Trần Thái Nhật thầm thở dài.
Tên Trương Mãnh này chẳng có con đường nào có thể lẻn vào được viện bảo tàng cả.
Cũng có nghĩa là Genko đã sắp xếp ở đây vô cùng kín kẽ.
Tên chán sống dám chống lại thủ lệnh của anh trong tưởng tượng không hề tồn tại.
Nói ra thì đây là chuyện tốt.
Kế hoạch Dọa Rắn có thể tiếp tục tiến hành được rồi.
Trần Thái Nhật chớp mắt, nhìn về phía Trương Mãnh đang dương dương đắc ý nhìn anh.
Thế thì tình hình bây giờ đơn giản hơn nhiều rồi.
Anh đã bị lừa!
Tên khốn này nói sẽ đưa du khách đi đường nội bộ để xem báu vật quốc gia.
Hóa ra là "xem" thế này.
Dùng kính viễn vọng, cách lớp cửa kính, đứng ở sân thượng xem, thế này cũng được gọi là xem.
Cách mấy trăm mét, ngay cả đường viền cũng không nhìn rõ.
Thế mà dám đòi một nghìn tệ?
Lừa dối một cách trắng trợn!
Trần Thái Nhật không hề tức giận, bởi vì chút tiền này đối với anh chẳng là gì cả.
Thậm chí.
Anh khẽ bật cười thành tiếng.
"Trương Mãnh, tôi cũng khâm phục đầu óc của các anh, được rồi, sau này đừng giở trò lừa đảo nữa, đưa một nghìn tệ đây, tôi sẽ tha mạng cho anh".
Trần Thái Nhật nói câu này đầy vẻ chân thành.
Sự chân thành tỏa ra từ trong ánh mắt.
Thậm chí anh thực sự không muốn lãng phí thời gian với đám lưu manh này.
Đáng tiếc.
"Ha ha ha! Anh Mãnh, thằng nhãi này đòi tiền này!"
"Trên đời này còn người đần độn như vậy sao?"
"Lại còn tha mạng nữa, anh Mãnh, anh bị khinh quá”.
"Tôi sắp cười ra nước mắt rồi đây, Trương Mãnh, anh tìm đâu ra thằng thiểu năng này thế?"
Trương Mãnh cũng có phản ứng tương tự, nghe Trần Thái Nhật nói xong, hắn ôm bụng, một tay chống vào bức tường sân thượng bắt đầu cười sằng sặc, vừa cười vừa ho.
"Thằng nhãi, có phải đầu óc cậu có vấn đề không vậy? Lại còn đòi lấy lại tiền sao? Tôi đã hoàn thành mối làm ăn này, để cậu nhìn thấy báu vật quốc gia, tuy hơi xa nhưng cũng là nhìn mà".
Mặt Trần Thái Nhật không chút biểu cảm.
"Anh định lật lọng chứ gì? Nói là lừa đảo cũng không oan cho anh nhỉ?"
Trương Mãnh lắc cơ bắp trên người, dáng vẻ không chút sợ hãi, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng dữ tợn.
"Hừ, thằng nhãi thiểu năng này đúng là có vấn đề thật. Cậu mà còn không cút, tôi sẽ cho cậu mười cái bạt tai, cho cậu tỉnh táo lại".
Trần Thái Nhật dựng một ngón tay lên.
"Tôi có thể hỏi trước một vấn đề không?"
Một gã đàn ông để râu, gầy còm ở bên cạnh tỏ vẻ khinh bỉ, nhìn anh như nhìn một con kiến.
"Đầu óc cũng coi như mở mang rồi hả, chuẩn bị cầu xin chứ gì?"
Trần Thái Nhật lắc đầu.
"Trương Mãnh, tôi có thể hỏi anh, thời gian này, anh đã dùng mánh khóe này lừa được bao nhiêu tiền rồi?"
Đối phương nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ đắc ý, lại rút một điếu thuốc trong túi quần ra châm lửa.
"Tôi không sợ nói cho cậu biết, thời gian này, Trương Gia đã kiếm được ít nhất ba trăm nghìn tệ".
Trương Mãnh đắc ý cười ra tiếng, chỉ vào Trần Thái Nhật.
"Ha ha ha, tôi nhằm vào những kẻ nhát gan như cậu, bị lừa cũng không dám ho he, một nghìn tệ đổi lấy bài học, bị thiệt là phúc, cậu nên cảm ơn vì tôi đã mang phúc đến cho cậu".
Trần Thái Nhật trầm mặc một giây.
“Tôi biết rồi, tôi đã đổi ý".
"Mau cút đi!"
Trần Thái Nhật lắc ngón tay.
"Lừa một phạt mười, để cho anh một bài học nhỏ, anh đưa ba triệu tệ đây, tôi sẽ tha cho anh, nếu không, thiếu mười nghìn tệ, tôi sẽ chặt một ngón tay của anh".
Xung quanh im phăng phắc.
Nụ cười của Trương Mãnh tắt lịm, hắn trợn mắt.
Mấy tên đồng bọn của hắn cũng nhìn Trần Thái Nhật như nhìn thấy ma.
Sự đắc ý trên khuôn mặt Trương Mãnh dần biến thành châm chọc và tức giận.
"Mẹ kiếp! Kiếm một nghìn tệ mà còn để mày ăn chặn tao nữa, lần này tao lỗ vốn rồi! Mày không cần đi nữa đâu, hôm nay nếu không nhổ mấy cái răng của mày, thì mày không biết đau là gì!"
Dứt lời, Trương Mãnh lấy một cái cờ lê bằng thép đúc sáng loáng sau lưng ra.
"Thằng nhãi, mày tự quỳ đi! Há miệng ra, tao đánh mày hai cái, đảm bảo mày không chết!"
Trần Thái Nhật chìa hai ngón tay ra.
"Bây giờ, cho dù anh lấy ba triệu tệ ra, thì tôi cũng phải chặt đứt hai ngón tay của anh, cứ quyết thế đi".
Mấy tên đồng bọn của Trương Mãnh ở bên cạnh cười ầm lên.
"Anh Mãnh! Đánh hắn đi! Thằng súc sinh này mồm thối quá!"
"Hắn chẳng khác nào tát thẳng vào mặt anh cả, anh còn nhịn được sao? Đánh hắn tàn phế đã rồi nói".
"Tôi sắp không nhịn được nữa rồi".
"Được, giống với người phụ nữ chống cự lần trước!"
"Dù sao cũng không phải là lần đầu!"
Năm tên thống nhất ý kiến, rồi lao tới.
Trong mắt Trần Thái Nhật bỗng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Không ngờ các anh còn gây án mạng nữa? Bây giờ, cho dù các anh lấy tiền ra, thì tôi cũng không nương tay, kiếp sau nhớ làm người tốt!"
- -------------------