Chiến Thần Ở Rể - Dương Thanh - Tần Thanh Tâm

Chương 1020




“Bây giờ vẫn chưa phải lúc để ông ra tay”.

Chiêu Châu có tất cả bốn biên giới, chín châu vực lớn lần lượt do bốn tướng quân và các Hoàng tộc, Vương tộc thống trị.

Chỉ duy nhất Yến Đô không thuộc về bất kỳ thế lực nào mà do tám gia tộc cầm đầu. Điều này rất có vấn đề.

Nếu không có người che chở, sao Hoàng tộc và Vương tộc có thể bỏ qua Yến Đô?

Cùng lúc đó, trên chiếc Rolls-Royce của Long Đằng.

Một lão già mặc áo vải màu xám ngồi cạnh lão ta, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người.

Vừa rồi lão ta không xuống xe nhưng vẫn biết rõ những chuyện xảy ra bên ngoài.

“Ông chủ thật sự muốn làm anh em với thằng nhóc kia sao?”

Lão ta đột nhiên hỏi.

Long Đằng nghiến răng đáp: “Một thằng ranh con như nó có tư cách làm anh em với tôi sao?”

“Ý của ông là gì?”, lão ta nghi hoặc hỏi.

“Vô Song và Vô Địch đều bị cậu ta đánh cho tàn phế, ông nghĩ nhà họ Long còn ai là đối thủ của cậu ta không?”

Long Đằng lạnh giọng hỏi.

Lão già kia nghẹn họng trân trối: “Thực ra vừa nãy ông có thể để tôi giải quyết cậu ta. Tôi cũng có thể dễ dàng lấy mạng Vô Địch và Vô Song!”

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc để ông ra tay”.

Long Đằng híp mắt nói: “Đến cả Hoàng tộc và Vương tộc cũng không dám xưng Vương ở Yến Đô. Một thằng nhóc con làm thế nào được? Yên tâm, chúng ta không giải quyết ắt có người khác giải quyết cậu ta”.

“Tung tin Yến Đô sắp có người xưng Vương đi!”

Trong mắt Long Đằng lóe lên sát khí.

Xế chiều hôm đó, Dương Thanh đang ở văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Thanh, các gia tộc đứng đầu Yến Đô ngoại trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn thi nhau tìm đến.

“Chủ tịch, trừ nhà họ Hoàng và nhà họ Tôn, các gia tộc khác đều chuyển khoản cho tập đoàn mười tỷ!”

Lạc Bân tới gặp Dương Thanh, khiếp sợ nói.

Chuyện ở khách sạn Đế Đô không được truyền ra ngoài, Lạc Bân cũng không biết gì.

Đột nhiên thấy trong tài khoản có mấy chục tỷ, ông ta vô cùng kinh ngạc, vội vàng báo cáo Dương Thanh.

Anh cau mày hỏi: “Nhà họ Tôn chưa chuyển khoản sao?”

Nhà họ Hoàng đứng về phía anh ngay từ đầu đương nhiên không phải bồi thường. Nhưng Long Đằng đã nói nhà họ Tôn phải bồi thường hai mươi tỷ.

Bây giờ mặt trời đã sắp xuống núi, nhà họ Tôn vẫn chưa chuyển tiền.

Tôn Húc vốn nhát gan sợ phiền phức, không thể không nghe lời.

“Không có!”

Lạc Bân đáp.

Dương Thanh im lặng một lúc, ánh mắt lạnh hẳn xuống: “Xem ra nhà họ Tôn tìm được chỗ dựa mới rồi”.

Long Đằng đã nói trước khi cút khỏi Yến Đô, nhà họ Tôn phải bồi thường hai mươi tỷ cho Dương Thanh.

Phần lớn sản nghiệp của nhà họ Tôn đều ở Yến Đô, muốn di dời hết phải mất một khoảng thời gian dài.

Vậy nên Tôn Húc không thể không bồi thường.

Nhưng sắp đến hạn mà ông ta vẫn không gửi tiền, chỉ có thể là vì đã tìm được chỗ dựa lớn hơn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sáu trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều gửi cho tập đoàn chúng ta mười tỷ?”

Lạc Bân vẫn chưa hết kinh ngạc. Tài khoản tập đoàn đột nhiên nhiều hơn sáu mươi tỷ, đây là một khoản tiền khổng lồ.

Dương Thanh thản nhiên nói: “Tiền bồi thường đấy, ông cứ yên tâm mà dùng”.

Lạc Bân nghe vậy sợ ngây người. Dương Thanh nói số tiền khổng lồ ấy là tiền bồi thường.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên, là số lạ.

Anh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Em trai à, anh có chuyện chưa xử lý tốt, sợ phải khiến em thất vọng rồi”.

Giọng nói của Long Đằng. Dương Thanh cười đáp: “Anh đấy à! Anh nói gì vậy, chúng ta là anh em, thất vọng cái gì chứ?”

“Em trai nói đúng, nhưng mà quả thật là do anh không giúp em tốt, nhất định phải giải thích rõ ràng với em”.

Long Đằng trầm giọng nói: “Anh vừa nhận được tin, Tôn Húc có club Hoàng Kim chống lưng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.