Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 1631-1636




Dương Thanh nhíu chặt mày, anh đang cần gấp rút về Yến Đô ngay, nếu không có máy bay tư nhân thì sẽ không cách nào đưa Mã Siêu đang hôn mê về theo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà nay, vị trí người thừa kế của Phùng Chí Ngạo lại đã bị Phùng Hoàng thu hồi.

Vậy phải làm thế nào đây?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghiễm Văn lên tiếng: "Cô Di, xin hãy về cùng chúng tôi!"

Phùng Giai Di cả giận nói: "Tôi sẽ không về cùng các vị đâu!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: "Hoàng Chủ đã có lệnh, nếu cô Di từ chối quay về, chúng tôi có quyền dùng vũ lực với cô, xin cô đừng để chúng tôi khó xử".

Dứt lời, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp từ trên người ông ta tràn ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quả nhiên là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.

Lúc này, không chỉ Nghiễm Văn mà cả hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đi cùng ông ta cũng kích phát hơi thở võ thuật trên người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phùng Giai Di giận dữ nói: "Nghiễm Văn, bố tôi đã đối xử với ông thế nào? Ông báo đáp lại ông ấy như thế đấy hả?"

Nghiễm Văn lạnh nhạt nói: "Cô Di, trước nay tôi luôn là người của Hoàng Chủ, ban đầu cũng do Hoàng Chủ phái tôi đi theo Đại hoàng tử".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phùng Giai Di ngây mặt, sau đó cười cười tự giễu: "Thì ra, tất cả đều là giả dối, ông nội thật cẩn thận quá đi, ngay cả con trai mình cũng phải đề phòng! Nếu tôi đoán không lầm thì tin bố tôi sắp xếp máy bay cá nhân và cả tin tức tôi muốn rời khỏi nơi này với Dương Thanh đều do ông tiết lộ cho ông nội tôi, đúng không?"

Nghiễm Văn không trả lời, nhưng Phùng Giai Di đã biết đáp án.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chuyện Phùng Chí Ngạo bố trí máy bay tư nhân cho Dương Thanh về Yến Đô cùng với việc bảo Phùng Giai Di đi theo Dương Thanh vốn đều là chuyện cực kì bí mật, trừ người được Phùng Chí Ngạo tín nhiệm như Nghiễm Văn thì không ai biết cả.

Nay Phùng Hoàng lại đã biết tin, vậy chắc chắn là do Nghiễm Văn mật báo cho rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đưa cô Di về gia tộc!"

Nghiễm Văn bỗng ra lệnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông ta vừa dứt lời, hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh đã bước lên.

Một người là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, kẻ còn lại là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phùng Giai Di lại mới chỉ đạt tới Siêu Phàm Nhất Cảnh, hoàn toàn không làm gì được họ.

Thế nhưng cô ta vẫn phát động hơi thở võ thuật toàn thân, tức giận quát: "Muốn đưa tôi đi, các người chỉ có thể mang thi thể của tôi đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Nghiễm Văn.

Nghiễm Văn vẫn dửng dưng nói: "Ra tay đi!"

Lúc này, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia không còn bất kì do dự nào nữa, một trái một phải xông về phía Phùng Giai Di.

Hơi thở võ thuật bậc Siêu Phàm Nhất Cảnh của Phùng Giai Di nháy mắt bùng nổ, giơ tay đánh ra một đòn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chỉ có điều, hai tên cao thủ kia có thực lực vượt xa cô ta, chiêu công kích ấy của cô ta đối với họ chẳng khác nào gãi ngứa.

"Cô Di, mạo phạm rồi!"

Hai người tỏ ý xin lỗi, sau đó đồng thời ra tay.

"Ai dám động tới cô ấy, phải chết!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay thời khắc hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia sắp bắt được Phùng Giai Di, một giọng nói lạnh lẽo tận xương bỗng vang lên.

Tiếp sau đó, một luồng uy lực võ thuật khủng bố bao phủ lên ba tên cao thủ phe Nghiễm Văn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia vừa nhấc tay đã cứng đờ giữa không trung, không dám hạ xuống người Phùng Giai Di.

Phùng Giai Di vội vã núp sau lưng Dương Thanh, lạnh lùng nhìn về phía đám người kia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghiễm Văn nhíu mày nhìn Dương Thanh, lạnh giọng bảo: "Gia chủ có nói, cho phép cậu sử dụng máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây".

