Chương 10: Che giấu ý định giết người
Tất cả mọi người trong phòng tiệc đều trở nên ngây ngốc.
Sáu gã đàn ông vạm vỡ nhà họ Hà hung hăng xông lên.
Sao chỉ trong chớp mắt đã giống như pháo cối nổ tung, tất cả đều văng cả ra rồi?
Từ lúc Trần Thái Nhật ra tay đến lúc sáu người bị đánh văng ra ngoài, tất cả quá trình không quá năm giây.
Con người có thể làm được động tác nhanh đến vậy sao?
Biểu cảm của mọi người khi nhìn Trần Thái Nhật đều thay đổi.
Người đàn ông này tuyệt đối không hề tầm thường.
Trần Thái Nhật vẫn khẽ ôm lấy Vân Vũ Phi như cũ, chỉ có vạt áo khoác ngoài đang lay động mới có thể chứng minh vừa rồi anh thật sự đã ra tay.
Vân Vũ Phi đỏ mặt, nhìn Trần Thái Nhật vẫn đang ôm lấy mình như cũ, vừa xấu hổ vừa bực bội.
“Còn không mau buông tôi ra?”
Trần Thái Nhật thả lỏng tay, buông người đẹp đang nép trong lòng ra, quay đầu lại, chuyển ánh mắt lên trên người Hà Hiên.
Nụ cười đắc ý và hung hăng của Hà Hiên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi như rơi vào hầm băng.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Ánh mắt của Trần Thái Nhật trở nên vô cùng lạnh giá, khí thế ngút trời.
Ôi…
Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình bị đả kích nghiêm trọng, trên người Trần Thái Nhật giống như mang theo ánh nắng gay gắt giữa trưa hè, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đây là một loại áp lực quá lớn, là sự tự tin không có ai sánh bằng, khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Đám người đứng gần Trần Thái Nhật hơi yếu vía, hai chân đã bắt đầu mềm nhũn ra, muốn quỳ luôn xuống đất.
Vân Vũ Phi đứng gần nhất, đôi mắt chớp chớp kinh ngạc, cứ như bắt đầu làm quen lại với người đàn ông này.
Hà Hiên bị khí thế của Trần Thái Nhật dọa, trái tim vốn đã bị đả kích nghiêm trọng không thể chống đỡ thêm được nữa, gương mặt toát lên vẻ sợ hãi tột độ, cứ thế ngồi bệt xuống đất mà khóc lớn.
“Đừng! Xin đừng giết tôi! Anh muốn cái gì tôi đều cho anh hết! Tôi cầu xin anh đấy! Tôi không dám nữa đâu, từ giờ nhà họ Hà cũng sẽ không dám gây hấn với anh nữa đâu!”
Trần Thái Nhật không trả lời, chỉ giơ cánh tay lên, tuỳ ý chỉ vào mặt Hà Hiên, sau đó thì đánh Hà Hiên chỉ trong nháy mắt.
Bốp!
Hà Hiên như đột nhiên bị vật nặng đập trúng vào mặt, bật ngửa ra sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Khi hoàn hồn lại, miệng hắn đã đầy máu, toàn bộ răng đều rụng dưới đất.
“Họa từ miệng mà ra, tự mình gây hoạ thì không thể sống, tôi không phải kẻ khát máu, đây coi như là cái giá phải trả cho việc động vào tôi”.
Hà Hiên vừa dùng tay bụm cái miệng bê bết máu lại, vừa bò sấp chuồn ra ngoài, không dám ở lại nơi này thêm phút nào nữa.
Cả căn phòng tiệc yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, cảnh tượng ban nãy khiến cho tất cả mọi người đều khó có thể quên được.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên trông như giang hồ tươi cười tiến đến, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Ôi chao! Cậu Trần, sự hiện diện của cậu đúng thật là đáng quý, mời ngồi vào vị trí chủ toạ!”
Mặc dù đối phương nhiệt tình nhưng cũng rất có chừng mực, đứng cách Trần Thái Nhật tận hơn hai mét rồi giới thiệu bản thân.
Người ngày chính nhà gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lôi – Lôi Hằng.
Lôi Hằng nở nụ cười tươi rói, thái độ đối đãi với Trần Thái Nhật vô cùng cung kính, dáng vẻ nịnh nọt cứ như thể thân thiết lắm.
Trần Thái Nhật không động đậy, không đáp lời cũng không lên tiếng, anh dẫn theo hai người đẹp ngồi xuống, thản nhiên nói một câu.
“Đừng lề mề nữa, bắt đầu thôi”.
Mặc dù Lôi Hằng mang theo nụ cười trên môi, nhưng trong đáy mắt lại loé lên sự nham hiểm khó có thể nhận ra.
“Được, nếu cậu Trần đã lên tiếng, vậy thì lễ quyên góp từ thiện sẽ lập tức bắt đầu”.
Sau một phen náo loạn vừa rồi, buổi tiệc từ thiện cũng coi như chính thức bắt đầu.
