Chiến Thần Điện Hạ

Chương 46-50




Chương 46: Kỹ thuật mát xa trị giá ba triệu

Lúc này, một người bậc con cháu đi lên phía trước tặng quà cho bà cụ đầu tiên, nhân viên ánh sáng rất biết phối hợp bèn tắt đèn đi, chiếc hộp vừa được mở ra khiến cả khán phòng xôn xao, viên Dạ minh châu to bằng nắm tay chiếu sáng cả không gian xung quanh, phảng phất như ánh trăng sáng trên bầu trời.

"Ôi mẹ ơi! thật sự là Dạ minh châu kìa, to thế kia thì ít cũng phải hơn một triệu ấy chứ nhỉ?"

"Nói bừa, loại này to bằng nắm tay, ít nhất cũng phải từ ba triệu trở lên!"

Mọi người kinh ngạc, lũ lượt bàn tán.

"Bà nội, đây là quà cháu chuẩn bị để tặng bà, Ngọc Quan Âm Hòa Điền! Chúc bà về hưu thuận lợi, an hưởng tuổi già!"

Lại thêm một bậc con cháu nữa lên dâng quà, một viên Ngọc Quan Âm nhẵn mịn, có độ kết cấu tinh xảo màu trắng trong được mang lên, bà nội liên tục nói tốt lắm.

Sau đó, từng lượt con cháu nhà họ Vương lên biếu quà.

Lúc đến lượt Vương Húc, anh ta bưng một chiếc hộp gấm đi lên, vừa mở hộp ra là một mùi hương dược liệu xộc thẳng vào mũi, còn bên trong hộp lại là một củ nhân sâm toàn thân đỏ thẫm, to bằng cánh tay của trẻ sơ sinh!

"Bà nội, đây là Huyết Dương Sâm mà cháu đặc biệt cho người tới Thanh Biên, nhờ người dân dộc Tây Tạng đến núi tuyết đào về, củ Huyết Dương Sâm này chính là thần dược tuyệt thế giúp đả thông kinh lạc, có thể trị khỏi hoàn toàn chứng trúng gió của bà, thậm chí có thể kéo dài mười năm tuổi thọ!"

Nghe tới có thể kéo dài mười năm tuổi thọ là sắc mặt của bà cụ có chút kích động, vội vàng vẫy vẫy, bảo Vương Húc mang Huyết Dương Sâm tới gần.

"Củ Huyết Dương Sâm này thật sự có thể kéo dài được mười năm tuổi thọ sao?", bà cụ cố kìm lại kích động hỏi.

"Bà nội, Húc Nhi có thể lừa bà sao, lát nữa lúc ăn lẩu, bà có thể bỏ một ít vào để thử hiệu quả, đảm bảo sau khi bà ăn xong sẽ sinh khí dồi dào, trở lại thành cô gái mười tám tuổi!", Vương Húc trêu đùa nói.

"Thằng nhóc xấu xa này! Cái miệng cứ ngọt xớt thôi, được rồi được rồi, để đồ qua một bên đi!", bà cụ cười mắng nói, nếp nhăn trên mặt có thế nào cũng không thể giấu được, chẳng có vẻ gì là giận thằng cháu trưởng cả.

Dù gì đến tuổi này của bà ta, ngoài việc truyền thừa lại gia tộc là quan trọng ra thì việc quan trọng nhất là hi vọng có thể sống lâu thêm vài năm nữa.

Quà của Vương Húc quả thật đúng ý của bà cụ rồi!

Lúc này Giang Thần lại nhíu mày.

Huyết Thanh Sâm?

Nếu như đồ của Vương Húc này là Huyết Thanh Sâm, vậy trong tay anh là thứ gì?

Cao nguyên quanh năm rét buốt đóng băng, nhân sâm ở đó trăm năm mới lớn được chút xíu, một củ Huyết Dương Sâm to thế kia chẳng lẽ mọc từ thời kỷ Cambri sao?

Vừa nhìn đã biết là đồ giả.

Có điều anh cũng không bóc mẽ vào lúc này.

