Chiến Thần Ngày Trở Lại - Trần Thái Nhật

Chương 130: Thế nào được gọi là tàn nhẫn




Hoàng Thừa thấy tài xế của mình đột nhiên nói ra câu này, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

“Hồ Cường! Cậu bị điên rồi hả? Sao cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Mau mở cửa xe cho tôi, cậu còn muốn làm việc nữa không?”

Tài xế Hồ Cường đã làm việc cho nhà họ Hoàng ba mươi năm, đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng, cười đến nỗi chảy nước mắt.

“Ông chủ Hoàng, có vẻ như ông vẫn chưa hiểu nội dung trong bức thư chúng tôi gửi cho ông nhỉ”.

Sắc mặt Hoàng Thừa đột nhiên thay đổi, tái xanh, cả mặt nhăn nhó sợ hãi run lẩy bẩy.

“Cậu... cậu rốt cuộc là ai? Tài xế nhà chúng tôi đâu?”

Khóe môi “Hồ Cường giả” lộ ra một nụ cười khinh thường, kéo cửa kính xe xuống, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thừa, giống như đang nhìn một con kiến.

“Tài xế của ông bây giờ đang bị trói như cái bánh chưng, nằm như con heo chết trong cốp xe, gia chủ Hoàng, tôi hỏi ông, tính mạng của Hoàng Thanh Uyển - cháu gái ông có đáng giá không?”

Hoàng Thừa toát mồ hôi lạnh, quay đầu ra hàng ghế phía sau gọi.

“Thanh Uyển! Thanh Uyển! Cháu không sao chứ? Mau trả lời ông nội đi!”

Hoàn toàn im lặng.

“Hồ Cường giả” lạnh lùng cười khẩy, đưa tay vuốt cằm, cạy một mảnh da cao su trên mặt lên, dùng tức bóc mạnh.

Soạt!

Toàn bộ da trên mặt bị bóc ra, lộ ra khuôn mặt của người đàn ông vô cảm.

“Không cần phí sức nữa, Hoàng Thừa, cháu gái ông đã hít phải khói thuốc mê của tôi rồi, bây giờ đang ngủ rất ngon”.

Hoàng Thừa vội vàng hét lớn.

“Đồ khốn kiếp! Người đâu, vây xe lại cho tôi!”

Lúc này, vệ sĩ nhà họ Hoàng mới nhận ra điều gì đó không ổn, nghe thấy lệnh của ông chủ, liền nhanh chóng lao nhanh đến, bao vây toàn bộ chiếc Rolls Royce.

Một vài vệ sĩ đưa theo trang thiết bị lập rào chắn bốn phía xe, nếu xe dám lao lên bỏ chạy thì chắc chắn sẽ bị chặn lại, không thể tiến lên được.

Mấy chục người khí thế hùng hổ, trong tay cầm vũ khí.

Tất cả đều là súng lục tự động!

Nhà họ Hoàng có thể trở thành gia tộc giàu có nhất ở tỉnh Lâm Giang, chắc chắn không phải là hư danh, số vũ khí hỏa lực trong tay đám vệ sĩ cũng có thể dọa đám gia đình bình thường sợ chết khiếp.

Hoàng Thừa thấy phe mình nhiều người, trong lòng cũng lấy lại chút tự tin.

“Tôi không quan tâm cậu là ai, chỉ cần cậu lập tức thả Thanh Uyển ra, tôi hứa sẽ để cậu rời khỏi đây an toàn, tuyệt đối không thất hứa”.

Người cải trang thành tài xế hừ một tiếng.

“Tôi tên là anh Hầu, lão già kia, ông thả tôi đi à? Mạnh miệng gớm nhỉ, bây giờ trong tay tôi có một lọ thuốc độc khiến máu tắc nghẽn cổ họng đến chết, ông có cần tôi cho người đẹp phía sau thử chút không?”

Hoàng Thừa sững sờ, không gian bỗng im lặng.

Đối phương là kẻ liều mạng, hơn nữa rất mưu mô xảo quyệt, có thể đoán được chính xác điểm yếu của Hoàng Thừa.

Tài xế Hồ Cường bị anh Hầu này đánh tráo, sau đó cố ý dụ Hoàng Thanh Uyển lên xe.

Cả đoạn đường không hề ra tay mà cố đến trước cửa biệt thự nhà họ Hoàng để thương lượng.

Hoàng Thanh Uyển nhìn thấy nhà của mình liền thả lỏng tinh thần, mất đi cảnh giác.

Còn gia chủ Hoàng mở cửa xe, nhìn thấy cháu gái mình bình an vô sự thì vô cùng xúc động, mất bình tĩnh.

Vào đúng lúc này, anh Hầu liền ra tay!

Có thể nói là thời gian vô cùng chuẩn xác.

Hoàng thừa chính mắt nhìn thấy Hoàng Thanh Uyển ở trong xe, hy vọng gần trong gang tấc, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ, nhất định phải cứu người về an toàn bằng bất cứ giá nào.

