Ánh mắt Trình Văn đanh lại, bừng bừng lửa giận.
“Muốn giả vờ trước mặt tôi, lát nữa tôi sẽ đánh anh đến mức ngay cả mẹ anh cũng không nhận ra anh đâu!”
Trần Thái Nhật nhìn dòng người chậm rãi đến gần xung quanh, trên mặt chợt nở nụ cười, nói chuyện mang theo giọng điệu trào phúng.
“Được thôi, gần đây trên người tôi hơi ngứa ngáy, vừa hay cần người thư giãn gân cốt”.
Dứt lời, anh ngoắc ngón tay với tên áo đen đi đầu tiên.
“Này anh chàng đẹp trai, qua đây”.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Sắc mặt của thanh niên bị chỉ đích danh cũng thay đổi, dùng tay chỉ vào mình.
“Anh gọi tôi à?”
“Đúng vậy, xung quanh đây còn ai đẹp trai như cậu nữa chứ? Qua đây đi”.
Tên đó không dám cử động.
Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại, chân phải nhấc nhẹ lên, bỗng nhiên đạp về phía trước.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất bị Trần Thái Nhật đạp một phát, tạo thành một cái hố lớn phạm vi ba mét.
Gạch đá nứt toác, đất bùn tung tóe, giống như bị đạn đại bác làm cho nổ tung.
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân tất cả mọi người đều run rẩy.
Trình Văn bị tiếng vang lớn này dọa đến mức nằm nhoài trên mui xe.
Biểu cảm của Trần Thái Nhật nghiêm túc, một lần nữa ngoắc tay với chàng trai kia.
“Tôi cho cậu một cơ hội, anh chàng đẹp trai, qua đây”.
Xoẹt!
Hơn một trăm người ở đây giống như chơi chớp nhoáng, đột nhiên đồng loạt lùi về sau một bước lớn!
Hai chân tên bị chỉ đích danh kia bỗng mềm nhũn, nhìn trái nhìn phải.
“Mẹ kiếp! Các người không đủ nghĩa khí!”
Giọng Trần Thái Nhật bình tĩnh.
“Qua đây đi, yên tâm, không phải tôi muốn đánh cậu, không chết người được đâu, nào”.
Tên đó sắp sợ tè ra quần luôn rồi, nhìn biểu cảm quả thật là sắp òa khóc.
Nhưng đối mặt với sự uy hiếp một cước giẫm nát bê tông của Trần Thái Nhật thì không dám không nghe theo, hắn chậm rãi lết hai chân mềm nhũn đến trước mặt Trần Thái Nhật.
“Đại… đại ca, không phải tôi đến gây chuyện, tôi chỉ đến cho đủ số lượng, anh tha cho tôi đi”.
Trần Thái Nhật nở nụ cười vô hại, vỗ vai tên đó.
“Tôi thấy xương cốt cậu kỳ lạ, trên đỉnh đầu có ánh sáng thần kỳ lóe lên, là kỳ tài võ học trong mười nghìn không có một, muốn cho cậu một cơ hội thể hiện mà thôi, không cần sợ, tên gì?”
“Tôi là Quách Tĩnh…”
Vẻ mặt của Trần Thái Nhật hơi cứng lại, sau đó khôi phục lại bình thường.
“Ừ... cái tên này rất hay, tôi thấy cậu rất hợp ý, quyết định dạy cậu một chiêu võ công tuyệt thế, sao nào?”
Tên đó nghe vậy, trong vẻ mặt hoảng sợ mang theo vẻ tò mò.
“Võ công gì?”
Khóe miệng Trần Thái Nhật giương lên.
“Tuyệt chiêu ám sát đứng đầu Hoa Hạ… Cách Sơn Đả Ngưu”.
Đám người có mặt ở đó bỗng nhiên sững sờ.
Quả thật mọi người đều nghe đến chiêu thức này, hình như đúng là tuyệt kỹ, nhưng chưa từng có ai được chứng kiến.
Thậm chí kể cả Genko, mặt cũng đầy vẻ tò mò, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.
Quách Tĩnh nuốt nước bọt.
“Đại ca, tôi cảm ơn anh trước, rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào?”
Giọng Trần Thái Nhật đầy chắc chắn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Rất đơn giản, cậu hãy dùng hết sức mình đánh mạnh một phát vào bụng tôi”.
Xoẹt!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Ngay cả Trình Văn trốn trên mui xe cũng mang tỏ vẻ lờ mờ khó hiểu.
Trong lòng mọi người đều không hẹn mà đồng loạt có một suy nghĩ.
Trần Thái Nhật này không phải bị bao vây áp lực quá lớn, bị dọa đến ngốc rồi chứ?
Quách Tĩnh ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật cao lớn.
“Anh… anh chắc chứ?”
Trần Thái Nhật gật đầu như điều hiển nhiên.
“Nghĩa sâu xa của Cách Sơn Đả Ngưu, tôi sẽ đích thân biểu diễn một lần cho cậu, đến đây, nhằm vào phần bụng của tôi, dùng một chiêu mạnh nhất của cậu”.