"Ha ha, em trai, em đi du học ở Mỹ thấy nhiều biết rộng, không biết lần này em chuẩn bị quà về hưu gì cho bà nội đây?", Vương Húc đắc ý nhìn em trai của mình, Vương Thâm.

Vương Thâm vừa bước vào hội trường đã nhận được sự chú ý rộng rãi, dù gì đây cũng là cậu chủ thứ hai nổi tiếng của nhà họ Vương, hơn nữa còn vừa về đã được bà nội giao cho trọng trách quan trọng, là một ứng cử viên đứng đầu cho vị trí người thừa kế ngày hôm nay!

Vương Thâm nghe Vương Húc nói vậy, cũng không vội không vàng đi lên trước, nói: "Bà nội, cháu không mang quà gì cả, nhưng lúc cháu ở nước ngoài biết bà trúng gió, nên đã đặc biệt bỏ ra ba triệu để theo học kỹ thuật mát xa của bậc thầy mát xa người Mỹ, Mary Nelson, có tác dụng khai thông kinh lạc, giờ cháu trai đã về rồi nhất định sẽ ngày ngày xoa bóp cho bà, có tác dụng ngăn ngừa bệnh tật!"

Kỹ thuật mát xa mất ba triệu để học sao?

Mọi người đều không nhịn được mà ngạc nhiên thốt lên, có tác dụng thần kỳ vậy sao?

Mặc dù nụ cười của bà cụ không thay đổi, nhưng ánh mắt lại có chút ngờ vực không tin.

Có điều Vương Thâm nhanh chóng đi lên trước, dùng kỹ thuật mát xa để mát xa cho bà cụ, chỉ chút ít công phu đã khiến bà cụ mặt mày giãn ra thư thái.

Bật thốt lên 'dễ chịu quá', khen cháu trai thứ hiếu thuận, mọi người lập tức không nói gì nữa.

Vương Húc tức giận đến nỗi hai cái lỗ mũi như sắp phì khói, ba triệu để học mát xa?

Có là kẻ ngốc cũng biết đây là nói dối, người minh mẫn như bà nội sao có thể tin chứ? Rõ ràng là đang thiên vị đứa em trai này của anh ta!

"Ha ha!"

Đúng lúc này thì bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng cười không nhịn nổi.

Mọi người lũ lượt đổ dồn ánh mắt về phía đó, vừa nhìn lại thì hóa ra không phải ai khác mà chính là tên vô dụng đã giải ngũ!

Giang Thần!

Chương 47: Cầu hôn trước mặt mọi người

Kỳ thực kỹ thuật mát xa là thật hay giả thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng không ai dám thể hiện biểu cảm gì, nhưng không ngờ tên vô dụng này lại dám cười cợt một cách không kiêng nể gì như vậy.

"Cậu là ai? Có gì buồn cười chứ!", Vương Thâm dừng lại một chút, lạnh lùng liếc nhìn, mặc dù không biết người này là ai, nhưng với địa vị của anh ta ở nhà họ Vương thì cũng không cần phải kiêng kị bất cứ ai.

"Anh hai, em xin lỗi, anh…anh ấy là chồng của em, anh ta không cố ý đâu!", Vương Tuệ Lâm vội vàng đứng lên, còn tức giận trừng mắt với Giang Thần một cái rồi nói: "Anh cười cái gì, còn không mau xin lỗi anh hai đi!"

Vương Thâm từ nhỏ tính cách đã rất quái gở, hơn nữa do thành tích tốt nên chính là dạng cực kỳ cao lãnh, Vương Tuệ Lâm từ nhỏ đã vừa kính nể vừa sợ anh ta, thấy Giang Thần chọc giận Vương Thâm thì bất giác có chút lo lắng.

"Giang Thần, cái tên vô dụng này, nơi này là nơi cậu có thể tùy tiện cười sao? Còn không mau xin lỗi anh hai của cậu đi!", Điêu Ngọc Lan cũng hung hăng mắng một câu, bà ta đã nghe ngóng được đến tám mươi phần trăm là bà cụ sẽ trao lại vị trí cho Vương Thâm, sau này phải nịnh nọt còn chưa kịp chứ nói gì đến đắc tội!

