó bố cậu cũng dùng ánh mắt tràn đầy sát khí như cậu bây giờ nhìn tôi, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ cậu bị tôi làm nhục”.

“Nhưng mà phải công nhận mẹ cậu mê người lắm, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ nhung này”.

Cao thủ áo đen không ngừng khiêu khích Dương Thanh, khiến cơn giận của anh ngày càng nồng đậm, ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt.

“Câm miệng! Ông câm miệng lại cho tôi!”

Anh nổi giận gầm lên.

“Ầm đoàng đoàng!”

Đúng lúc đó, trên trời bỗng đánh xuống một tia sét, chớp rạch ngang trời sáng loáng.

Gió thổi cuồn cuộn như muốn huỷ diệt cả đất trời.

Tròng mắt Dương Thanh đỏ sậm như màu máu, khí thế võ thuật trên người anh không ngừng tăng lên, nhưng lại nhanh chóng bị khựng lại bởi một vách ngăn vô hình.

“Phá ra!”

Dương Thanh ngửa mặt lên trời, giận dữ gào thét.

“Đoàng!”

Mặt đất dưới chân anh lập tức sụp đổ. Một tia sét chói mặt xẹt ngang qua bầu trời, ầm ầm đánh xuống.

“Roẹt roẹt roẹt”

Sấm sét bổ thẳng vào người Dương Thanh, khiến quần áo trên người anh lập tức nổ tung thành bột mịn.

Làn da màu đồng cổ của anh lộ ra ngoài không khí. Điều đáng sợ nhất là tia sét này làm nổ tung quần áo của anh, nhưng cơ thể của anh lại không hề bị tổn hại.

Trong mắt cao thủ áo đen lộ vẻ kinh sợ, lẩm bẩm: “Đây là thiên kiếp? Sao lại như vậy? Cậu ta chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh thôi mà? Không phải chỉ khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đột phá mới có thể dẫn thiên kiếp tới thôi sao?

“A…”

Dương Thanh giận dữ gầm lên.

“Ầm!”

Khí thế võ thuật trên người anh chợt tăng vọt, từ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong phá vỡ hàng rào đột phá Thất Cảnh sơ kỳ.

Sấm sét vẫn còn vang dội trên bầu trời, gió lớn cũng không ngừng thét gào.

Cơ thể trần trụi của Dương Thanh như một bức tượng đồng đứng sừng sững tại chỗ.

Mặt đất xung quanh anh đã bị huỷ diệt không còn hình dạng. Ánh chớp lấp loé trên người anh, toả ra một luồng khí tức võ thuật mạnh hơn trước kia rất nhiều.

“Siêu Phàm Thất Cảnh!”

Cao thủ áo đen nhìn Dương Thanh, nghiêm trọng nói.

Không phải ông ta ngạc nhiên vì Dương Thanh đột phá đến Siêu Phàm Thất Cảnh, mà là khi đột phá đã bị sét đánh trúng. Ông ta không biết đây là thiên kiếp trong truyền thuyết hay chỉ là sét trùng hợp đánh vào lúc anh đang đột phá mà thôi.

Nhưng cho dù thế nào thì chuyện Dương Thanh đón một tia sét đánh vẫn là sự thật.

Cao thủ võ thuật không chỉ tu luyện cảnh giới mà còn cả cơ thể. Tia sét kia đã tôi luyện thân thể của Dương Thanh, khiến nó càng thêm cường tráng.

Hơn nữa, Dương Thanh vừa mới đột phá lên Siêu Phàm Thất Cảnh đã khiến cao thủ áo đen cảm thấy áp lực đè nặng.

Ông ta là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hàng thật giá thật, vậy mà lại bị một cao thủ vừa mới bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh tạo áp lực, chứng tỏ thực lực của Dương Thanh tăng lên rất nhiều.

“Bố tôi thực sự bị ông giết chết sao?”

Dương Thanh nhìn chằm chằm cao thủ áo đen, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Anh không thể chấp nhận sự thật rằng bố mẹ mình đã bị giết hại. Nếu đúng là do người trước mặt gây nên, anh sẽ dùng mọi thứ để tiêu diệt đối phương.

Cao thủ áo đen lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ tôi vẫn chưa nói đủ rõ ràng sao? Cậu muốn tôi miêu tả tiếp năm đó tôi đã làm nhục mẹ cậu trước mặt bố cậu như thế nào à? Năm đó…”

“Câm miệng!”

Dương Thanh nổi giận quát ầm lên, lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hoá và vận hành Chiến Thần Quyết. Từng luồng khí thế võ thuật cuồng bạo tràn ra.

Mặc dù vừa mới đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh nhưng hiện giờ trên người anh lại tràn ngập khí thế của cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Con ngươi cao thủ áo đen co rút. Ông ta biết sau khi Dương Thanh đột phá, thực lực sẽ tăng mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ tới bán bộ Siêu Phàm Bát Cảnh mà thôi. Nào ngờ anh có thể mượn sức huyết mạch cuồng hoá nâng thực lực lên tới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong là một cửa ải lớn. Ông ta chưa từng nghe nói có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ nào có thể bộc phát thực lực bằng với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Vậy nên ông ta vô cùng khiếp sợ.

“Cậu đột phá thì đã sao? Trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là một con kiến! Giết!”

Cao thủ áo đen hét lớn, lao vút tới chỗ Dương Thanh.

Trong mắt Dương Thanh bừng bừng sát khí. Anh gằn giọng nói: “Hôm nay tôi phải báo thù rửa hận cho bố mẹ!”

“Uỳnh!”

Anh bỗng đạp mạnh xuống khiến mặt đất nứt toác. Thoắt cái, anh biến mất, xông thẳng về phía cao thủ áo đen.

“Bịch bịch bịch!”

Ngay sau đó, hai người va chạm vào nhau. Từng âm thanh huỷ diệt khủng khiếp vang lên, khí thế võ thuật mạnh mẽ càn quét tứ phía.

Các cao thủ trong phủ thành chủ đã bị doạ sợ ngây người.

Tuy bọn họ không được chứng kiến tận mắt nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng, thực lực của hai người đang đánh nhau đều rất mạnh.

Ngạc nhiên nhất là có một người vốn chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, thoáng chốc đã có được thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh.

Trên một gốc cây cổ thụ che trời cách bờ Long Khê không xa có một ông lão đội mũ rộng vành đứng trên cành cây. Cơ thể ông lão nhẹ tựa lông hồng, cả người đè xuống vẫn không khiến cành cây chỉ nhỏ bằng ngón út kia cong xuống.

Ông lão đội mũ rộng vành ấy chính là Miêu thành chủ.

Ông lão say sưa quan sát hai người đang chiến đấu kịch liệt, nở nụ cười hài lòng khen ngợi: “Không tệ! Có thể đột phá trong chiến đấu, dùng thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đấu lại cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà không bại. Cả Chiêu Châu này có mấy ai được như vậy?”

Hiện giờ Dương Thanh đang điên cuồng tấn công, cao thủ áo đen cũng vậy. Mỗi người đều dùng hết sức tấn công.

“Ranh con, mày chọc giận tao rồi đấy! Tao sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng!”

Cao thủ áo đen bỗng lên tiếng, bỗng có một con dao găm xuất hiện trong tay ông ta.

Dương Thanh cảm giác được một luồng khí thế khủng bố từ con dao găm kia, tựa như Thị Huyết Châu anh lấy từ mật thất của Hoàng tộc họ Phùng lúc trước. chắc chắn không phải vật tầm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.