Sáng sớm mồng hai.
Lúc đến trước biệt thự nhà họ Vân, Trần Thái Nhật ngạc nhiên phát hiện thế mà lại có không ít người.
Hôm nay nhà họ Vân mời một nhóm đầu bếp đến, hình như định bữa trưa làm tiệc trong phòng khách.
Có mấy chiếc xe đỗ ngoài cổng, đều là xe xịn giá khoảng tầm năm, sáu trăm nghìn, biển số xe cũng không tệ.
Anh gọi cho Vân Vũ Phi.
Phải mất mấy giây điện thoại mới kết nối.
“Alo, Vũ Phi, bây giờ anh vào có tiện không?”
Có vẻ như giọng của Vân Vũ Phi hơi mất tự nhiên.
“Anh Thái Nhật, anh đến đúng lúc lắm, em bảo Sở Sở ra ngoài đón anh”.
“Ừ”.
Sau đó hai người cúp điện thoại.
Trần Thái Nhật khó hiểu.
“Thế nào gọi là đến đúng lúc?”
Một lúc sau cánh cổng mở ra, một cô bé nhỏ nhắn nhào vào lòng Trần Thái Nhật.
“Cuối cùng chú cũng đến rồi!”
Tâm trạng của Trần Thái Nhật bỗng trở nên tốt hơn.
Không có gì vui hơn khi được nhìn thấy cục cưng ruột thịt của mình.
Anh nhéo gương mặt tròn tròn của Vân Sở Sở.
“Sở Sở, có phải ăn Tết nên cháu mập lên không?”
“Không ạ, cháu rất kiềm chế lượng thức ăn, ngược lại là dì cháu, sáng nay dì chẳng nói năng gì, cứ cúi đầu cắn hạt dưa thôi”.
Trần Thái Nhật sửng sốt.
“Tại sao dì cháu lại cắn hạt dưa suốt thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt ngờ vực đáng yêu.
“Cháu cũng không biết ạ, dù sao sau khi ông hai và bác đến thì dì cháu cứ cắn hạt dưa suốt, cũng lười nói chuyện nữa”.
Ông hai? Bác?
Bố ruột của Vân Vũ Phi tên là Vân Khang, là người con thứ tư, ở trên còn hai người anh và một chị cả nữa.
Ông cả là Vân Vinh, ông hai là Vân Hoa, người chị là Vân Phương.
Trong đó Vân Vinh và Vân Phương đã từng gặp Trần Thái Nhật, cũng biết rõ thân phận của Trần Thái Nhật.
Còn ông hai của Vân Sở Sở.
Chắc hẳn là đang chỉ Vân Hoa mà anh chưa gặp.
Vân Hoa này là người có tính nhẫn nại nhất trong các anh em nhà họ Vân, hàng năm đều đi làm ăn ở bên ngoài. Nghe nói còn làm ăn lớn hơn tập đoàn Vân Thị, đã lập công ty riêng của mình.
Từ đó đến giờ hẳn là vẫn luôn sống ở Yến Kinh, Tết đến mới về lại đây.
Xem ra nên đến nhận họ hàng rồi.
Còn bác mà Vân Sở Sở nói.
Có lẽ là con gái của Vân Hoa, chị em họ của Vân Vũ Phi.
Một tay bế Vân Sở Sở lên, Trần Thái Nhật cười nói.
“Đi thôi, dì của cháu không đợi được nữa rồi, chúng ta vào trong xem sao”.
“Vâng”.
…
Anh đi vào sân của căn biệt thự, sau đó bước vào hành lang là đến cửa phòng khách.
Trần Thái Nhật đặt Sở Sở xuống, lịch sự gõ cửa.
Cốc cốc.
Một giọng nữ nũng nịu vang lên từ trong nhà.
“Ai đấy?”
Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất vang lên, cửa mở ra.
Khoảnh khắc đó mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Trần Thái Nhật bị nước hoa làm cho ngứa mũi, suýt nữa hắt hơi mấy cái.