"Hóa ra là chồng của Tuệ Lâm sao?", còn chưa đợi cho Giang Thần lên tiếng, Vương Thâm đã xua tay nói: "Không sao! Nghe nói cậu giải ngũ về, không có văn hóa gì nên tôi cũng không so đo với cậu, có điều Tuệ Lâm à, không phải anh hai nói gì em nhưng lấy một người chồng như vậy thì sau này cứ để ở nhà là được rồi, đừng dắt ra ngoài chỉ khiến em mất mặt thôi!"

"Anh hai nói phải! Tuệ Lâm nhớ rồi!", sắc mặt Vương Tuệ Lâm khó coi nói, rồi quay lại nhỏ giọng trách mắng Giang Thần: "Anh không thể để tôi bớt lo lắng được à!"

"Ha ha, Giang Thần, vừa nãy các con cháu đã biếu bà nội quà rồi, không biết cậu chuẩn bị quà về hưu gì cho bà nội, hay là lấy ra cho mọi người cùng xem!"

Đúng lúc này Vương Húc lại đột nhiên lên tiếng, không nhịn nổi mà thể hiện ra vẻ trêu tức nói.

Anh ta đã không chiếm được ưu thế từ Vương Thâm, đương nhiên sẽ đổ cục tức này lên đầu Giang Thần, muốn thấy Giang Thần bị xấu hổ trước đám đông.

"Bỏ đi, hay là đừng xem nữa!", Giang Thần để chiếc hộp ra đằng sau ghế.

"Ồ, chiếc hộp lớn đó chính là hộp quà hàng cao cấp của nhà thuốc Hà Thị, đồ ở bên trong chắc cũng phải vài triệu nhỉ?", Vương Húc châm biếm nói. Anh ta không tin Giang Thần sẽ tặng được món quà đắt tiền gì, nên cố ý châm chọc nói.

"Ồ? Giang Thần cũng chuẩn bị quà sao? Mang lên đây cho bà nội xem nào!", lúc này bà cụ đột nhiên mở miệng nói, bà ta bây giờ đã biết lần trúng gió trước là nhờ Giang Thần cứu, nên ấn tượng về Giang Thần đã có chút thay đổi.

"Vô dụng, còn không mau đem đến cho bà nội xem!", Điêu Ngọc Lan lạnh nhạt thúc giục nói.

Giang Thần không động đậy, Vương Tuệ Lâm có chút sốt ruột nên tự mình cầm lấy hộp quà rồi đi về phía bà cụ.

"Bà nội, Giang Thần biết sức khỏe của bà không tốt nên đã mua biếu bà ít dược liệu quý ạ!", Vương Tuệ Lâm nhẹ nhàng cười nói.

Thực ra cô cũng không biết dược liệu trong hộp là cái gì, có điều vỏ hộp bên ngoài là của nhà thuốc Hà Thị thì tuyệt đối không phải thuốc giả, nên cũng không mở ra xem.

Lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc hộp.

Bà cụ cũng không ghìm nổi chút mong đợi, vẻ mặt tươi cười.

Chỉ là vừa mở chiếc hộp ra, nụ cười của bà cụ liền đông cứng lại.

Cười khúc khích!

Vương Húc ngồi bên cạnh không nhịn nổi liền bật cười.

"Đây là cái thứ gì vậy? Nhân sâm?", Vương Húc trực tiếp cầm dược liệu trông như sợi râu trong hộp lên, giơ lên cho mọi người cùng nhìn, mọi người vừa nhìn liền cười ồ lên.

Vương Húc nín cười, trêu tức nói: "Giang Thần, cái hộp lớn như vậy mà trên trong lại chỉ có sợi râu nhân sâm này sao? Cậu đang tấu hài đấy à? Hay là nhân sâm chân dài, chạy mất rồi?"

Ha ha!

Tất cả mọi người lại càng cười lớn hơn.

Vương Tuệ Lâm lúc này đỏ bừng cả mặt, cảm giác nóng hầm hập, hận nỗi không tìm được cái kẽ hở nào mà chui xuống.

