Phó Cường - quản gia nhà họ Phó đứng ở bên cạnh, ngã ngồi xuống đất.
Bên chân tường cách đó không xa.
Thi thể Phó Văn Đào đã lạnh ngắt, thất khiếu chảy máu, khuôn mặt vẫn nở nụ cười dương dương đắc ý lúc gần chết, nhìn có vẻ rất thèm đòn.
Gia chủ đứng đầu trên danh nghĩa của tỉnh Nam Hồ - Phó Văn Đào.
Đã chết.
Sau khi Phó Văn Đào bị dọa mất nửa cái mạng ở tỉnh Trung Châu, vừa lăn vừa bò về Nam Hồ, trong lòng Phó Cường đã thầm khinh bỉ người anh họ này.
Đường đường là người đứng đầu một tỉnh, dưới tay có nhiều người tài, tài sản không đếm xuể, mà lại bị một thằng du côn ở An Thành dọa cho chết khiếp.
Lại còn cược thua cả người vợ trên danh nghĩa.
Sự sỉ nhục này, ngay cả Phó Cường cũng cảm thấy Phó Văn Đào không xứng với danh hiệu gia chủ của nhà họ Phó.
Trên thực tế, là người đứng thứ hai trong nhà họ Phó, Phó Cường từng liên lạc riêng với nhà họ Tiêu, tỏ ý muốn thay thế Phó Văn Đào để trở thành con rối của nhà họ Tiêu ở Nam Hồ.
Nhưng nhà họ Tiêu vẫn chưa cho câu trả lời chính thức.
Không đồng ý mà cũng không từ chối.
Điều này khiến Phó Cường rất khó chịu, mỗi lần nịnh hót Phó Văn Đào, trong lòng hắn đều không ngừng nguyền rủa, chỉ mong Phó Văn Đào có thể chết bất đắc kỳ tử vì nguyên nhân nào đó.
Như vậy thì Phó Cường có thể thuận lợi "cướp ngôi" rồi.
Bây giờ, Phó Văn Đào đã chết thật.
Nhưng Phó Cường không hề thấy vui vẻ chút nào, chỉ thấy vô cùng sợ hãi.
Hắn bỗng cảm thấy, qua lại với những cường giả như nhà giàu hoàng kim hay Trần Thái Nhật, thực sự là rủi ro quá lớn.
Đường đường người đứng đầu Nam Hồ, mà chỉ một bạt tai đã chết tươi rồi?
Phó Cường nuốt nước bọt, khuôn mặt đổ mồ hôi như mưa, vội vàng quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu với Tiêu Mai.
"Chị Tiêu! Chị bảo Trần Thái Nhật tha cho tôi một mạng đi! Tôi thề sau này sẽ không xuất hiện ở Nam Hồ nữa!"
Tiêu Mai khẽ lắc đầu.
"Anh nhầm rồi, Trần Thái Nhật là chủ nhân của tôi, chỉ có anh ấy mới hạ lệnh được cho tôi, chứ không phải tôi sai khiến anh ấy".
Phó Cường tỏ vẻ kinh ngạc, cả người chết sững.
Con gái của nhà họ Tiêu - nhà giàu hoàng kim Yến Kinh, mà lại nói Trần Thái Nhật là chủ nhân của mình?
Thảo nào Trần Thái Nhật nghe điện thoại, bị gia chủ Tiêu đe dọa, lại giết Phó Văn Đào chẳng chút do dự như vậy.
Lẽ nào Trần Thái Nhật cũng không coi nhà họ Tiêu ra gì?
Phó Cường cảm thấy lạnh người.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, hình như mình cùng với Phó Văn Đào đã đắc tội với một người tuyệt đối không nên dây vào.
Trần Thái Nhật quay lại.
"Đám người giết tôi ở trạm xe lửa do anh cử đến à?"
Ánh mắt Phó Cường lóe lên vẻ tuyệt vọng, thầm nghĩ lần này mình chết chắc rồi.
"Phải".
Vẻ mặt Trần Thái Nhật rất bình tĩnh, lạnh lùng nói.
"Anh chỉ là một thuộc hạ của nhà họ Phó, không phải kẻ đầu sỏ mạo phạm đến tôi, tôi sẽ không giết anh".
"Anh hãy tự chặt một cánh tay, dẫn theo già trẻ lớn bé còn lại của nhà họ Phó, rời khỏi Nam Hồ vĩnh viễn, đừng để tôi nhìn thấy các anh lần nữa".
Phó Cường nghe thấy thế, lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡ, kích động đến mức chảy nước mắt.
Không cần phải chết nữa rồi!
Phó Cường vội vàng dập đầu, giọng nói run rẩy.
"Cảm ơn! Cảm ơn cậu Trần không giết tôi! Tôi sẽ dẫn tất cả người nhà họ Phó đi ngay bây giờ, tuyệt đối sẽ không đặt chân nửa bước vào Nam Hồ!"
Trần Thái Nhật không trả lời, chỉ nhìn Phó Cường rất lâu, sau đó nắm tay Tiêu Mai, xoay người rời khỏi sân trong của nhà họ Phó.
Phía sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Phó Cường tự chặt một cánh tay, nhưng đổi lại được cả đời bình an.
Bước ra khỏi cổng nhà họ Phó, vẻ mặt Tiêu Mai hơi hoảng hốt, dường như ký ức không vui nào đó tràn vào trong não.
Trần Thái Nhật khẽ hỏi: "Chị Mai, chị sao thế?"
Tiêu Mai mỉm cười, lau giọt lệ ở khóe mắt.
