Vừa nghe vậy, Viên Hoa sửng sốt.
Với hắn, tin tức này như sét đánh ngang tai, làm tan nát trái tim mong manh.
Ý gì vậy? Lẽ lẽ nào gia chủ nhà họ Ninh muốn quăng mồi câu để câu được nhiều cá sao?
Không chỉ thu xếp một chàng rể?
Lẽ nào còn có người nào có thân phận cao hơn mình theo đuổi Ninh Yên Nhiên sao?
Chắc không phải là đám con cháu của gia tộc hoa mẫu đơn hoàng kim đó chứ…
Hắn nhất thời bị lời nói của Trần Thái Nhật dọa sợ, mấy giây sau mới hoàn hồn lại.
Viên Hoa không rõ thân phận của Trần Thái Nhật, tạm thời cũng không dám nổi giận với anh. Hắn nhìn cách ăn mặc của đối phương, sau đó lướt mắt nhìn mấy chục chiếc xe việt dã đen đối diện, thử dò hỏi.
“Anh cũng đến ngỏ lời xin cưới à? Người anh em… là người của gia tộc hạng mấy vậy?”
Trần Thái Nhật khẽ cười, lộ ra vẻ mặt khó lường, dùng ngón trỏ làm động tác “suỵt”.
“Đừng nói lung tung, tôi giấu người lớn trong nhà đến đấy”.
Viên Hoa giật nảy mình.
Mặc dù trên ngực Trần Thái Nhật không có huy hiệu nhà giàu hoàng kim.
Nhưng hôm nay đến nhà họ Ninh để xin cưới, người trong nhà giàu hoàng kim giao tiếp với nhau mà ra ngoài không đeo huy hiệu cũng không ít.
Hôm nay Viên Hoa cũng không đeo.
Hơn nữa Trần Thái Nhật thấy đoàn xe của nhà họ Viên rồi nhưng vẫn không có ý nhường đường, sự bình tĩnh này không phải giả vờ.
Nghĩ trước nghĩ sau, Viên Hoa cảm thấy rất hoảng sợ.
Vãi, không phải thật sự là đám con cháu của lão quái vật đó chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Viên Hoa có ý muốn lùi bước.
Giữa các nhà giàu hoàng kim, vị thứ rất nghiêm ngặt, gần như không thể vượt qua.
Nhà họ Viên và nhà họ Ninh quả thật là môn đăng hộ đối, rất thích hợp làm thông gia.
Nhưng nếu có gia tộc hoa mẫu đơn thứ hạng cao hơn thích người đẹp nhất Hoa Hạ này thì hình như cũng không phải là chuyện quái lạ gì.
Nếu đúng thật có chuyện này xảy ra, vậy Viên Hoa sẽ cân nhắc kỹ lưỡng lại lần nữa.
Người đẹp gì chứ, không quan trọng bằng chuyện của gia tộc và tính mạng của mình.
Viên Hoa nuốt nước bọt, đầu óc tê dại, hắn đang nghĩ tiếp theo nên giải quyết thế nào.
Đột nhiên cổng nhà họ Ninh mở ra.
Giọng nói vừa uy nghiêm vừa nhiệt tình vang lên từ trong cổng.
“Ha ha ha, hôm nay chuyện vui đến nhà, cháu trai, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta vào trong…”
Ninh Vinh Lễ vừa bước nửa bước ra cổng thì bỗng sửng sốt, nói đến một nửa cũng dừng.
Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?
Sao lại có hai đoàn xe thế này?
Ông ta nhận ra chiếc Maserati của Viên Hoa.
Nhưng chàng trai cao lớn đứng trước mặt ông ta là ai?
Càng đáng ngạc nhiên hơn là mấy chục chiếc xe việt dã phía sau chàng trai này…
Chẳng phải là xe của nhà họ Ninh sao?
Cạch!
Mấy chiếc xe việt dã đằng sau Trần Thái Nhật lần lượt mở cửa ra.
Hàng trăm người mặc đồ đen bước xuống xe, còn khiến Viên Hoa đang xoắn xuýt ở đó giật mình.