Điêu Ngọc Lan ở bên dưới càng căm tức lườm Giang Thần, trông như hận nỗi không thể ăn tươi nuốt sống anh luôn.

Mất mặt quá! Đúng là mất sạch sẽ thể diện rồi!

"Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, Giang Thần giải ngũ về, cũng không có tiền mua quà cho bà nội, việc này có thể hiểu được, chỉ là Tuệ Lâm à, sau này đừng đùa với bà nội thế này nữa, trước mặt bao nhiêu quan khách thế này lại để mọi người xem được trò cười của nhà họ Vương rồi!", mặc dù bà cụ bên ngoài thì cười nói, nhưng ai cũng có thể nghe ra được có ba phần tức giận.

"Vâng, bà nội!", Vương Tuệ Lâm mặt mũi đỏ gay vâng một tiếng rồi về chỗ ngồi của mình quay lại nhìn Giang Thần, nín giận nói: "Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng ở đây làm tôi mất mặt nữa!"

"Bây giờ sao?"

"Luôn bây giờ!"

Giang Thần gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, dù sao anh cũng chẳng muốn tham gia buổi họp thường niên này.

Chương 48: Khải Thiên đầu tư

"Cầm lấy đồ của cậu cút đi! Đúng là thứ mất mặt!"

Vương Húc cầm Huyết Dương Sâm vứt dưới đất, vừa hay rơi đúng xuống chân của Vương Thâm, Vương Thâm liền dẵm lên, sợi nhân sâm vốn đã bé tý lập tức bị đứt làm đôi.

Giang Thần nhíu mày, cũng không định nhặt lên mà trực tiếp đi ra ngoài.

Buổi tiệc lại tiếp tục diễn ra.

Đúng lúc bầu không khí đang sôi nổi nhất thì bà cụ đi lên sân khấu.

Nhà họ Vương đều bất giác trở nên căng thẳng, bởi vì tất cả mọi người đều biết, hôm nay là tiệc về hưu của bà cụ, đồng thời bà cụ cũng sẽ tuyên bố thân phận của người thừa kế trong buổi tiệc.

"Phó tổng giám đốc Trần của công ty đầu tư Khải Thiên tới!"

Đúng lúc này thì một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh, tay cầm hoa tươi đi vào hội trường.

Mọi người lập tức kinh ngạc.

Phó tổng giám đốc của công ty đầu tư Khải Thiên cũng đến sao?

Phải biết rằng, Khải Thiên là tập đoàn lớn nhất Vân Hải, dù có là phó tổng giám đóc thì địa vị cũng tương đối cao rồi, đủ để đứng ngang hàng với những gia chủ hào môn tuyến hai.

Vương Tuệ Lâm nhìn thấy Trần Chí Siêu thì cũng sững sờ chốc lát, bất giác có chút căng thẳng.

"Ồ, đây chẳng phải là Chí Siêu sao! Thế mà đã lên chức phó tổng giám đốc của Khải Thiên rồi à?" Điêu Ngọc Lan phấn chấn cả lên, bà ta cũng biết vị phó tổng giám đốc này thích con gái của mình.

Bà cụ vừa nghe thấy phó tổng giám đốc của Khải Thiên thì lập tức có chút kích động, vội vàng nói: "Phó giám đốc Trần, cậu có thể đến đúng là vô cùng đáng quý, mời cậu ngồi!".

"Bà Vương, cháu tên là Trần Chí Siêu, hiện đang là phó tổng giám đốc của đầu tư Khải Thiên, hôm nay cháu đến để thay mặt cho Khải Thiên tham dự buổi tiệc của nhà họ Vương, chúc bà nghỉ hưu thuận lơi! Ngoài ra, cháu muốn cầu thân với nhà họ Vương!", Trần Chí Siêu đứng giữa khán phòng cao giọng nói.

"Ồ? Không biết phó tổng giám đốc Trần thích cháu gái nào của tôi?", bà cụ cười híp mắt nhìn xuống dưới một lượt, nếu như có thể có được một người cháu rể làm phó tổng giám đốc của Khải Thiên, vậy thì quả thực là chuyện vô cùng tốt đẹp rồi, trước đó đã mất đi hai dự án, cũng đủ để bù đắp rồi!