"Không có gì, tôi chỉ nhớ lại lúc mới đến nhà họ Phó, bước ra khỏi cánh cửa này là bị nhốt trong chiếc lồng, từ đó sống cuộc sống không ánh mặt trời trong năm năm”.
Trần Thái Nhật trầm mặc.
"Chị Mai, chị dẫn tôi đến căn biệt thự lúc trước chị ở xem nào".
Tiêu Mai không khỏi nhíu mày.
"Nơi đó như địa ngục, xem làm gì chứ?"
Trần Thái Nhật dịu dàng an ủi.
"Có những chuyện phải tự tay kết thúc, mới có thể ngăn ác mộng tái hiện, cuộc sống giam cầm năm năm đã gây ám ảnh tâm lý khó xóa nhòa cho chị, hôm nay có tôi ở đây, chị cứ mạnh dạn đối mặt đi".
Tiêu Mai nhìn người đàn ông cao to trước mặt, tuy hơi phân vân nhưng vẫn gật đầu.
…
Hai người đi bộ khoảng mười phút, đến một nơi hẻo lánh ở phía Tây nhà họ Phó.
Cỏ cây khô héo, không còn sức sống, nhìn không có hơi người.
Một căn biệt thự hai tầng, tường sơn màu xám tro u ám, lặng lẽ nằm đó, trông không khác gì một ngôi nhà ma.
Sau khi Tiêu Mai rời đi, nơi này không còn ai ở nữa.
Bệ cửa sổ đã mọc cỏ, bên trong tối om, xem ra còn không có cả điện, vô cùng tối tăm.
Khi hai người đến gần căn biệt thự, Tiêu Mai không nhịn được rơi nước mắt.
Thật là khổ quá.
Năm năm tươi đẹp nhất của người phụ nữ cứ thế trôi tuột đi một cách lãng phí trong căn nhà cũ này.
Cô gái trẻ trung hơn hai mươi tuổi, nở rộ như hoa, trở thành một người phụ nữ ba mươi tuổi.
Tuy Trần Thái Nhật cảm thấy sức hút của Tiêu Mai không những không bị thời gian mài mòn, mà còn mang theo ánh hào quang chín chắn hấp dẫn, nhưng bản thân Tiêu Mai vẫn cảm thấy hơi tự ti.
Lúc bị giam lỏng, Tiêu Mai đã mấy lần nghĩ đến việc tự sát, nhưng bởi vì vẫn còn một cậu em trai đang ở Yến Kinh, nên cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm được.
Sau khi thoát được cái lồng, ở nhà họ Thẩm, cô ấy cũng nhiều lần gặp ác mộng vì căn biệt thự này, mơ mình lại bị nhốt lại.
Việc này gần như đã thành nỗi ám ảnh, nên lúc ra khỏi nhà họ Phó, Tiêu Mai mới lặng lẽ rơi nước mắt.
Trần Thái Nhật và Tiêu Mai đã có thần giao cách cảm từ lâu, anh biết hết mọi suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Hai người lặng lẽ đứng ở cửa biệt thự một lúc.
Trần Thái Nhật chậm rãi nói.
"Chị Mai, chị lùi lại chút đi, mở to mắt nhìn cho rõ nhé".
Dường như Tiêu Mai đoán được Trần Thái Nhật muốn làm gì, bởi vì hơi kích động mà hơi thở dồn dập, lùi lại hai bước, mắt không chớp nhìn căn nhà trước mặt.
Đôi mắt Trần Thái Nhật sáng rực, nhìn thẳng phía trước, chân khí trong cơ thể tự lưu chuyển.
Bỗng nhiên, chim muông côn trùng trong đám cây cỏ xung quanh bay lên, dường như chúng cũng cảm nhận được có chuyện gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
Trần Thái Nhật chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở bừng ra.
Đôi con ngươi đã biến thành màu vàng.
"Phá!"
Một tiếng quát vang như chuông, chân trái anh giơ lên, giẫm mạnh xuống đất.
Rầm!
Vô số tiếng nứt vang lên, mặt đất bỗng rung lên như có động đất, nứt toác, phát nổ, sụp xuống.
Chiếc "lồng giam" khiến Tiêu Mai sợ hãi tròn năm năm, giống như bị trúng bom, bỗng nhiên nổ tan tành, bờ tường sập xuống, cuối cùng tất cả chôn vùi vào một cái hố lớn.
Một căn nhà bỗng trở thành đống hoang phế.
Những ký ức không vui cũng theo đó tan biến.
Tiêu Mai nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, không nhịn được nỗi kích động, xông tới đống đổ nát kia gào lên.
"Khốn kiếp, quá khứ chết tiệt, cuối cùng tao cũng thoát được mày rồi! Tao đã có người đàn ông của riêng mình rồi!"
Nói xong, cô ấy bước tới, ôm chặt lấy Trần Thái Nhật, khóc òa lên.
"Hu hu hu... Tại sao tôi không gặp được anh sớm hơn?"
Trần Thái Nhật ôm lấy eo thon của người đẹp trong lòng, khẽ an ủi.
"Yên tâm đi, ngày tháng sau này còn dài, chúng ta..."
Anh còn chưa nói xong, đôi môi đã thấy ấm ấm, một khuôn mặt hoàn mỹ mang theo mùi hương thơm ngát bỗng chắn tầm nhìn của anh.
Nhiệt tình, không chút do dự, Tiêu Mai bỗng thể hiện sự chủ động của một đàn chị.
Một lúc lâu sau, hai người mới buông ra.
Tiêu Mai đỏ bừng mặt, giọng nói dịu dàng, nhưng đầy cương quyết.
"Anh có còn nhớ không? Tôi từng nói có món quà quan trọng muốn tặng anh..."
- -------------------