Viên Hoa vội vã lớn giọng nói.
“Đại ca, từ từ hẵng ra tay, tôi không cố ý đến giành người của anh đâu…”
Ninh Vinh Lễ cũng không hiểu gì, bước lên trước hai bước.
“Cậu chủ Viên, cháu đang nói gì vậy? Mấy người này đều là thuộc hạ của nhà họ Ninh”.
Viên Hoa sửng sốt.
“Người của nhà họ Ninh? Thế tại sao lại đi theo người anh em này vậy?”
Mặt Ninh Vinh Lễ đanh lại, nghiêm giọng quát một tên thuộc hạ mặc đồ đen mà mình biết.
“Các cậu nói đi, chuyện gì đây? Cậu này là thần thánh phương nào?”
Trần Thái Nhật đứng một bên nở nụ cười không dễ nhận ra.
Ninh Vinh Lễ… không nhận ra mình!
Thật thú vị.
Trần Thái Nhật chậm rãi quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ nhà họ Ninh trước mặt, ánh mắt hiện lên ý đe dọa khiếp người.
“Các người nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, nói cho gia chủ nhà họ Ninh biết rốt cuộc tôi là ai?”
Lúc này ai trong đám người mặc đồ đen đó cũng rợn tóc gáy, hoảng sợ nhìn Trần Thái Nhật, người nào nhát gan thì chân đã mềm nhũn cả rồi.
Mẹ nó, Trình Văn và cái tên ngã xuống đường đó còn nằm sau cốp xe này!
Người này có thể lấy mạng họ bất cứ lúc nào.
Im lặng vài giây, đám người này nhìn nhau ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó đồng thanh nói.
“Vị này là khách quý của nhà họ Ninh! Chúng tôi nghe theo lệnh đích thân đến đón cậu ấy!”
Tiếng hô khiến Ninh Vinh Lễ kinh ngạc.
Khách quý của nhà họ Ninh?
Sao mình không biết, không hẹn trước với ai mà?
Viên Hoa bên cạnh khiếp sợ.
Hai tên này…
Quả nhiên có khả năng tưởng tượng không làm anh thất vọng.
Bây giờ thân phận của anh đã được Ninh Vinh Lễ và Viên Hoa tưởng tượng thành một người khác hẳn.
Một người yêu thích Ninh Yên Nhiên, giấu người lớn trong nhà để đến đây xin cưới, thân phận là con cháu gia tộc hoa mẫu đơn hoàng kim cao quý, không thể nói tên chỉ sợ sẽ khiến người lớn trong nhà biết rồi sẽ trút giận lên nhà họ Ninh.
Tại sao lại trút giận?
Bởi vì không môn đăng hộ đối!
Gia tộc hoa mẫu đơn đứng đầu nhà giàu hoàng kim, là gia tộc vô cùng cao quý mà làm thông gia với gia tộc hoa lan hạng hai quả thật là đã phá vỡ gia quy, làm ô nhục gia tộc!
Ngộ nhỡ người lớn trong gia tộc biết được thì nhà họ Ninh gặp phiền phức to!
Ánh mắt Ninh Vinh Lễ nhìn Trần Thái Nhật lại hơi cảm kích.
Genko đứng phía sau Trần Thái Nhật cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, phải hít sâu đến mấy lần mới không bật cười thành tiếng phá hỏng kế hoạch của chủ nhân.
Trần Thái Nhật thì sao?
Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, vững vàng như núi.
Cuối cùng hai người này cũng bàn bạc xong.
Ninh Vinh Lễ tỏ ý áy náy đi đến nói với Trần Thái Nhật.
“Ờ, chàng trai… đột ngột đến đây, không tiếp đãi chu đáo. Tôi đã rõ ý đến đây hôm nay của cậu, bây giờ con gái tôi đang ở trong nhà, ý của cậu là?”
Trần Thái Nhật hắng giọng, bình tĩnh nói.
“Cứ vào trong trước, gặp cô Ninh rồi nói sau”.
- -------------------