Chương 24: Ra tay giết trong chớp mắt
“Ông chủ!”
“Chủ nhân!”
“Trần Thái Nhật!”
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt lập tức có phản ứng, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Vi Giác Nghiệp ngồi gần đó, sợ đến mức nhảy dựng khỏi ghế.
Có người muốn Trần Thái Nhật chết ở trang viên nhà họ Vi!
Chiêu này thật là độc ác!
Nhà họ Vi và Trần Thái Nhật vốn dĩ mới chỉ có ý định hợp tác, nếu Trần Thái Nhật xảy ra chuyện gì ở trang viên nhà họ Vi, thì chuyện hợp tác chắc chắn sẽ đổ bể.
Không những có thể trừ khử được Trần Thái Nhật, mà còn có thể vu oan giá họa cho nhà họ Vi.
Bởi vì đôi hoa tai long châu phun ra khói độc là đồ của nhà họ Vi.
Dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Nếu Trần Thái Nhật chết ở đây, nhà họ Vi dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Trần Thái Nhật có thể tiêu diệt hai gia tộc trong một nốt nhạc, tung hoành An Thành, khí thế không ai cản được.
Vi Giác Nghiệp đã sớm đoán được thân phận của anh chắc chắn không đơn giản.
Một người có thân phận đặc biệt, một người có năng lực cực lớn, nếu thực sự bị hiểu lầm là do nhà họ Vi hại chết thì nhà họ Vi sẽ gặp phải tai ương gì đây?
Vi Giác Nghiệp không cần tưởng tượng quá nhiều đã cảm nhận được nguy hiểm ở ngay trước mặt.
Bởi vì, một con dao găm lạnh lẽo đã kề ngay cổ ông ta.
Phùng Linh Nguyệt! Biệt danh Sói điên, vua lính đánh thuê ở thành phố An Thành, không phải hạng người tầm thường.
Sau khi khói độc phun ra bao trùm cả người Trần Thái Nhật, cô ấy nghĩ ngay đến việc đây có thể là việc làm của nhà họ Vi.
Cô ấy lao tới, đá bay chiếc bàn, trong vòng nửa giây đã rút con dao găm ở cạnh bốt ra, kề luôn vào động mạch chủ của Vi Giác Nghiệp.
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tóc ngắn đầy vẻ đau thương, cả người tức đến phát run.
“Lão già chết tiệt! Nếu lần này chủ nhân có mệnh hệ gì thì tôi sẽ chém ông thành nghìn mảnh! Sau đó giết sạch không chừa một ai nhà họ Vi!”
“A!”
Đúng lúc này, một khách nữ ngồi bên cạnh Trần Thái Nhật kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mọi người nhìn sang, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Làn khói độc màu vàng quanh người Trần Thái Nhật dần tản đi, chiếc áo gió trên người anh đang phân hủy với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Quá trình này còn phát ra tiếng xèo xèo như dầu sôi.
Dã man quá!
Đến quần áo cũng bị phân hủy, thì con người bằng xương bằng thịt sao chịu được?
Đúng lúc này, trên bục đấu giá đột nhiên vang lên tiếng cười đắc ý.
“Ha ha ha, ông Vi, cũng may không làm nhục sứ mệnh! Hôm nay có thể diệt trừ được tên súc sinh này, cũng coi như lập được công lớn vì hòa bình của các gia tộc giàu có ở An Thành”.
Mọi người nhìn lên, không dám tin vào mắt mình.
Người đang cười lớn ở trên bục chính là chuyên gia giám định, được gọi là đại sư – Hồng Thừa!
Nhìn thì có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng vẻ mặt lại vô cùng dữ tợn.
Lão ta đắc ý chắp tay với Vi Giác Nghiệp.
Tất cả mọi người đều biến sắc nhìn Vi Giác Nghiệp.
Ai nấy đều nhìn ông ta như nhìn một kẻ âm mưu ẩn giấu cực kỳ sâu.
Thậm chí có không ít người đại diện cho các gia tộc giàu có vốn quan hệ tốt với nhà họ Vi, lúc này cũng có vẻ mặt cảnh giác và đề phòng.
Mẹ kiếp!
Vi Giác Nghiệp thầm chửi thề, đúng là chó chết thật!
Hóa ra kẻ ra tay chính là tên khốn Hồng Thừa này.
Lão ta gần bục đấu giá nhất, kẻ động tay động chân chính là lão ta.
Lão khốn Hồng Thừa này cười như vậy, còn ra ám thị với mình là đã làm xong một việc lớn.