Trần Chí Siêu nhìn quanh một lượt, rồi nhìn về phía Vương Tuệ Lâm, cười ha ha nói: "Bà nội, đối tượng cháu muốn cầu hôn đó là Vương Tuệ Lâm!"

Xôn xao!

Hội trường lập tức xôn xao cả lên.

Vương Tuệ Lâm đã kết hôn rồi, mặc dù chồng cô là một tên vô dụng nhưng cũng là người phụ nữ đã có gia đình rồi!

Cầu hôn một người phụ nữ đã có chồng trước mặt mọi người, tin tức này quả thực quá chấn động rồi!

Vương Tuệ Lâm mặt mũi đỏ ửng lên, nhất thời có chút lúng túng, còn Điêu Ngọc Lan bên cạnh thì sửng sốt, rồi cười lớn nói: "Được đó con gái, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, dù sao sớm muộn gì con cũng ly dị với tên vô dụng kia, chi bằng bây giờ nhận lời Chí Siêu đi!"

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!", Vương Tuệ Lâm mặt đỏ tía tai nói, không ngờ bà mẹ này của cô lại nói ra những lời như vậy trước mặt đám đông, đúng là không biết xấu hổ mà.

"Khụ khụ!", bà cụ ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Phó tổng giám đốc Trần, không ngờ cậu lại nhìn trúng Tuệ Lâm nhà tôi, nhưng Tuệ Lâm đã kết hôn rồi, có điều bà lão đây vẫn còn hai cô cháu gái khác nữa, cùng đều là..."

"Bà à, Trần Chí Siêu cháu ngoài Tuệ Lâm ra thì không lấy ai khác!", thái độ của Trần Chí Siêu vô cùng kiên định.

"Việc này... để sau hãy nói, để sau hãy nói đi!", bà cụ cười lớn, thực ra bà ta cũng đã động tâm rồi, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này sao có thể hứa gả đứa cháu đã kết hôn cho người khác chứ.

Thế nên lại cười ha ha nói: "Hôm nay là buổi họp thường niên của nhà họ Vương, cũng là tiệc về hưu của bà lão này, tiếp theo tôi muốn tuyên bố người kế nhiệm của nhà họ Vương, vẫn mong phó tổng giám đốc Trần về chỗ ngồi dành cho khách VIP trước!"

Trần Chí Siêu xua tay nói: "Bà à, cháu vẫn còn một chuyện nữa, hôm nay cháu đến cũng là để ủng hộ Tuệ Lâm, nếu như bà có thể để Tuệ Lâm tiếp nhận vị trí của bà thì cháu sẽ dựa trên danh nghĩa Khải Thiên mà ký thỏa thuận hợp tác dài hạn với nhà họ Vương, đến lúc đó mỗi năm nhà họ Vương ít nhất sẽ nhận được ba mươi triệu tiền đầu tư!"

Mỗi năm đầu tư ba mươi triệu nhân dân tệ?

Mọi người lại lập tức chấn động!

Chương 49: Bức vua thoái vị

Một năm đầu tư ba mươi triệu.

Bà cụ cũng không ghìm được mà ngẩn ra, ánh mắt có chút kích động.

Mỗi năm đầu tư ba mươi triệu, không nghi ngờ gì sẽ giúp nhà họ Vương như hổ mọc thêm cánh!

Vương Tuệ Lâm lúc này bất giác cắn môi, trong lòng có hơi cảm động.

Trước đây Trần Chí Siêu vì giúp cô mà bị Vinh Đỉnh chế tài dẫn đến phá sản, hiện giờ lại dùng hợp tác của Khải Thiên giúp cô tranh chức, giúp đỡ cô mọi nơi mọi chốn, đúng là một mảnh chân tình đi theo ngày tháng.

"Bà nội!"

Đúng lúc này, cậu hai Vương Thâm bước ra nói: "Bà nội, Tuệ Lâm là phụ nữ đã có chồng rồi, sao có thể gả cho người khác, hơn nữa gia sản đại nghiệp của cả nhà họ Vương sao có thể giao vào tay một người phụ nữ chứ!"

