Chương 102: Nhà giàu hoàng kim
Trần Thái Nhật bảo Tề Vũ đưa Vân Sở Sở về khách sạn nghỉ ngơi trước, cô bé ăn no nê lại đòi xem phim hoạt hình để tiêu hóa thức ăn.
Mấy người họ vẫn ở lại nhà hàng, anh nắm tay Vân Vũ Phi, dẫn Lâu Địch đến một phòng bao nhỏ tinh xảo ở tầng dưới.
Trong phòng bao, có một bàn trà, năm sáu chiếc ghế làm bằng gỗ lim, trên tường có một bức tranh phong cảnh bằng mực đen, mang đậm phong cách cổ xưa đầy độc đáo.
Phía bên nhà họ Lâu, Lâu Địch vẫn còn tỉnh táo, con trai lớn Lâu Vũ cũng không uống rượu nhiều, bị buộc phải tỉnh rượu, ngồi một bên với bố hắn.
Trần Thái Nhật thản nhiên ngồi xuống, chẳng khách sáo chút nào.
Lâu Địch cũng có thái độ khác thường, chủ động pha một ấm trà, nhờ con trai chiêu đãi hai vị khách quý.
Đại thiếu gia Lâu Vũ ở Đông Hải lập tức kinh ngạc ra mặt, không hiểu tại sao bố mình, một người luôn rất ngang ngược lại cư xử kính cẩn như vậy, tuy nhiên hắn vẫn nghe theo bố.
Trần Thái Nhật không hề ngạc nhiên, nhấp một ngụm.
"Trà ngon".
Lâu Địch nở một nụ cười gượng gạo.
"Cậu Trần, ở đây không có người ngoài, chỉ có tôi và con trai tôi, chúng ta hãy nói vào vấn đề chính đi".
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Được rồi, tính tiền trước đã. Không biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền uống rượu từ gia chủ Lâu, có đủ để thanh toán vé máy bay khứ hồi không?"
Lâu Địch tối sầm mặt xuống, lắc đầu.
"Cậu đừng đùa tôi nữa. Nếu bữa này thực sự tính theo thỏa thuận cá cược, e là nhà họ Lâu chúng tôi thua đến cả quần lót cũng chẳng còn".
Trần Thái Nhật trầm ngâm trong vài giây, vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú thưởng thức tách trà, không nhìn Lâu Địch.
Một lúc sau, anh khẽ thở dài.
"Gia chủ Lâu".
"Cậu Trần".
"Ông đã từng chứng kiến võ công của tôi".
"Đúng vậy, có thể nói là bất khả chiến bại".
"Thủ đoạn của tôi, ông cũng biết rồi".
"Nhà họ Lâu đã được lĩnh giáo, tuyệt đối không muốn nếm trải lần thứ hai".
"Bây giờ, tôi cho rằng chúng ta có thể đứng trên địa vị tương đối bình đẳng, cùng thảo luận về vấn đề rất mất hứng ở hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh Trung Châu trước đó. Ông thấy thế nào?"
Trên mặt Lâu Địch lấm tấm mồ hôi, ông ta khẽ lấy tay áo lau đi.
"Thưa cậu Trần, Trung Châu là đại bản doanh của cậu. Tỉnh Đông Bình và nhà họ Lâu đương nhiên sẽ rút lui hoàn toàn, không cần bất cứ điều kiện đi kèm gì".
Trần Thái Nhật gật mạnh đầu.
"Gia chủ Lâu quả thực là một người khôn khéo, cách trao đổi này sẽ giúp ông đỡ đi nhiều rắc rối đấy".
Lâu Địch liên tục gật đầu, giọng điệu xen lẫn ý van nài.
"Vậy thì... món nợ này?"
Lâu Vũ ở bên cạnh không nhịn được mà lên tiếng ngắt lời.
"Bố, hôm nay chúng ta nợ Trần Thái Nhật nhiều tiền không? Rốt cuộc là nợ bao nhiêu?"
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lâu Địch đột nhiên sững lại, lấy ra một chiếc máy tính bảng từ bên cạnh, đưa cho con trai xem.
Sau khi nhìn thấy con số hiện trên máy tỉnh bảng, Lâu Vũ chết sững, vẻ mặt cứng đờ, chiếc kính đang cầm trên tay lập tức bị hắn bóp gãy gọng.
Suy nghĩ trong giây lát, vẻ mặt của Lâu Vũ lập tức trở nên u ám, hắn nháy mắt với Lâu Địch, giọng điệu nham hiểm.
"Bố, đây là thành phố Đông Hải, là sân nhà của chúng ta, hay là..."
Còn chưa kịp nói xong, Trần Thái Nhật ngồi bên cạnh đã cầm chiếc cốc sứ trên bàn, dùng tay vừa siết vừa vặn.
Tay anh khẽ cử động, chiếc cốc lập tức thành bột mịn bay tới.
Lông mày Lâu Vũ đột nhiên dựng ngược lên, hắn nói tiếp.
"Hay là... xin đại ca Trần giơ cao đánh khẽ, xem có thể giảm tiền nợ đi không?"
Trần Thái Nhật nhếch miệng, chậm rãi nói.
"Gia chủ Lâu, ông có được một cậu con trai tốt đấy, trẻ nhỏ dễ dạy".
Lâu Địch cười khổ.
Trần Thái Nhật xua tay: "Đừng lo lắng, lần này tôi tới đây, đúng là để bàn chuyện mua bán. Nếu đã chuẩn bị hợp tác, tôi cũng không thể ép các người quá được, còn về cách thanh toán món nợ này, chuyển sang cổ phần của công ty là được".