Thế chẳng phải đã chứng thực Trần Thái Nhật do chính mình lên kế hoạch hại chết sao?
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào!
Hết hy vọng rồi, lần này thì hết hy vọng thật rồi!
Vốn dĩ ông ta muốn tìm một chi viện thật mạnh để cùng đối phó với nhà họ Lâm.
Bây giờ còn bị người ta tính kế ngược lại, đúng là xui xẻo.
Vi Giác Nghiệp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác mũi con dao găm trên cổ lại gần hơn chút nữa.
Ông ta nhìn quanh một lượt, phát hiện có một người đang đứng xa xa, nở nụ cười khẽ, làm động tác cắt cổ với ông ta.
Chính là Chu Mị Nhi!
Lúc này, vẻ mặt của cô ta rất rạng rỡ, cười tươi rói, tự cầm một chai rượu vang lên thưởng thức, cứ như đang uống ngọc lộ quỳnh tương trên tiên giới.
Nhà họ Lâm!
Vi Giác Nghiệp lập tức tỉnh táo lại!
Chu Mị Nhi xuất chiêu ngoài chỗ sáng, còn Hồng Thừa là kẻ núp trong chỗ tối của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm đã lên một kế hoạch độc địa để giải quyết cả Trần Thái Nhật và nhà họ Vi trong cùng một lần luôn.
Nhưng bây giờ giải thích gì cũng vô ích.
Trần Thái Nhật bị khói độc bao phủ, sắp bị phân hủy thành một bãi thịt nát rồi.
Còn mũi dao của Phùng Linh Nguyệt cũng sắp cắt đứt cổ họng ông ta.
Vi Giác Nghiệp rất không cam lòng!
“Lâm Thanh Châu! Lão chó chết! Tiên sư nhà ông nữa!”
Một tiếng gầm phẫn nộ, như mang theo sự tức giận cuối cùng khi rời khỏi nhân thế.
…
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn và bình tĩnh vang lên.
“Gia chủ Vi, ai cũng phải chết, nhưng không được thay lòng đổi dạ đâu”.
Các khách mời lại kinh ngạc.
Chu Mị Nhi đang thưởng thức rượu bỗng dừng sững lại, con ngươi không ngừng run rẩy, gần như không dám dời tầm mắt đi.
Hồng Thừa đứng trên bục đấu giá cũng run lên bần bật, không còn dáng vẻ đắc ý nữa.
“Không thể nào!”
Hồng Thừa siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm phía dưới, gầm lên.
Một thân thể tràn đầy sức mạnh chậm rãi đứng dậy.
Người đó chỉ khẽ vẫy tay một cái, làn khói độc vẫn bao trùm trên người liền tan đi.
Mọi người xung quanh sợ bay mất ba hồn bảy vía, ai cũng chạy nhanh như thỏ, lùi lại sau mười mét, tạo thành một khoảng trống hình tròn.
Bộ vest và đồ lót đều bị phân hủy không còn cái gì.
Cả người Trần Thái Nhật trần trụi, cơ thịt lộ ra bên ngoài đẹp như bức tượng điêu khắc Hy Lạp với các đường cong hoàn mỹ, tràn đầy sức mạnh.
Chiều cao gần một mét chín, tư thế chẳng khác gì lực sĩ tái sinh, tuy chỉ yên lặng đứng đó, nhưng lại như một ngọn núi cao nguy nga, khiến người ta không khỏi ngẩng lên nhìn.
Khuôn mặt điềm tĩnh của anh mang theo khí chất coi khinh thiên hạ, không có bất cứ gợn sóng nào.
Trần Thái Nhật!
Không có một vết thương nào!
Tất cả mọi người, bất kể là khách mời hay người nhà họ Vi, cả Chu Mị Nhi và Hồng Thừa, thậm chí là Phùng Linh Nguyệt.
Ai nấy đều nghĩ Trần Thái Nhật chết chắc rồi!
Nhưng kết quả lại ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Khói độc có thể phân hủy quần áo, thoạt nhìn chẳng khác gì độc Kiến Huyết Phong Hầu.
Nhưng đến sợi tóc của Trần Thái Nhật cũng chẳng mảy may làm sao.
Tề Vũ nhanh nhẹn lấy một chiếc áo dài tay màu đen trong túi ra.
“Ông chủ! Vừa nãy anh làm tôi sợ chết đi được! Tiểu Nguyệt hành động nhanh quá, tôi còn chưa kịp khuyên thì đã cầm dao xông ra rồi!”