Mở đầu là những tiết mục biểu diễn văn nghệ, sau đó là bài diễn văn của nhà họ Lôi với tư cách chủ nhà.
Những cơ quan nhận được quyên góp cũng công khai cảm ơn sự hỗ trợ của các gia đình giàu có.
Bầu không khí xem ra rất hài hoà, giống như một bữa tiệc thông thường vậy.
Nhưng ánh mắt của Trần Thái Nhật và Tề Vũ theo thói quen, bắt đầu quan sát xung quanh.
Tề Vũ mấp máy môi thông báo với Trần Thái Nhật đang nhâm nhi ly rượu trong tay:
“Chủ nhân, hướng ba giờ có năm người giả dạng thành bảo vệ, trong người có mang theo vũ khí, có lẽ là súng tiểu liên thu nhỏ, từ hình dáng lộ ra có thể chính là súng tiểu liên bọ cạp Vz61”.
“Hướng bảy giờ có năm người giả dạng khách mời, vẫn luôn quan sát bàn này, có vẻ là không mang theo vũ khí, thế nhưng phần ống tay áo lại có vật gì đó như đầu mũi tên, có thể là nỏ tay cường kích”.
“Thân hình và khung xương của hai tên vệ sĩ bên cạnh gia chủ nhà họ Lôi đều mang đặc điểm của bộ đội đặc chủng đã qua huấn luyện, ban nãy có mùi của độc tố thần kinh toả ra, có vẻ như là thủ đoạn hạ độc ám sát”.
Trần Thái Nhật vờ như đang thưởng thức rượu ngon, mặt không biến sắc gật đầu, cũng nhỏ giọng dặn dò:
“Đám tôm tép này đều có sát khí rất mạnh mẽ. Ở bên ngoài cửa sổ phía góc trái sân khấu biểu diễn, cái tên có thể treo mình trên những tấm kính thuỷ tinh của toà nhà này cũng không phải dạng vừa”.
“Cô chú ý bảo vệ Vân Vũ Phi, tôi muốn xem tên này lúc nào sẽ ra tay, nhà họ Lôi rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, diễn trò sẽ không được lâu đâu”.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tề Vũ chớp chớp, tỏ ý rằng mình đã rõ rồi. . Bạn có biết trang truyện || t rumtruyen.c om ||
Hai người tiếp tục xem tiết mục của buổi tiệc từ thiện như không có chuyện gì xảy ra.
Đúng vào lúc này, gia chủ Lôi Hằng của nhà họ Lôi đột nhiên cười vui vẻ bước lên trên sân khấu, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, rõ ràng là đang muốn nói điều gì đó.
“Thưa các vị khách quý và các bạn bè thân thiết, chào mừng mọi người đến buổi tiệc quyên góp từ thiện của nhà họ Lôi chúng tôi ngày hôm nay. Bây giờ, tôi xin phép giới thiệu cho mọi người một trang hào kiệt đến từ thành phố An Thành – cậu Trần Thái Nhật!”
Những người ngồi phía dưới khi nghe thấy mấy lời này của Lôi Hằng thì đột nhiên trở nên ồn ào xôn xao, lũ lượt ghé vào tai nhau bàn tán.
“Nhà họ Lôi đang muốn làm gì vậy? Bọn họ sợ hẳn rồi hay sao?”
“Bị người ta ép buộc quyên góp ba mươi triệu tệ, tại sao vẫn còn cung kính như với Bồ Tát thế?”
“Nghe nói Trần Thái Nhật muốn trở thành người đứng đầu An Thành, chả lẽ Lôi Hằng chuẩn bị để dựa dẫm sao?”
“Bảo sao cứ cảm thấy bầu không khí có gì đó rất kỳ lạ”.
“Bây giờ đã lớn chuyện lắm rồi, nếu như nhà họ Lôi không chịu giải thích rõ ràng thì sẽ rất khó để thu dọn tàn cục trong giới nhà giàu ở An Thành”.
Lôi Hằng chú ý đến phản ứng của mọi người, miệng khẽ nhếch lên cười sâu xa.
“Những chuyện xảy ra giữa cậu Trần Thái Nhật và nhà họ Lôi hẳn các vị cũng đã rõ cả rồi, tôi còn muốn mời lên đây thêm một người nữa, đó chính là ông Tần Phong!”
Mọi người càng bàn tán sôi nổi hơn!
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên dáng vẻ dữ tợn, mặc áo khoác ngoài màu đen kiểu Trung Hoa, chậm rãi bước ra từ trong đám đông, bước lên sân khấu đứng ngang hàng với Lôi Hằng.
Trần Thái Nhật khẽ cau mày.
Tần Phong chính là bố của Tần Lãng.
Thế này thì hay rồi, hai gia tộc lớn của thành phố An Thành đã kết thù với mình tự dưng lại tề tựu đông đủ cùng một chỗ.
“Đúng là càng ngày càng thú vị”, Trần Thái Nhật khẽ cười, tự mình lẩm bẩm.