Câu này còn có ẩn ý nhắc Dương Thanh đừng nên nhúng tay vào chuyện khác của Hoàng tộc họ Phùng.

Nếu là trước đây, Dương Thanh sẽ không hề do dự, nhưng giờ đây, tuy anh cũng không do dự nhưng lại là không do dự giúp đỡ Phùng Giai Di.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bất kể thế nào, máy bay tư nhân này đều do Phùng Chí Ngạo và Phùng Giai Di sắp xếp cho anh nên mới có, nếu không có máy bay tư nhân, anh không thể kịp thời mang Mã Siêu về đến Yến Đô trước chín giờ sáng mai.

Nay Phùng Chí Ngạo đã bị tước mất vị trí người thừa kế, thậm chí còn bị giam lỏng, việc này nhất định có liên quan đến anh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phùng Giai Di khẩn trương nhìn về phía Dương Thanh, cô ta thực sự lo lắng Dương Thanh sẽ để Nghiễm Văn mang cô ta đi.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn về phía Nghiễm Văn, nói: "Cút về nói cho Phùng Hoàng, chuyện ông ta bãi miễn vị trí người thừa kế của Phùng Chí Ngạo, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng Phùng Giai Di, tôi nhất định phải mang đi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói đoạn, anh quay sang phía Phùng Giai Di: "Chúng ta đi thôi!"

Nhưng Phùng Giai Di không đi ngay mà nhìn Nghiễm Văn, hỏi: "Ông dám chắc, nếu tôi đi với các ông thì các ông sẽ để Dương Thanh lên máy bay tư nhân rời khỏi đây chứ?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nghiễm Văn gật đầu: "Gia chủ đã nói như vậy".

Phùng Giai Di cắn răng, nói: "Được, tôi đi với các ông!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nói xong, cô ta nhấc chân định đi về phía đám người kia.

Dương Thanh tóm cánh tay cô ta, nhíu mày hỏi: "Cô đã đồng ý làm người hầu của tôi, giờ lại định bỏ đi, cô đang đùa tôi đấy à?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, ánh mắt hết sức phức tạp, cô ta nói: "Xin lỗi, giờ bố tôi đang bị giam lỏng, ở đây chỉ có tôi mới có thể giúp được ông ấy thôi".

Dương Thanh cười nhạt: "Giúp? Cô định giúp thế nào? Đồng ý với Phùng Hoàng, thành vật hi sinh cho gia tộc làm đám hỏi liên minh, gả sang Hoàng tộc họ Vũ sao?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phùng Giai Di cười cười tự giễu: "Từ khi tôi sinh ra, mọi thứ về tương lai của tôi đã được quyết định, tôi không thể sửa đổi hiện trạng, anh còn có thể lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây đã là chuyện tốt rồi, anh vẫn nên đi mau đi thôi!"

Dương Thanh có thể không quan tâm chuyện của Hoàng tộc họ Phùng nhưng lại không thể mặc kệ Phùng Giai Di.

Lúc này, Nghiễm Văn nhìn về phía Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, Hoàng Chủ đồng ý để cậu sử dụng máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng rời khỏi đây đã là một cử chỉ khoan dung độ lượng dành cho cậu, hi vọng cậu chớ nên xen vào việc của người khác nữa".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ánh mắt âm trầm của Dương Thanh rơi vào người Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: "Nếu tôi nhất định phải xen vào việc của Phùng Giai Di thì sao?"

Nghiễm Văn không hề sợ hãi, đáy mắt còn lóe lên một tia sáng lạnh, đồng thời, một hơi thở võ thuật kinh khủng từ trên người ông ta bùng nổ.

"Nếu cậu Thanh đây đã muốn nhúng tay thì chớ trách chúng tôi không khách khí với cậu!"

Nghiễm Văn lạnh lùng nói: "Chúng tôi biết, với thực lực của cậu, giết chúng tôi là một việc quá dễ dàng, nhưng cậu đừng quên, bên cạnh cậu còn có một kẻ đang hôn mê bất tỉnh kìm chân cậu".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Ông đang đe dọa tôi?"