Nói xong, cô còn nghịch ngợm lè lưỡi.
Trần Thái Nhật mặc quần áo vào, vẫy tay với Phùng Linh Nguyệt.
“Lại đây”.
Phùng Linh Nguyệt nhìn khuôn mặt Trần Thái Nhật lần nữa, không nhịn được sự kích động, thu dao lại, nhảy tới trước mặt anh.
“Chủ nhân! Anh… anh không sao chứ?”
Trần Thái Nhật cười sang sảng.
“Ha ha ha, suối độc trong rừng rậm ở biên cương phía Tây tôi còn lấy làm nước uống, cô nói xem tôi có thể làm sao được chứ? Học hỏi Tề Vũ đi, lần sau đừng hấp tấp như vậy”.
Phùng Linh Nguyệt hơi đỏ mặt, nhưng lại được thấy chủ nhân, cô ấy không khỏi vui vẻ, mỉm cười tươi tắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Thái Nhật chậm rãi bước tới trước mặt Vi Giác Nghiệp.
“Gia chủ Vi, khiến ông sợ hãi rồi”.
Vi Giác Nghiệp chết hụt, nhìn Phùng Linh Nguyệt ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ bên cạnh Trần Thái Nhật, cả người rùng mình.
Phụ nữ thật là đáng sợ.
“Cậu Trần nói gì vậy, không ngờ tình thế không lối thoát như vậy mà cũng không làm gì được cậu, tôi đánh giá thấp cậu rồi”.
Trần Thái Nhật gật đầu, đi lướt qua ông ta, bước từng bước lên bục đấu giá.
Hồng Thừa đứng trên bục, cơ bắp cả người căng lên.
“Oắt con, làm người phải để lại đường lui, tôi cảnh cáo cậu, cậu mà bước lên một bước nữa, thì đừng trách tôi ra tay lấy mất mạng!”
Thấy Trần Thái Nhật từng bước lại gần, sát khí trong ánh mắt anh ngày càng đậm hơn.
Cuối cùng, lão ta hét lớn một tiếng, nhảy lên, đánh đòn phủ đầu!
Giữa không trung, bàn tay Hồng Thừa ra một thế đánh, một sức mạnh to lớn có thể thấy được bằng mắt thường rẽ cả không khí, như gợn sóng nước.
Hồng Thừa ở trên cao, bổ một chưởng thật mạnh, đánh thẳng vào đỉnh đầu Trần Thái Nhật.
“Đối đầu với nhà họ Lâm thì chỉ có chết thôi, không hạ độc chết được mày thì tao sẽ đánh cho đầu mày nát bét! Mày cũng là người đầu tiên có thể ép tao phải dùng đến sức mạnh thực sự!”
Chưởng này mang khí thế khủng khiếp, có thể chém vỡ tảng đá.
“Cũng đẳng cấp đấy chứ”, Trần Thái Nhật chớp mắt, cảm thấy hơi bất ngờ.
Tất cả những người có mặt đều nhìn không chớp mắt, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
Ai nấy đều kêu lên kinh ngạc.
Tay trái Trần Thái Nhật vẫn đút trong túi quần, tai phải chìa hai ngón ra, khẽ giơ lên, kẹp chặt bàn tay như sắt thép của Hồng Thừa.
Đến một sợi tóc của anh cũng không động đậy…
“Chết trong tay tôi, ông cũng coi như không còn gì phải hối tiếc”.
Trần Thái Nhật khẽ nói một câu, tay phải như đang quay chậm, co lại rồi duỗi ra, vỗ nhẹ một cái vào lồng ngực Hồng Thừa, như vỗ một con búp bê vải.
Bụp!
Lồng ngực Hồng Thừa lập tức xuất hiện một vết lõm rõ ràng.
Sắc mặt lão ta trắng như tờ giấy, tròng mắt đầy tơ máu, thở hắt ra một hơi cuối cùng.
Phịch, lão ngã xuống đất, còn không kịp run rẩy cái nào.
Giết trong chớp mắt!
Trần Thái Nhật ngạo nghễ đứng đó.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một từ.
Vô địch!
Trần Thái Nhật quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt lấy Chu Mị Nhi, cô ta đã sợ đến mức cả người run bần bật, rượu trong ly cũng đổ mất quá nửa.
“Cô về nói với Lâm Thanh Châu, trong vòng mười ngày, tôi sẽ diệt nhà họ Lâm!”
- -------------------