Nhưng bây giờ chiếc xe bọc thép vốn được dùng để bảo vệ Hoàng Thanh Uyển, với những lớp bảo vệ dày đặc, thậm chí đạn pháo cũng không thể xuyên thủng đã trở thành chiếc lồng tốt nhất để bọn tội phạm giam giữ con tin.

Nếu đối phương lập tức lái xe đi, Hoàng Thừa sợ là sẽ không còn cách nào nữa.

Không ai hiểu rõ độ kiên cố vững chắc của chiếc xe này hơn cụ ta.

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Anh Hầu cười nhạt: “Lấy Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ ra đây để đổi lấy cháu gái ông, đơn giản vậy thôi”.

Sắc mặt Hoàng Thừa càng trở nên khó coi, cố gắng chống cự đến cùng.

“Cho dù bây giờ cậu lấy được Trấn Quốc Khí thì cậu cũng không thể ra khỏi Hàng Thành đâu”.

Anh Hầu cười lớn.

“Ha Ha! Chỉ là một Hàng Thành nhỏ bé mà đòi giữ được tôi sao? Cho dù bây giờ ông bảo nghìn người đến đây thì tôi cũng vẫn có thể tùy tiện ra vào, giết hết người của các người như thường thôi, việc này có khó hơn việc giết gà là bao chứ? Ha ha ha!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Không chỉ vì bị chế giễu.

Mà tiếng cười điên cuồng của anh Hầu này còn khiến mọi người có cảm giác đau đầu buồn nôn.

Cao thủ!

Chỉ riêng tiếng cười thôi cũng có thể khiến người khác bị thương, đây chắc chắn là cao thủ!

Hoàng Thừa không thể bình tĩnh được nữa, liền khổ sở cầu xin.

“Cậu Hầu, xin cậu rộng lượng từ bi, thả cháu gái tôi ra, tôi đồng ý đưa Trấn Quốc Khí cho cậu!”

Anh Hầu nở nụ cười tàn nhẫn.

“Còn muốn ra điều kiện với tôi à? Tưởng tôi không dám giết người thật sao?”

Nói xong, anh Hầu rút súng ra, bắn ra ngoài cửa xe.

Pằng!

Một tên vệ sĩ ở gần nhất mất cảnh giác hét lên, cánh tay phải thị bắn trúng thủng một lỗ, súng trong tay rơi xuống, quỳ trên mặt đất kêu gào!

“Cậu Hầu, cậu!”

Pằng!

Bắn thêm phát nữa!

Anh Hầu vẫn nhắm vào tên vệ sĩ không may lúc nãy, lần này là bắp đùi.

Cả tay chân đều bị bắn, cả người tên vệ sĩ run rẩy, máu chảy lênh láng.

Hoàng Thừa còn chưa nói xong, anh Hầu đã dùng súng nhắm vào ghế sau xe.

Mặc dù không nhìn rõ đối phương muốn làm gì nhưng tim Hoàng Thừa đã như muốn nhảy ra ngoài.

Người ở sau xe chính là cô cháu gái cưng Hoàng Thanh Uyển của cụ ta.

Anh Hầu nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Lão già, ông luôn cho mình là người thông minh, đến lúc sắp chết vẫn còn nghĩ xem làm cách nào để lấy lại thế cục, nhưng sự kiên nhẫn của tôi đã đến cực hạn rồi”.

“Tôi nghĩ bắn một lỗ lên cánh tay của cháu gái ông, khiến cô ta chảy máu, có lẽ sẽ khiến hành động và suy nghĩ của ông sẽ nhanh hơn đấy nhỉ”.

Nói xong, khóe miệng nhếch lên, mặt đầy vẻ tàn nhẫn.

Hoàng Thừa hét lớn: “Không!”

Âm thanh còn chưa dứt, khẩu súng trong tay anh Hầu đã kéo cò.

Pằng!

Rầm!

Cùng lúc tiếng súng vang lên, một âm thanh cực lớn chói tai vang lên khiến màng nhĩ mọi người chấn động!

Hoàng Thừa sững sờ!

Tất cả mọi người đứng hình.

Không biết từ khi nào một bóng đen đã lao từ trên xuống như tốc độ của thiên thạch, lao thẳng vào mui xe Rolls Royce.

Giống như một quả cầu sắt nặng chục nghìn tấn đập vào tấm nện cao su dẻo mềm mại.

Phần trước của khung xe chống đạn có độ cứng tương đương với xe tăng, vị trí của ghế lái chính và phụ bị lõm xuống trong vòng một phần mười giây.

Kính cửa xe phía trước nổ tung trong nháy mắt, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Lốp trước bị lực cực mạnh từ trên đè xuống nổ thành từng mảnh, không thể nhìn thấy hình dạng ban đầu.

Bóng đen từ từ đứng lên trên nóc xe, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hoàng Thừa hét lên.

“Trần Thái Nhật!”

Người đàn ông hiên ngang trên nóc xe nhìn kiệt tác dưới chân của mình.

Khung sắt bay tứ tung, mảnh kính vỡ văng đầy trên đất.

Một chiếc xe chống đạt cực tốt giờ đã không khác gì đống phế liệu vô giá trị.

Anh tự lẩm bẩm một câu.

“Hình như, lại mạnh thêm chút rồi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.