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo đáng sợ, ngay cả Phùng Hoàng còn không dám làm gì anh, vậy mà một gã cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng lại dám lên giọng đe dọa anh.

Nghiễm Văn bình thản nói: "Tôi chỉ tử tế nhắc nhở cậu mà thôi, cậu Thanh đây là người thông minh, hẳn nên biết rõ, việc cấp bách trước mắt của cậu là quay về Yến Đô chứ không phải xen vào việc của người khác".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phùng Giai Di nóng ruột, vội vàng nói: "Dương Thanh, anh không cần lo cho tôi, anh mau rời khỏi Hoàng thành Phùng đi!"

Dương Thanh liếc nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, lại nhìn Phùng Giai Di lo lắng khuyên nhủ mình, lông mày càng nhíu chặt lại.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hình như mình thật sự không có lí do mang Phùng Giai Di đi cùng, đối với Phùng Giai Di, nhiều lắm thì anh cũng chỉ thấy thương cảm cho cô ta.

Sáng mai đã phải tổ chức cuộc đấu võ tranh ngôi Vương của Yến Đô rồi, để kế thừa Đế Thôn, lấy được Đế Trượng, anh phải trở về Yến Đô đúng lúc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ngay thời khắc này, chuông điện thoại của Dương Thanh đột nhiên reo vang.

Vừa nhận cuộc gọi, bên tai anh đã vang lên một giọng nói gấp gáp: "Tuyệt đối không được lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng, bởi vì, sau khi cất cánh hai tiếng, máy bay sẽ bị nổ tung đấy!"

Những điều từ loa điện thoại truyền tới tai khiến sắc mặt Dương Thanh lập tức âm trầm cực độ, anh thật không ngờ, Hoàng tộc họ Phùng lại độc ác tới mức giở trò trên máy bay tư nhân.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chẳng trách Nghiễm Văn liên tục nói Phùng Hoàng đồng ý cho anh sử dụng máy bay tư nhân, thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị chu đáo để giết anh.

Đúng lúc này, đầu bên kia, đối phương lại lên tiếng lần nữa: "Cậu Thanh, lần này coi như tôi nợ cậu một mạng, xin cậu hãy mang con gái tôi rời khỏi Hoàng thành Phùng, con bé còn ở lại đây một ngày là một ngày còn gặp nguy hiểm".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Người gọi điện cho Dương Thanh không phải ai khác mà chính là Phùng Chí Ngạo.

Dương Thanh đáp: "Được, tôi đồng ý với ông!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó, anh cúp điện thoại.

Giây lát sau, bỗng một ý niệm giết người khủng bố từ trên người Dương Thanh tràn ra, nháy mắt đã bao phủ lên ba tên cao thủ của Hoàng tộc họ Phùng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Cậu muốn làm gì?"

Nghiễm Văn thoáng biến sắc, tức giận chất vấn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, sẵn sàng phản kích.

Phùng Giai Di không rõ có chuyện gì xảy ra, chỉ biết Dương Thanh vừa nhận được một cuộc gọi liền bắt đầu nổi lên ý niệm giết người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Anh Thanh, không cần quan tâm đến tôi làm gì, bất kể thế nào thì tôi cũng là trưởng công chúa của Hoàng tộc họ Phùng, dù bố tôi đã bị giam lỏng nhưng sẽ không ai dám động đến tôi đâu".

Phùng Giai Di còn chưa rõ tình hình hiện tại, chỉ sợ trong cơn tức giận, Dương Thanh sẽ tấn công đám người Nghiễm Văn kia, bèn vội vã khuyên bảo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một khi anh ra tay, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, dẫu sao, Mã Siêu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, mà bản thân Nghiễm Văn lại là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, Dương Thanh vừa muốn bảo vệ an toàn cho Mã Siêu vừa muốn giết chết đám người kia, chỉ e rất khó.

Dương Thanh không để ý đến Phùng Giai Di mà nhìn thẳng về phía Nghiễm Văn, lạnh lẽo nói: "Cho các ông mười giây, cút khỏi tầm mắt của tôi, bằng không, chỉ có một đường chết!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dứt lời, hơi thở võ thuật trong người anh lập tức dâng trào như bão táp, con ngươi cũng như bị phủ một tầng đỏ máu.

Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và huyết mạch cuồng hóa đồng thời kích hoạt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tuy Dương Thanh và Nghiễm Văn đều là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh nhưng một khi Dương Thanh dốc toàn lực chiến đấu thì có thể phát huy thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Sắc mặt Nghiễm Văn trở nên khó coi, ông ta có thể cảm nhận rất rõ, Dương Thanh đã thật sự nổi lên ý định giết chết bọn họ.

"Chúng ta đi thôi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ông ta không dám đánh cược, đành phải từ bỏ nhiệm vụ mang Phùng Giai Di về, trước khi đi, ông ta còn hầm hầm nhìn về phía Dương Thanh, đanh giọng: "Nhất định mày sẽ phải hối hận!"

Nói xong, Nghiễm Văn thực sự dẫn người rời khỏi đó.

Phùng Giai Di nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt rất phức tạp: "Chẳng phải anh đã nói sẽ không giúp đỡ tôi sao?"

Dương Thanh lạnh lẽo nói với cô ta: "Vừa rồi bố cô gọi điện cho tôi, nói là máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Phùng đã bị cài b, một khi chúng ta sử dụng nó, chỉ sau hai tiếng cất cánh, máy bay sẽ nổ tung. Bố cô còn nhờ tôi mang cô rời khỏi Hoàng thành Phùng".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

"Anh nói cái gì?"

Phùng Giai Di lập tức biến sắc, mặt dại ra như không thể tin nổi.

Dương Thanh lại bảo: "Không cần mất thời gian lải nhải nữa, chúng ta đi ngay thôi".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hai mắt Phùng Giai Di đã đỏ bừng, cô ta nhìn thẳng về phía Dương Thanh, không có ý định đi theo anh mà chỉ nức nở nói: "Nhất định bố tôi đang gặp nguy hiểm, tôi không thể cứ thế bỏ mặc ông ấy được".

Dương Thanh nhíu mày: "Bố cô đã nói, nếu cô bị mang về Hoàng tộc họ Phùng thì tình cảnh của cô sẽ cực kì nguy hiểm đấy". Ủng hộ team chúng *mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phùng Giai Di nghẹn ngào nói:" Dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng không thể đi được

Nói xong, cô ta quay đầu định trở về.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Thanh không muốn mất công thuyết phục, bèn tiến đến, vung tay bổ một nhát, Phùng Giai Di lập tức xỉu đi.Anh nhanh nhẹn đưa cả hai người đang hôn mê lên chiếc máy bay tư nhân đã được chuẩn bị sẵn, sau đó bắt đầu kiểm tra khắp máy bay.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dầu gì anh cũng xuất thân từ chiến vực, đương nhiên phải có kĩ thuật dò tìm và tháo gỡ bom mìn, thậm chí cả lái máy bay anh cũng biết.

Quả nhiên, chỉ sau nửa giờ, Dương Thanh đã tháo gỡ được toàn bộ bom xung quanh máy bay, Hoàng tộc họ Phùng quả là chu đáo tỉ mỉ, cài bom xung quanh máy bay này, chỉ cần Dương Thanh bỏ sót một quả bom thì khi máy bay cất cánh, anh vẫn sẽ bị nổ tung.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dương Thanh cẩn thận kiểm tra lại máy bay một lượt, phát hiện không còn vấn đề gì nữa, bèn chuẩn bị tự mình lái máy bay rời khỏi đây.

Nhưng máy bay còn chưa khởi động, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp đã bao trùm lên toàn bộ chiếc máy bay chỉ trong nháy mắt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Dương Thanh, cút ra đây chịu chết đi!"

Dương Thanh nhíu mày lại, vừa mới đuổi một gã Nghiễm Văn Siêu Phàm Lục Cảnh, sao lại có cao thủ khác tới chặn đường rồi?

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Anh xuống máy bay, thấy một bóng người trẻ tuổi xuất hiện phía trước, sau lưng đối phương còn có một ông già tóc bạc.

Luồng uy lực võ thuật khủng khiếp kia xuất phát từ trên người ông già này.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Siêu Phàm Thất Cảnh!

Dương Thanh hơi bất ngờ vì đối phương còn có một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Tại Hoàng tộc họ Phùng, chỉ có Phùng Hoàng là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, dưới lão ta, mạnh nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Thất Cảnh mà thôi.