Vương Thâm nhìn quanh một vòng rồi tiếp tục nói: "Cháu và sự phụ của cháu, giáo sư Smith ở phố Wall đã đàm phán được một hạng mục tài chính, chỉ cần đầu tư ba trăm triệu, sau ba năm có thể tăng gấp mười lần!"

Gấp mười lần!

Ba trăm triệu, gấp mười lần là ba tỷ!

Mọi người lại được phen sửng sốt!

Con số này so với con số ba mươi triệu vừa nãy của Trần Chí Siêu gây chấn động gấp mười lần!

"Thâm Nhi, cháu...cháu nói thật chứ? Sẽ không có rủi ro nào chứ?", giọng điệu của cụ bà cũng bất giác run rẩy lên. Nếu như những gì Vương Thâm nói là thật vậy thì ba năm sau nhà họ Vương chẳng phải đã trở thành hào môn đỉnh cấp của Vân Hải rồi sao!

"Bà nội, đây là hợp đồng do giáo sư Smith gửi đến cho cháu từ phố Wall, bà xem đi, bên trên có dấu của cục dự trữ liên bang Mỹ, tuyệt đối không có sai sót nào!", Vương Thâm vội vàng đưa hợp đồng cho bà cụ, bà cụ bảo nhân viên tài vụ xem một lượt, nhất thời cũng không phát hiện ra sơ hở nào.

Có điều, bà cụ vẫn có chút do dự, dù sao ba trăm triệu cũng không phải là một con số nhỏ, có thể nói là cả vốn liếng của nhà họ Vương rồi, rủi ro quá cao.

"Bà nội, vì lần đầu tư này, cháu đã thế chấp biệt thự của mình để đổi lấy năm triệu tiền mặt! Cháu trai coi như được ăn cả ngã về không, bây giờ chỉ còn đợi bà nội thôi!", Vương Thâm nói rồi cũng đưa cả hợp đồng thế chấp nhà của mình ra.

Việc này đã hoàn toàn khiến bà cụ như được uống thuốc an thần!

"Được được được! Thâm Nhi, cháu quả nhiên quyết đoán, bà nội quả thật không nhìn lầm cháu!", bà cụ kích động liên tục gật đầu, vốn hôm nay sẽ tuyên bố để Vương Thâm làm người thừa kế, bây giờ lại càng không có bất cứ do dự nào nữa.

"Bà nội, chỉ cần là đầu tư thì nhất định sẽ có rủi ro, bà không thể dễ dàng tin tưởng như vậy được!", đúng lúc này Vương Húc cũng không bình tĩnh được nữa mà đứng ra: "Nếu như thua lỗ thì sự nỗ lực bao nhiêu năm của nhà họ Vương đều sẽ đổ sông đổ biển cả!"

Đám đông nhà họ Vương ở phía dưới cũng xôn xao bàn tán, có người ủng hộ, những người bảo thủ thì lại phản đối, bàn tán thảo luận vô cùng náo nhiệt.

"Người làm được việc lớn không được do dự. Thâm Nhi vì đại nghiệp của gia tộc mà đồng ý thế chấp cả biệt thự của mình, có thể thấy rất tự tin với dự án này, hơn nữa dù có chút rủi ro thì cũng có sao, rủi ro lớn có nghĩa là cơ hội lớn! Cuộc làm ăn này mà thua lỗ thì bà nội đây sẽ gánh vác!", bà cụ suy nghĩ rồi nói.

Một là bà cụ tin vào năng lực của đứa cháu thứ hai này, mặt khác con số ba tỷ quả thật là quá có sức hấp dẫn!

"Bà nội, bà già nên hồ đồ sao? Thực sự quá độc đoán rồi!", Vương Húc không nhịn được nhíu mày nói.

"Cháu, cháu dám nói bà thế sao?", bà cụ tức giận run lên, sắc mặt chớp mắt trầm hẳn xuống, trừng mắt nói: "Giỏi lắm Vương Húc, xem ra bà nội bình thường yêu chiều cháu quá, nên ngay đến tôn ti trật tự trên dưới cháu cũng không thèm quan tâm nữa rồi! Cháu..."