Mí mắt Lâu Địch như nhảy dựng lên: "Mua cổ phần? Không biết anh Trần định mua cổ phần thế nào?"
"Đừng lo, tôi sẽ không chiếm đoạt tài sản ở Đông Hải của ông. Việc mua cổ phần mà tôi nói có liên quan đến việc ‘cá chép vượt vũ môn’".
Hai mắt Lâu Địch sáng lên, hỏi với vẻ mong đợi và háo hức: "Ý cậu là, nhúng tay vào Yến Kinh?"
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Đúng vậy, bên Yến Kinh, tôi có một số việc cần tìm chứng cứ xác thực, cũng có thể có một số kẻ thù. Hiện tại tôi không tiện trực tiếp ra mặt, vì vậy tôi cần lợi dụng việc mở rộng thương nghiệp để đứng vững đã".
"Công ty đầu tư Thẩm Ký của tôi ở An Thành và công ty thuộc tập đoàn ông cùng nhau thành lập một doanh nghiệp liên doanh, ông chịu trách nhiệm về hoạt động của công ty. Cổ phần chia tôi bảy, ông ba, số tiền ông nợ tôi coi như là vốn cổ phần của tôi ở công ty".
Mặc dù Lâu Địch có chút không cam tâm trở thành cổ đông thứ hai, nhưng lại nghĩ Yến Kinh là thị trường quan trọng nhất của Hoa Hạ, hơn nữa còn có cơ hội “dây máu ăn phần”, ông ta lại hào hứng vô cùng.
Suy nghĩ một hồi, vẻ mặt ông ta lại hiện lên vẻ do dự.
"Cậu Trần, không giấu gì cậu, tôi đã từng muốn tích lũy sức mạnh, một mình độc chiếm Yến Kinh, nhưng các thế lực lâu đời ở đó quá phức tạp".
"Người của tôi trước đây không bị cướp mất thì cũng bị đánh đập. Hơn nữa vì một số chuyện vượt giới hạn mà một nhóm người bị bắt, không bao giờ trở lại nữa".
Trần Thái Nhật ngắt lời ông ta.
"Chỉ riêng tài sản và sức mạnh kinh tế, ông đã bao giờ tính xem nhà họ Lâu ông đứng thứ mấy toàn quốc chưa?"
Lâu Địch sửng sốt, sau đó gương mặt hiện lên vẻ tự tin không chút che giấu.
"Ở thành phố Đông Hải, chúng tôi giàu có bậc nhất, ngoại trừ không phải ở thủ đô, không có lịch sử tư bản và đường dây qua lại với cấp trên, những thực lực khác đủ để xếp vào top năm Hoa Hạ!"
Trần Thái Nhật gật đầu.
"Vậy cái ông thiếu là một con đường, hoặc là một cơ hội để gia nhập".
"Đúng vậy! Một khi có được chỗ đứng vững chắc, nếu nói về việc cạnh tranh trong kinh doanh và cạnh tranh sòng phẳng, nhà họ Lâu của tôi không sợ bất cứ gia tộc nào, cho dù là ông lớn Yến Kinh, tôi cũng dám đọ sức".
Hai mắt Trần Thái Nhật lóe sáng: "Được! Thứ tôi cần chính là tinh thần dám xông pha này".
"Tôi sẽ chỉ đường cho ông. Sau khi ông thành lập doanh nghiệp liên doanh, ông không cần quan tâm đến các vấn đề về địa điểm đăng ký, quản lý kinh doanh an toàn, quản lý cấp trên cấp dưới hay là các thủ tục khác. Ông cứ để những tinh anh ưu tú nhất dưới trướng ông làm là được".
"Chắc chắn có thể thành công sao? Sẽ không có các thế lực nội ngoại bộ cản trở quấy rối đó chứ?"
"Không có đâu, ông thử là biết".
Lâu Địch và Trần Thái Nhật càng bàn càng hào hứng.
Các gia tộc trên khắp Hoa Hạ, hoặc là thống trị một phương, hoặc định cư ở một nơi, thế lực kinh tế và thực lực có cao có thấp.
Tuy nhiên, chỉ những người có thể đứng vững ở Yến Kinh mới được gọi là “nhà giàu hoàng kim”!
Đây là thân phận đặc biệt được cả Hoa Hạ công nhận.
Để có thể định cư ở Yến Kinh, không chỉ cần tiền mà còn phải xét đến năng lực gia tộc, tầm ảnh hưởng và mức độ dây mơ rễ má với chính phủ.
Nhà họ Lâu không thiếu tiền.
Nhưng từ xưa tới nay, không có cách nào tiến vào Yến Kinh.
Nguyên nhân là do các nhà giàu hoàng kim ở thủ đô có đẳng cấp hơn người, hình thành một hệ thống bài ngoại, thủ đoạn nhiều vô kể.
Trần Thái Nhật nói rằng cậu ta có thể giải quyết những vấn đề này.
Lâu Địch hoàn toàn tin tưởng.
Một người uống rượu đến mức suýt khiến một gia tộc bậc nhất ở Đông Hải phải phá sản, chắc chắn không phải là người thường!
Suy nghĩ một hồi, Lâu Địch không đợi được nữa, vội vàng hỏi.
"Cậu Trần, vậy công ty chúng ta nên bắt đầu với ngành nào? Bất động sản? Tài chính? Hay là công ty bách hóa bán lẻ?"
Trần Thái Nhật khẽ cười, trong đầu anh hiện lên một hình bóng.
"Gia chủ Lâu, ông có biết nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng nhất Hoa Hạ hiện giờ là ai không?"
- -------------------