Theo lí mà nói, anh vừa đuổi bọn Nghiễm Văn về, hơn nữa, Phùng Hoàng cũng biết rõ, anh có thực lực ngang ngửa cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy thì vì sao lão ta lại cho một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đến đây tìm cái chết?

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Mặt khác, đối phương bố trí một tên cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh tới còn tạm hiểu được, nhưng vì sao lại dẫn theo một gánh nặng vô tích sự?

Dương Thanh đánh giá người trẻ tuổi kia chỉ là thứ gánh nặng vô tích sự là vì hơi thở võ thuật trên người anh ta chỉ mới tới Siêu Phàm Nhất Cảnh.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Siêu Phàm Nhất Cảnh, đối với Dương Thanh chẳng khác nào con sâu cái kiến.

Hơn nữa, người trẻ tuổi kia đang nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Điều này khiến Dương Thanh vô cùng nghi hoặc.

Anh có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên anh gặp người thanh niên này, vậy thì vì sao đối phương lại có ý niệm giết mình mạnh mẽ đến thế?

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Mày chính là Dương Thanh?"

Tay thanh niên kia nghiến răng hỏi.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dương Thanh lạnh lùng cất lời: "Anh là ai?"

Tay thanh niên kia cả giận quát: "Mày đã dám cướp vị hôn thê của tao đi mà còn dám hỏi tao là ai à?"

Nghe anh ta nói thế, Dương Thanh lập tức hiểu ra.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Anh cũng đã biết, Phùng Hoàng muốn gả Phùng Giai Di sang Hoàng tộc họ Vũ, một Hoàng tộc cổ xưa khác. Người thanh niên chừng ba mươi tuổi trước mắt anh có cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đi theo bảo vệ lại nói anh đã cướp vị hôn thê của anh ta đi.

Hiển nhiên, anh ta chính là người trong lớp con cháu của Hoàng tộc họ Vũ được lựa chọn kết hôn với Phùng Giai Di.

Dương Thanh thờ ơ nhìn về phía đối phương: "Vũ Vũ Lan là gì của anh?"

Nghe Dương Thanh hỏi thế, tay thanh niên hậu duệ của Hoàng tộc họ Vũ lộ vẻ kinh ngạc hỏi: "Mày biết bà cô của tao à?"

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bà cô?

Nói vậy, hẳn gã thanh niên này là cháu trai Vũ Hoàng rồi.

Dương Thanh lạnh nhạt bảo: "Bà cô của anh đã từng suýt mất mạng dưới tay tôi, nếu anh không tin thì có thể liên hệ với bà ta hỏi thử".

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nghe vậy, tay thanh niên kia lập tức ngây ra, sau đó giận dữ quát: "Mày nói bậy gì đó? Dám nhục mạ bà cô tao, tao liều mạng với mày!"

Nhưng anh ta vừa chuẩn bị lao về phía Dương Thanh, ông già tóc bạc sau lưng anh ta đã chặn lại.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Cậu ta là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh!"

Lão ta nói một câu khiến tay thanh niên kia sợ ngây cả người, anh ta vội vã dừng chân, giờ đâu còn lá gan tấn công Dương Thanh nữa?

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dương Thanh vẫn lạnh lùng nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì các người đều đã bị Phùng Hoàng lợi dụng. Rõ ràng Phùng Hoàng cũng biết, một khi tôi phát huy hết thực lực thì có thể ngang ngửa với cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, vậy mà vẫn cố ý dụ các người tới đây đối phó với tôi, mục đích thực chất là muốn lợi dụng tôi giết chết các người, đẩy tôi vào vị thế đối đầu với Hoàng tộc họ Vũ".

"Nếu các người còn có đầu óc thì hãy rời khỏi đây ngay đi, chứ đừng để Phùng Hoàng biến thành quân cờ đối phó với tôi".

Dương Thanh vừa dứt lời, thanh niên của Hoàng tộc họ Vũ kia lập tức biến sắc, nét mặt của lão già Siêu Phàm Thất Cảnh thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hết sức khó coi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được thực lực không tầm thường của Dương Thanh, còn trẻ mà đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh.

Nhưng lão ta vẫn hơi nghi ngờ lời Dương Thanh nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta có thể hiểu được độ khó khi muốn phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Lão già lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người thanh niên thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hoàn hồn, cười khẩy: “Thằng kia, mày tưởng Vũ Nghiễm tao là đồ ngu chắc? Sao mày không nói mày chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi?”