Một người phụ nữ trẻ tuổi cao một mét bảy, khuôn mặt trát phấn trắng bệch đứng trong cửa, nhìn Trần Thái Nhật từ trên xuống dưới.
“Ồ? Anh đẹp trai tìm ai vậy?”
“Tôi đến tìm Vân Vũ Phi”.
Người phụ nữ khẽ cười, ánh mắt lộ ra ẩn ý sâu xa xen lẫn chút kỳ lạ.
“Ồ, thì ra anh là bạn của em ấy à, trông đẹp trai đấy, anh vào đi”.
Trần Thái Nhật khó hiếu bước vào phòng khách.
Trong nhà toàn là người.
Trần Thái Nhật thấy một người xinh đẹp đang ngồi trên sofa, lặng lẽ cắn hạt dưa tanh tách.
Là Vân Vũ Phi.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt, tùy ý kết hợp với chiếc áo khoác màu bạc và quần jean, quả thật có thể đi chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang.
Lúc này, Vân Vũ Phi buồn bực tỏ rõ ra mặt, nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu lại thì thấy Trần Thái Nhật.
Ánh mắt cô lóe lên tia kinh ngạc, sắc mặt đỏ bừng vội vã đứng lên.
“Anh Thái Nhật, ngồi đi”.
Trần Thái Nhật không động đậy mà chuyển dời tầm mắt sang chỗ khác.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài mộc mạc, có khí chất của người có học thức và một người phụ nữ trung niên tướng mạo đoan trang, dáng vẻ hơi già.
Họ đang nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp.
Vân Khang và vợ của ông ta - Chu Bình.
Bố mẹ của Vân Vũ Phi.
Cũng là bố mẹ của Vân Vũ Tuệ đã chết…
Năm đó, Trần Thái Nhật bị vu oan là hung thủ giết hại Vân Vũ Tuệ, nhà họ Vân tức giận dẫn Vân Sở Sở đi.
Sau khi Trần Thái Nhật về lại An Thành, Vân Vũ Phi biết được chuyện tình năm đó, cũng biết rõ Trần Thái Nhật là người bị hại.
Vân Vũ Phi đã nói với bố mẹ sự thật năm xưa, còn nói mấy lời tốt đẹp cho Trần Thái Nhật, hai người Vân Khang cũng cảm thấy bối rối không thôi.
Con gái lớn đã ra đi mười năm rồi, người đã chết không thể sống lại, dù có đau lòng cũng chỉ mệt mình thôi.
Vậy mà cô con gái út lại thích ngay người đàn ông đó.
Hai người lại không thể đi chia rẽ đôi tình nhân.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cả An Thành, thậm chí là cả tỉnh Trung Châu có người nào làm rể tốt hơn Trần Thái Nhật không?
Không có.
Cậu ta là người đàn ông độc thân đứng đầu toàn tỉnh, tuổi còn trẻ mà đã trở thành người đứng đầu tỉnh Trung Châu, còn muốn gì nữa?
Bao nhiêu cô con gái nhà giàu có nằm mơ cũng muốn được gả cho Trần Thái Nhật, thậm chí chỉ cần có một cơ hội một mình đi gặp Trần Thái Nhật cũng sẽ cố tranh giành, cầu còn không được.
Nếu Vân Khang cứng rắn chia rẽ hai người, phá hoại tình cảm của Vân Vũ Phi và Trần Thái Nhật, vậy người ngoài sẽ nói ông ta vô dụng, mắt bị mù.
Không nói người ngoài, dù là anh cả hay chị cả nhà họ Vân là Vân Vinh và Vân Phương cũng sẽ vì tương lai của tập đoàn Vân Thị mà không đồng ý Vân Khang làm vậy.
Trần Thái Nhật nở nụ cười chân thành.
“Chú Vân, cô Chu… chúc mừng năm mới!”
Vân Khang yên lặng vài giây, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, gật đầu.
“Đến rồi à, ngồi đi”.
