Trần Thái Nhật vừa nói xong, gã tổng giám đốc Lưu Khuê Chung và Mã Xung vẻ mặt nịnh nọt bên cạnh lập tức sững sờ.
Ba tên bảo vệ cao to đứng bên cạnh cũng kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm.
Một giây sau, sắc mặt Lưu Khuê Chung lập tức sầm xuống, ánh mắt tỏ vẻ miệt thị và dữ tợn.
“Này chàng trai, tôi khuyên cậu làm người đừng vênh váo quá, có phải cậu cảm thấy mình rất giỏi giang không…”
“Phải”.
Lưu Khuê Chung dừng lại, nheo mắt, rồi nổi giận.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi thích con đàn bà của cậu là phúc của cậu đấy! Nếu tôi muốn, thì cả thành phố này có không biết bao nhiêu người dâng bạn gái lên tận giường tôi đâu, có người còn dâng cả vợ đấy!”
“Đàn ông nên coi trọng sự nghiệp hơn, chẳng phải mục đích cậu đến đây là vì tương lai sao? Tôi khuyên cậu đừng tham bát bỏ mâm”.
Mặt Trần Thái Nhật không cảm xúc, thở dài.
“Tôi đổi ý rồi…”
Lưu Khuê Chung tỏ vẻ mừng rỡ.
“Hiểu ra rồi à? Ha ha, yên tâm đi, tôi cho cậu thêm hai mươi nghìn tệ, người phụ nữ của cậu đẹp quá, tôi thích lắm”.
“Năm ngón tay phải của anh đừng mong giữ lại nữa...”
Choang!
Lưu Khuê Chung đã thực sự nổi giận, ném luôn chiếc gạt tàn xuống dưới đất.
“Mẹ mày, thằng khốn, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Ở thành phố Phù Dung này, nghe danh của Lưu đầu trọc nhà họ Phó, có ai là không quỳ xuống gọi bố hả? Mày có tin bây giờ tao đánh cho mày tàn phế, sau đó hãm hiếp con đàn bà của mày ngay ở đây không?”
“Chân trái của anh cũng mất nốt”.
Sắc mặt Lưu Khuê Chung lập tức trở nên lạnh lùng, hắn đứng dậy, vẫy tay với mấy tên bảo vệ bên cạnh.
“Hai người các cậu giữ chặt chân tay của thằng khốn này, tôi sẽ tự tay cắt luôn “cái đó” của cậu ta trước! Thằng kia, trông chừng người đẹp nhé, nếu để cô ta chạy mất thì tôi không tha đâu!”
Nói xong, hắn lao tới trước mặt Trần Thái Nhật.
Tên họ Lưu này đúng là không phải dạng vừa, người cao khoảng hai mét, nhìn chẳng khác gì một con gấu.
Hai nắm tay hắn siết chặt, kêu lên răng rắc, nhìn Trần Thái Nhật như mèo rình chuột.
“Oắt con, hôm nay tao sẽ chơi với mày!”
Ba tên bảo vệ đã bao vây lại, chặn đứng mọi đường lui của Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật ngẩng đầu, nhìn Lưu Khuê Chung trước mặt.
“Tôi đã từng nói với anh chưa nhỉ? Rằng tôi không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác”.
…
Một phút sau, tiếng binh binh bốp bốp trong văn phòng tổng giám đốc mới dừng lại.
Trần Thái Nhật vỗ tay Tiêu Mai.
“Chị ngồi lên ghế tổng giám đốc tôi xem nào, bắt đầu từ hôm nay, chị chính là nữ vương của thành phố Phù Dung”.
Phụt.
Tiêu Mai bị chọc cười, giơ tay nhéo cái mũi của Trần Thái Nhật, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc rộng rãi.
Trần Thái Nhật xoay người lại, đá ba con lợn chết dưới đất sang bên cạnh.
Ba tên bảo vệ này định bao vây tấn công anh, lúc này đã miệng sùi bọt trắng, toàn thân sưng vù, nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh.
Về phần Lưu Khuê Chung cao hơn hai mét, lúc này chỉ còn lại chân phải, chật vật ngồi bệt ở góc tường, hai tay đã gãy xương, chân trái cũng bị giẫm cho nát bét.
Lưu Khuê Chung từng tung hoành thành phố Phù Dung, hô mưa gọi gió, lúc này đang đổ mồ hôi như mưa vì đau đớn.
Thậm chí hắn còn không có cơ hội giơ tay bấu vào tường để giảm bớt nỗi đau.
Ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng và khó hiểu, nhìn Trần Thái Nhật chậm rãi bước về phía mình.
Bởi vì sợ hãi, hắn nói cũng lắp ba lắp bắp, nước miếng cũng chảy ra khóe miệng vì đau quá.
“Đại… đại ca… tôi ăn nói không biết suy nghĩ… tôi… tôi bị tàn phế cũng đáng đời, xin anh hãy tha cho tôi!”
Trần Thái Nhật vốn dĩ không nhằm vào hắn, lúc đi qua, anh liếc nhìn hắn.
“Tôi đâu có nói là giết anh, tôi nói bẻ gãy hai tay và chân trái của anh, nói là giữ lời, không thêm gì đâu”.
Khóe miệng Lưu đầu trọc rỉ máu, thở dài.