Dương Thanh không trả lời Vũ Nghiễm mà nhìn về phía lão già thuộc Hoàng tộc họ Vũ với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: “Nếu các người đã muốn làm đồ đần, tôi đành giúp vậy”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vũ Nghiễm tức giận nói: “Ông Tuyền, đánh nó tàn phế cho tôi!”

Anh ta vừa dứt lời, ý chí chiến đấu của Vũ Tuyền lập tức bùng nổ, lão ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không biết tự lượng sức mình!”

Dương Thanh cười lạnh, lập tức vận dụng phép hô hấp tầng bảy của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Lúc này, Vũ Tuyền cũng đã xông tới chỗ anh, lão ta giơ tay tấn công, tức giận quát: “Chết đi cho tôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Rầm!”

Trong khoảnh khắc đó, Dương Thanh bỗng giơ tay lên, một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế đáng sợ lập tức lan ra bốn phía.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vũ Nghiễm đang đứng cách đó không xa bị khí thế khủng khiếp này đẩy lùi bảy tám bước rồi mới ngừng lại.

Đến khi đứng vững, anh ta kinh hãi phát hiện Dương Thanh vẫn đứng im, không hề di chuyển, còn Vũ Tuyền thì lùi ra sau năm, sáu bước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trên bộ sườn xám nam màu đen của Vũ Tuyền chằng chịt vết rách, trông lão ta như một tên ăn mày quần áo tả tơi.

Khóe miệng lão ta đang rỉ máu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơi thở của lão ta cũng rất hỗn loạn, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng đã bị thương nặng vì đòn tấn công của Dương Thanh.

Còn Dương Thanh thì bình tĩnh nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Tôi không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác, nhưng nếu các người muốn làm quân cờ trong tay người khác thì cứ lao tới đây, tôi sẽ tiếp hết”.

“Phụt!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rốt cuộc Vũ Tuyền cũng không kìm nổi máu đang ộc lên nữa, lão ta bỗng hộc máu, khí thế của Siêu Phàm Thất Cảnh lập tức biến mất tăm.

“Ông Tuyền!”

Vũ Nghiễm biến sắc, vội bước tới bên Vũ Tuyền.

Dương Thanh không buồn nhìn Vũ Nghiễm, cảnh cáo Vũ Tuyền rồi quay người lên máy bay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiếng ầm ầm vang lên, chiếc máy bay tư nhân đó biến mất ở chân trời.

Thấy Dương Thanh đã rời đi, Vũ Tuyền nghiêm nghị nói: “Lần này chúng ta đã bị Hoàng tộc họ Phùng coi là quân cờ, nếu vừa nãy Dương Thanh định giết chúng ta thì không ai thoát được hết, một khi chúng ta bị giết, chắc chắn Hoàng tộc họ Vũ sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh”.

Vũ Nghiễm nghiến răng nghiến lợi: “Phùng Hoàng đúng là mưu mô! Dám coi người của Hoàng tộc họ Vũ chúng ta là quân cờ, đúng là ghê tởm đến cực điểm”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở Hoàng thành Phùng.

Phùng Chí Ngạo mà Dương Thanh nghĩ đã bị Phùng Hoàng giam lỏng đang ngồi trên ghế sofa thoải mái, có một người trung niên đứng trước mặt ông ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này, người trung niên cung kính nói: “Đại hoàng tử, hồi nãy, sau khi đánh trọng thương Vũ Tuyền, Dương Thanh đã rời khỏi Hoàng thành Phùng, cũng đưa cả cô chủ đi rồi”.

Phùng Chí Ngạo nhếch môi, nói: “Tốt lắm! Chỉ cần Giai Di bám riết lấy Dương Thanh, cho dù sau này gia tộc Cổ Võ định trút giận lên chúng ta thì Dương Thanh cũng phải giúp Hoàng tộc họ Phùng”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người trung niên mỉm cười: “Đại hoàng tử đúng là đa mưu túc trí, chỉ cần tung tin mình đang bị giam lỏng ra là đã lấy được lòng tin của Dương Thanh rồi”.Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Thế vẫn chưa cao siêu lắm, chỗ cao siêu thật sự chính là tôi đã cho người đặt bom trên máy bay từ trước, rồi cố tình nói cho Dương Thanh biết một khi bay lên trời, máy bay sẽ nổ ngay, đồng thời xin cậu ta đưa Giai Di đi”.

