Thế nhưng trong lòng cô ta ngập tràn chờ mong, hy vọng Dương Thanh sẽ ở lại giúp cô ta thoa thuốc, sau đó chờ cô ta ngủ rồi anh hãy rời đi.
Nhưng cô ta đã thất vọng.
Dương Thanh vốn đang lo lắng cho Tiêu Tiêu, việc xảy ra ngoài ý muốn trong phòng tắm lúc nãy khiến anh cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại trong phòng Hạ Hà.
“Vậy tôi đi trước đây!”
Dương Thanh vội vàng đứng lên rời đi.
Lúc ra tới cửa Dương Thanh như sực nhớ ra việc gì, anh đứng quay lưng về phía Hạ Hà nói: “Cô nghỉ ngơi mấy ngày trước đã, đợi sau khi vết thương khỏi hẳn hãy đi làm, tôi sẽ xin phép đoàn phim cho cô”.
Dứt lời, Dương Thanh hốt hoảng bỏ đi.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, trên mặt Hạ Hà lộ vẻ cô đơn, ngẩn người một lúc, cô ta tự cười giễu: “Anh ấy đã giúp mình nhiều rồi, sao lại phải làm phiền anh ấy nữa chứ?”
Cùng lúc đó sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Thanh lập tức lái xe về nhà.
Vì lo lắng cho Tiêu Tiêu nên dọc theo đường đi anh đều đạp hết ga.
Chiếc Phaeton đã được tân trang như tia chớp đen rít gào trong đêm, chạy như bay về phía dinh thự Vân Phong.
Dương Thanh chỉ lo tập trung lái xe về nhà, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị người khác theo dõi từ lâu.
“Rầm!”
Lúc xe của Dương Thanh chạy ngang ngã ba, một chiếc xe tải giống như một con thú dữ đang rít gào, đâm thẳng vào chiếc Phaeton.
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên cực lớn, chiếc Phaeton bị đâm trúng, nhào lộn trên không trung vài vòng.
Sau đó “ầm” một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.
Lúc xe bị va chạm mạnh, các túi khí trên xe đều bung ra.
Dương Thanh bị đụng mạnh đến nỗi đầu óc choáng váng, trên cánh tay cũng có một vết cắt dài, máu chảy lênh láng.
“Đồ khốn khiếp!”
Dương Thanh khẽ gầm lên, trong mắt tràn đầy tức giận.
Đầu Dương Thanh cũng bị đụng trúng, máu chảy từ trên đầu xuống tràn vào mắt anh.
Lúc này, hai mắt Dương nhuộm màu máu đỏ tươi, cả thế giới của anh chỉ đỏ rực như máu.
“Ầm!”
Anh đạp văng cửa xe, bước ra ngoài.
Lúc anh vừa bước xuống xe, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, anh bỗng nhấc chân, biến mất tại chỗ.
“Pằng!”
Gần như ngay lúc đó tiếng súng chát chúa vang lên.
Chỗ Dương Thanh vừa đứng hõm xuống như hố bom.
Rõ ràng đây không phải là súng bắn tỉa bình thường.
Nếu lúc nãy Dương Thanh trúng phải phát súng này, dù anh có mạnh hơn nữa cũng sẽ bị thương.
“Trời ạ! Cậu ta là quỷ sao? Cậu ta có thể sống sót sau tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, đã là kỳ tích rồi. Thế mà cậu ta còn tránh được viên đạn kia nữa đấy?”
Cách đó một nghìn mét, một khuôn mặt người nước ngoài như đang gặp quỷ, trong lòng tràn ngập sợ hãi và lo lắng.
Tay bắn tỉa nhất định phải giết người bằng một phát súng, nếu thất thì phải lập tức rút lui.
Bằng không một khi bị khóa chặt mục tiêu, ông ta chỉ có nước chết.
Tay súng bắn tỉa người nước ngoài này là một sát thủ nổi tiếng quốc tế tên là Sith. Ông ta giỏi sử dụng nhiều loại súng bắn tỉa khác nhau.
Trong giới sát thủ, ông ta tồn tại như một vị thần.
Ông ta chưa từng phạm phải sai lầm nào khi nhận nhiệm vụ.
Lần nào mục tiêu của ông ta cũng bị hạ gục bởi một phát súng, ông ta chưa từng thất thủ.
Hôm nay là lần đầu tiên ông ta thất thủ.
Dù vậy ông ta cũng không hề do dự, một phát không trúng liền rút lui.
“Ông muốn đi đâu?”