Nói xong, anh vén áo lên, lộ ra tám múi cơ bụng như thép ròng mangan.
Trình Văn trên mui xe đột nhiên đứng dậy, cười điên cuồng.
“Ha ha, lại còn Cách Sơn Đả Ngưu chứ, giả vờ chính là giả vờ, tên ngu xuẩn như cậu còn ngây ra làm gì? Đây là tự anh ta thèm đòn, chẳng trách ai được. Cậu mau ra tay đi, không cần nương tay đâu!”
Vẻ mặt của mấy tên khác cũng thay đổi, toàn bộ đều tỏ vẻ hóng hớt không chê lớn chuyện.
“Ra tay đi! Đấm một phát!”
“Dùng sức đi!”
“Đừng sợ, cứ mạnh dạn đánh đi, cơ hội một chiêu thành danh đến rồi!”
Quách Tĩnh được tiếng ồn ào xung quanh làm tăng thêm lòng can đảm, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cơ bụng của Trần Thái Nhật, hỏi thăm dò.
“Vậy tôi đánh thật, anh đừng trách tôi ác quá đấy!”
“Cứ đánh hết sức mình đi”.
“Tôi là quán quân quyền anh hạng tám, anh đừng coi thường!”
“Nếu đánh không đau, thì cậu chính là kẻ hèn nhát!”
Trên mặt Quách Tĩnh hiện ra biểu cảm điên cuồng, lùi thẳng về sau một bước, bày ra một quả đấm tiêu chuẩn!
Trình Văn ở phía sau cũng phấn khích không thôi, vung hai tay, hô to.
“Đánh chết hắn! Một phát đánh chết hắn đi!”
Quách Tĩnh dồn sức xong bất ngờ xoay eo, vung cánh tay tung cú đấm.
Một luồng gió mạnh tản mạnh ra khắp nơi theo quả đấm của hắn.
Quả đấm lớn như bao cát, trong nháy mắt đánh thẳng vào cơ bụng của Trần Thái Nhật!
Ầm!
Nắm đấm và thịt đập vào nhau, vậy mà lại phát ra một tiếng vang vọng như gõ chuông.
Tay phải của Trần Thái Nhật vén áo, không chút phản ứng, ngay cả mí mắt cũng không chớp.
“Phụt! A!”
Đột nhiên mọi người thấy một tiếng hét thảm thiết.
Quay đầu nhìn theo âm thanh.
Trên xe địa hình lớn màu đen, chợt Trình Văn phun ra ngụm máu tươi rất to, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!
Một tiếng lạch cạch, Trình Văn không chống nổi, quỳ rạp trên mui xe, hai tay ôm bụng mình, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, tròng mắt đều là tia máu.
“Sao… sao lại như vậy? Là ai đánh tôi?”
Tất cả mọi người đồng loạt lắc đầu, giống như gặp phải ma.
Ánh mắt Trình Văn nhìn chằm chằm vào Trần Thái Nhật, thù hận ngút trời.
“Tên họ Trần kia, có phải mày bày trò không?”
Khuôn mặt Trần Thái Nhật đầy vẻ vô tội, hai tay xòe ra.
“Anh nói lý chút đi, tôi chẳng làm gì cả mà!”
Dứt lời, Trần Thái Nhật nói với Quách Tĩnh đang mặt đầy ngơ ngác trước mặt.
“Một đấm vừa nãy vẫn hơi yếu, tập trung tí, làm lại”.
Quách Tĩnh xoay đầu nhìn Trình Văn khom người nôn máu trên mui xe, đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ thần kỳ.
“Lẽ nào đây chính là Cách Sơn Đả Ngưu?”
Trần Thái Nhật vỗ nhẹ chàng trai đã đổ mồ hôi.
“Thỏa mãn chưa?”
Mặt Quách Tĩnh hiện rõ vẻ phấn khích, tiềm thức bạo lực đã hoàn toàn phát tiết.
“Thỏa mãn rồi”.
“Ừ, cậu đã học được tinh hoa, sau này đừng làm côn đồ nữa, đến bệnh viện nằm một tháng đi”.
Quách Tĩnh sững sờ.
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Thái Nhật ra tay như tia chớp, lấy tay búng nhẹ lên đầu cậu ta.
Ầm!
Quách Tĩnh bay thẳng lên, lộn mười mấy vòng giữa không trung, rồi nặng nề rơi xuống.
Khiến bụi bay mù mịt.
Trần Thái Nhật ngẩng đầu nhìn đối diện.
Vừa hay Trình Văn từ trên mui xe lăn xuống.
Phịch một tiếng, ngã sõng soài dưới đất.
Máu tươi ở khóe miệng nhuộm đỏ mặt đất, bất tỉnh nhân sự, không rõ sống chết.
Lần này hay rồi.
Người ra tay đánh Trần Thái Nhật đã gục ngã.
Người đứng ở vị trí an toàn phía sau, giả vờ chỉ huy mọi người đánh Trần Thái Nhật cũng gục ngã luôn rồi.
Trần Thái Nhật chậm rãi nhìn quanh một lượt.
“Các người còn ai muốn lên không?”
- -------------------