Lôi Hằng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đưa tay về phía đám đông rồi nói:
“Hôm nay, tôi và ông Tần cùng tổ chức buổi tiệc từ thiện này, mục đích căn bản nhất thật ra chính là để các bạn bè có tiếng nói ở An Thành đây đứng ra làm chứng”.
Tiếp đó, Lôi Hằng liền đổi đề tài, chỉ tay vào Trần Thái Nhật, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Trần Thái Nhật, từ lúc đến An Thành đã tự mình huỷ bỏ hôn ước, xúc phạm con trai tôi, coi gia tộc tôi không ra gì. Ngay bây giờ, nhà họ Lôi xin thề rằng hôm nay sẽ là ngày chết của hắn!”
Ồ!
Phía dưới sân khấu giống như muốn nổ tung.
“Hoá ra hôm nay nhà họ Lôi không phải muốn quy phục mà là chuẩn bị trực tiếp ra tay. Hơn nữa còn là ngay trước mặt toàn bộ những gia tộc giàu có của An Thành, đây là muốn ra oai với Trần Thái Nhật đó mà!”
“Không chỉ có vậy! Trần Thái Nhật còn quá là điên cuồng, chưa đến hai ngày đã đắc tội với hai gia tộc lớn, tôi thấy nhà họ Tần hôm nay cũng quyết sống chết một phen đây!”
Đúng như dự đoán, sắc mặt Tần Phong cũng lạnh lùng u ám, lập lời thề y như vậy.
“Trần Thái Nhật, mày cắt đứt hương khói nhà họ Tần tao, lại còn hống hách ngang ngược, Tần Phong tao xin thề hôm nay không phải mày chết thì là tao chết! Tao cược toàn bộ lực lượng nhà họ Tần, nhất định phải khiến cho mày nhà tan cửa nát!”
Quả nhiên là Hồng Môn Yến!
Hai gia tộc lớn đã liên kết rồi!
Ván bài đã lật ngửa, quyết định chính vào giây phút này, nhất định phải lấy mạng Trần Thái Nhật ngay trước mặt toàn bộ những gia tộc giàu có ở An Thành chỉ với một đòn duy nhất!
Rầm rầm!
Vừa dứt lời, xung quanh chiếc bàn Trần Thái Nhật ngồi đột nhiên xuất hiện hai mươi người bao vây lấy.
Năm người cầm súng tiểu liên, cùng ngắm chuẩn vào đầu anh.
Năm người cầm nỏ tay, ngồi xổm xuống chặn hết mọi đường lui.
Còn có hai người khác ngậm một cái ống không rõ tên trong miệng, chậm rãi đi xung quanh chiếc bàn, ánh mắt giống như sói đói, nhìn Trần Thái Nhật như nhìn một người đã chết.
Ầm ầm!
Cửa lớn phòng tiệc đột nhiên mở ra, một nhóm binh lính mặc đồng phục màu đen, tay cầm theo vũ khí quân đội tràn vào như nước thuỷ triều.
Phải có đến hàng trăm người!
Nhóm người mặc đồ đen này vây xung quanh chiếc bàn nơi Trần Thái Nhật đang ngồi.
Thiên la địa võng!
Tần Phong đứng bên ngoài cười lớn: “Ha ha ha, Trần Thái Nhật! Mày đúng là không biết tự lượng sức mình. Ở đây có hai mươi sát thủ là lính đánh thuê tinh nhuệ, còn có hơn trăm cao thủ gan dạ dũng mãnh”.
“Hai gia tộc Lôi, Tần hợp sức lại với nhau, hôm nay mày có chạy đằng trời!”
“Một người bình thường lại đắc tội với gia tộc lớn, kết cục chỉ có con đường chết! Tao phải phanh thây mày ra thành tám mảnh cho chó ăn! Nếu không thì nỗi hận thù trong lòng tao khó mà tan biến được!”
“Hai người phụ nữ bên cạnh mày cũng chôn cùng luôn, coi như bố thí cho mày, nhưng để sau khi bọn tao chơi xong đã, ha ha ha!”
Vân Vũ Phi ngồi bên cạnh Trần Thái Nhật, cả người khẽ run rẩy.
Trần Thái Nhật vỗ nhẹ vào tay cô, cho cô một ánh nhìn yên tâm và kiên định.
Trần Thái Nhật không hề di chuyển, vẫn thư thả ngồi yên trước bàn như cũ, trong tay cầm ly rượu vang.
“Hai nhà cùng nhau sao? Thế thì bớt chuyện rồi, đừng phí lời nữa, đều xông lên cả đi”.
Lôi Hằng giả tạo cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ, lớn tiếng chế giễu:
“Còn ở đó mà ra vẻ! Lát nữa sẽ cắt lưỡi mày đầu tiên, cho mày biết được bọn hạ lưu không có tư cách để lên tiếng!”
Trần Thái Nhật lắc nhẹ chiếc ly, lạnh lùng nói:
“Nếu như trong vòng mười giây không giải quyết được hết mấy người thì coi như tôi thua”.
- -------------------