Mặc dù trong lòng Chu Bình khá hỗn loạn, phức tạp nhưng bà ta vẫn bảo Trần Thái Nhật ngồi xuống, sau đó bảo Sở Sở đi xem phim hoạt hình ở phòng bên cạnh.
Dù hai người Vân Khang không ủng hộ Vân Vũ Phi thích Trần Thái Nhật nhưng cũng không phản đối.
Thật ra cũng là chấp nhận số mệnh, mặc Vân Vũ Phi làm gì thì làm.
Hôm nay Trần Thái Nhật có thể gọi một tiếng “chú Vân”, “cô Chu”, lòng họ cũng đã dịu đi nhiều rồi.
Chứng tỏ Trần Thái Nhật vẫn rất tôn trọng hai vị bề trên này.
Thấy bố mẹ bình tĩnh đối xử khá ôn hòa với Trần Thái Nhật như vậy, Vân Vũ Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy chứng tỏ quan hệ của Trần Thái Nhật và bố mẹ mình vẫn có thể hòa hoãn được.
Cô vội vàng giới thiệu Trần Thái Nhật với những người khác.
Ngoài cả nhà Vân Vũ Phi ra, trong phòng khách còn một người đàn ông dáng vẻ uy nghiêm khác và một cặp vợ chồng trẻ tuổi.
Vân Hoa – bác cả của Vân Vũ Phi trợn mắt, tay đeo chiếc đồng hồ Longines nổi tiếng, cả người toàn là đồ hiệu, trông có vẻ là người thành đạt. Ông ta ngồi bắt chéo hai chân, không có ý chào hỏi với Trần Thái Nhật.
Con gái của ông ta, Vân Dương Dương chính là cô gái ra mở cửa đó. Nghe nói hiện giờ đang làm người mẫu cho công ty nào đó, thảo nào cả người đều là thời trang trào lưu, khoác tay chồng mình, cực kỳ thân mật.
Con rể Vân Hoa là Thường Khoan, ngoại hình khá bình thường nhưng được cái cao ráo, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, đeo kính gọng vàng, hắn tự giới thiệu mình là quản lý cấp cao trong ngành tài chính.
Trần Thái Nhật gật đầu.
Ngoài Vân Dương Dương còn chào lại anh thì hai bố con Vân Hoa chỉ hờ hững vẫy tay.
Vân Vũ Phi thấy hơi khó chịu nhưng cũng chẳng còn cách nào khác với mấy người họ hàng này, chỉ càng thêm buồn bực.
Ngược lại Trần Thái Nhật chẳng để ý lắm, anh tùy ý quan sát một chút.
Vân Dương Dương và Thường Khoan cứ anh anh em em trước mặt tất cả mọi người, thỉnh thoảng còn ôm ấp, đúng là chẳng ra thể thống gì.
Hiểu rồi.
Hóa ra lúc nãy Vân Vũ Phi không vui, còn nhẫn nhịn cắn hạt dưa.
Là vì vô duyên vô cớ bị người ta cho ăn “cơm chó”.
Trần Thái Nhật bất lực mỉm cười khi nhìn Vân Vũ Phi đang tức giận ngồi bên cạnh.
Vân Hoa vẫn dán chặt mắt vào Trần Thái Nhật từ lúc anh bước vào nhà.
Nhìn bộ đồ Trần Thái Nhật mặc, ông ta nhếch môi cười giễu cợt.
Rồi lại nhìn tay Trần Thái Nhật, hai tay anh chẳng đeo đồng hồ, ánh mắt nhìn anh càng thêm khinh thường.
Nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đó cứ như đang xem xét một thứ hàng hóa nào đó trong siêu thị, cuối cùng ông ta không nhịn được nữa, nói với giọng điệu khinh bỉ.
“Cháu gái, cháu kết bạn với cái thứ bậy bạ gì vậy, bộ dạng nghèo nát này, đến nhà chúc Tết cũng không biết mặc bộ đồ nào cho tử tế, không biết lịch sự, phép tắc gì thế à?”
- -------------------