Trần Thái Nhật quay đầu, nhìn về phía Mã Xung đang quỳ bên cạnh, răng gã va vào nhau lập cập, không dám động đậy.
“Mã Xung, tôi có chuyện muốn nhờ anh”.
Mã Xung ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt lóe lên tia hy vọng, dường như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Đại ca cứ nói, dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ”.
Trần Thái Nhật nhếch mép, ném cho gã một chiếc điện thoại di động, là của Lưu Khuê Chung.
"Anh cầm điện thoại của đầu trọc, gọi tất cả những người tay từng dính máu, đánh nhau giỏi nhất trong công ty tới đây, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ".
Vừa nghe thấy bốn chữ sắp xếp thỏa đáng, cả người Mã Xung không khỏi run lẩy bẩy.
Gã nhìn Lưu Khuê Chung đã tàn phế đến mức không thể tự lo thân, và ba tên bảo vệ đã bất tỉnh nhân sự.
Đã không thể phản kháng thì chỉ đành làm theo.
Gã run rẩy cầm điện thoại lên, hỏi vẻ thăm dò.
"Đại ca, theo yêu cầu của anh thì phải có hơn hai trăm người..."
Trần Thái Nhật bĩu môi.
"Không sao, tôi sẽ để lại một hai tên còn động đậy được để quét dọn hiện trường".
Vẻ mặt Mã Xung lập tức đông cứng lại, nhìn chiếc điện thoại trong tay, cắn răng rồi bắt đầu gọi tới số điện thoại của các đồng nghiệp kia.
…
Lái xe Lý Huy đỗ taxi ở đối diện công ty bảo vệ của nhà họ Phó, anh ta trốn trong xe, vừa lo lắng vừa sợ hãi, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi rịn ra trên trán.
Anh ta nhận của Trần Thái Nhật mười nghìn tệ, mà đôi nam thanh nữ tú kia lại đến công ty đối diện để gây sự.
Nếu để nhà họ Phó biết chuyện này, thì chắc chắn anh ta không được yên thân rồi.
Chạy hay là không chạy đây...
Lý Huy phân vân rất lâu, cuối cùng quyết định, đã nhận tiền thì phải theo đến cùng.
Anh ta đeo khẩu trang, đội mũ, cẩn thận nhìn về phía cổng chính của công ty bảo vệ Đình An phía đối diện, xem Trần Thái Nhật và Tiêu Mai có xuất hiện hay không.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng còi hú đặc biệt, đang đi từ xa đến gần.
Âm thanh ngày càng đến gần, Lý Huy sửng sốt.
Đây chẳng phải là tiếng xe cứu thương sao?
Hơn nữa còn có rất nhiều.
Anh ta vội vàng nhìn quanh, đột nhiên phát hiện, xung quanh có mười mấy chiếc xe cứu thương đang lái về phía này.
Đèn cấp cứu trên nóc xe sáng rực, khiến người ta hoảng hốt trong lòng.
Trong lúc Lý Huy còn đang sững sờ, anh ta cũng phát hiện tất cả các xe cứu thương đều dừng trước cổng chính công ty bảo vệ của nhà họ Phó.
"Ôi vãi! Có bao nhiêu người bị thương mà cần nhiều xe cứu thương thế này?"
Lý Huy há hốc miệng, trơ mắt nhìn các nhân viên y tế, khiêng cáng cứu thương, lao vào trong công ty đối diện.
Tốp này ít nhất cũng phải có năm mươi, sáu mươi người.
Năm, sáu phút trôi qua, Lý Huy lại nhìn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Ở cổng chính công ty bảo vệ đối diện, các nhân viên y tế đang bắt đầu khiêng người ra ngoài.
Từng người mặc vest đen, mặt mày bặm trợn, vạm vỡ cường tráng, đều là những người Lý Huy quen mặt. Những kẻ ác bình thường vênh váo nhất, tàn nhẫn nhất, hoành hành ngang ngược nhất ở thành phố Phù Dung, gần như đều ở đây.
Toàn là những thuộc hạ đánh nhau giỏi nhất, hung hãn nhất, tác oai tác quái nhất trong công ty bảo vệ của nhà họ Phó.
Lúc này, tất cả bọn họ đều bị thương nặng, chân tàn phế, bất tỉnh nhân sự, cho dù còn tỉnh táo thì cũng rên la thảm thiết.
Riêng việc đưa người lên xe cứu thương đã mất tròn bốn mươi phút.
Lý Huy đếm kĩ số người.
"Vãi, sắp được hai trăm người rồi đấy!"
Mọi người đi đường vây xem ngày càng đông, nhưng vì sợ quyền uy của nhà họ Phó, nên không ai dám lại gần quá.
Khó khăn lắm mới khiêng được hết đám côn đồ bị thương nặng ra.
Lý Huy nhìn thấy một nam một nữ nắm tay nhau, chậm rãi bước từ cổng chính ra.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, bước chân hai người đi rất chậm rãi từ tốn.
Nhìn kĩ, đôi nam nữ này đang bước về phía mình.
Lý Huy tháo kính râm xuống, nhìn thật kĩ một lúc, rồi hai mắt trợn tròn, anh ta nhận ra người đến, kêu lên kinh ngạc.
"Mẹ kiếp, chắc không phải hai người này diệt sạch bên trong rồi đấy chứ?"
- -------------------