“Phải như thế thì mới khiến Dương Thanh cảm thấy mình nợ ân tình của chúng ta, cũng vì lý do này, cho dù Giai Di không thể trở thành người phụ nữ của cậu ta thì cũng sẽ được cậu ta coi như bạn”.

“Đối với người trọng tình trọng nghĩa như Dương Thanh, phải khiến cậu ta nghĩ mình nợ ân tình của người ta thì cậu ta mới thật lòng đối xử với họ”.

Người trung niên hỏi tiếp: “Đại hoàng tử, cô chủ biết những chuyện này không?”

Phùng Chí Ngạo lắc đầu: “Con bé rất ngây thơ, chỉ khi nó không biết thì Dương Thanh mới tin nó”.

Người trung niên vội tâng bốc: “Đại hoàng tử anh minh!”

Ngay cả Dương Thanh cũng không ngờ Phùng Chí Ngạo không hề đơn giản như vẻ ngoài, những gì ông ta làm trước đó đều là diễn.

Chẳng qua Dương Thanh đang vội về Yến Đô để tham gia cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nên không điều tra kỹ, chứ nếu anh điều tra thử thì sẽ biết, Phùng Chí Ngạo không hề bị tước quyền thừa kế, càng không bị giam lỏng.

Tất cả chỉ là tin tức mà ông ta cho người phát tán mà thôi.

Phùng Chí Ngạo lại nhìn về phía người trung niên: “Ông biết tại sao tôi cố tình để lộ tin tức Dương Thanh sắp dẫn con gái tôi đi không?”

Người trung niên lắc đầu, hỏi: “Xin Đại hoàng tử giải thích cho ạ!”

Phùng Chí Ngạo mỉm cười: “Khi nhận ra mình đã bị Hoàng tộc họ Phùng tính kế, Vũ Nghiễm sẽ thấy sao?”

Người trung niên đáp ngay: “Chắc chắn cậu ta sẽ rất tức giận, đồng thời báo chuyện này cho Vũ Hoàng biết, trong cơn nóng giận, chắc chắn Vũ Hoàng sẽ không liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng nữa”.

Phùng Chí Ngạo cười: “Nói tiếp đi!”

Người trung niên thoáng sững sờ rồi mới nói tiếp: “Chẳng những Hoàng tộc họ Vũ từ bỏ việc liên hôn với Hoàng tộc họ Phùng mà còn có thể oán hận Hoàng tộc họ Phùng vì việc này”.

“Sau này, cho dù gia tộc Bách Lý định ra tay với Hoàng tộc họ Phùng, có lẽ Hoàng tộc họ Vũ sẽ không giúp nữa đâu”.

Nói đến đây, người trung niên càng thêm kinh hãi, Phùng Chí Ngạo làm thế, chẳng lẽ không sợ Hoàng tộc họ Phùng bị gia tộc Bách Lý tiêu diệt thật à?

Phùng Chí Ngạo cười ha hả: “Chắc chắn ông sẽ nghĩ, có phải tôi điên không mà dám làm thế, chẳng lẽ tôi không sợ Hoàng tộc họ Phùng phải một mình đối mặt với lửa giận của gia tộc Bách Lý ư?”

Người trung niên sợ hãi nói ngay: “Thuộc hạ không dám đoán bừa ý của Đại hoàng tử!”

Trong mắt Phùng Chí Ngạo lóe lên ánh sáng sắc bén: “Sau này, ông sẽ hiểu tại sao tôi làm thế”.

Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái máy bay đến Yến Đô.

Sau khi tỉnh lại từ hôn mê, phát hiện mình đã ở trên chiếc máy bay đến Yến Đô, Phùng Giai Di cũng không làm ầm lên, còn lặng lẽ khác thường, nhưng trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiên định.

Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế ở Yến Đô.

Vào lúc này, vùng trời phía Đông đã chuyển sang màu trắng bạc, chỉ ba tiếng nữa là đến cuộc đấu võ tranh giành ngôi Vương của Yến Đô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.