"Ha ha ha! Cuộc họp thường niên năm nay của nhà họ Vương náo nhiệt quá, hương vị của nồi lẩu này Triệu Tư tôi từ ngoài của đã ngửi thấy rồi!"

Một giọng cười nói thô kệch kệch từ bên ngoài truyền vào, sau đó, một người đàn ông to cao, để tóc húi cua, dẫn theo một đám vệ sĩ từ bên ngoài đi vào.

"Ông lớn ở Tây Thành, ông Tư?"

"Ông Tư cũng đến rồi sao!"

Nhưng người có mặt ai nấy đều lần lượt đứng lên, thậm chí còn có người không kìm được mà trống ngực đập thình thịch.

Ông lớn ở Tây Thành, Triệu Tư Phong, trong nhà xếp thứ tư nên gọi là 'ông Tư'!

Chính là thuộc hạ số một của ông Lôi, quản lý cả Tây Thành!

Có thể nói, trên đường phố Vân Hải, ngoài ông Lôi ra thì tên tuổi của ông Tư là nổi danh nhất!

"Ồ, ông Tư, ông cũng tới đây sao?", Trần Chí Siêu cũng đã từng có vinh hạnh được gặp Triệu Tư Phong một lần, lập tức đi đến chào hỏi, kết quả lại bị ông Tư gạt sang một bên.

Sắc mặt Trần Chí Siêu khó coi, nhưng lại không dám có chút bất mãn nào, mặt mày xám xịt tránh sang một bên.

"Hóa ra là ông Tư!", bà cụ lập tức thay đổi sắc mặt, cười niềm nở chào hỏi, dù sao với tầng lớp nhân vật lớn cả bên xã hội đen và cả chính đạo này, nhà họ Vương tuyệt đối không dám đắc tội.

Hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Vương đều nằm ở địa bàn Tây Thành, chỉ cần ông Tư khẽ nhíu mày động tay là nhà họ Vương đừng mong ở lại Vân Hải làm gì được nữa!

"Bà cụ, nghe nói hôm nay nhà họ Vương chọn người thừa kế?", Triệu Tư tự kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười hỏi.

Bà cụ sửng sốt chốc lát rồi đáp lời: "Không ngờ chút việc nhỏ này của nhà họ Vương chúng tôi mà ông Tư cũng biết rồi sao?"

"Vâng, hôm nay tôi đến không có mục đích nào khác, tôi có quen biết với Vương Húc nhà bà, thằng nhóc này tôi thấy không tệ, cho nên hi vọng bà cụ có thể truyền lại vị trí người thừa kế này cho Vương Húc!", Triệu Tư tực tiếp nói ra mục đích của mình trước mặt mọi người.

Ầm!

Chương 50: Tạ tội

Như này ai cũng đã hiểu, thì ra Triệu Tư Phong là do Vương Húc tìm tới để giúp dồn ép bà nội!

“Vương Húc, anh là đồ khốn nạn, anh dám uy hiếp cả bà nội?”, Vương Thâm không nhịn nổi gào lên, lúc này, hai người bảo vệ phía sau Triệu Tư Phong lập tức tiến tới ghì anh ta xuống dưới đất.

“Cậu buông cháu tôi ra!”, bà cụ gấp gáp nói, vội vàng bước xuống bậc, bà ta thở hổn hển chỉ vào Vương Húc: “Cậu đúng là đồ bất nhân bất nghĩa, sao cậu dám liên kết với người ngoài để dồn ép bà nội của mình?”

Vương Húc hơi mất tự nhiên nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, đáp: “Bà nội, bà không thể nói như vậy được, cháu đã làm việc cho nhà họ Vương bao nhiêu năm nay, không có công lao cũng có khổ lao. Vậy mà em trai vừa về, bà không nói một lời liền giao công ty cho nó, bà thấy như vậy có công bằng với cháu không?”

“Cậu!”, bà cụ nhất thời nôn nóng, bà ta cảm giác đầu óc hoa lên, may là có người ở bên cạnh đỡ mới đứng vững nổi.

Bà cụ hít sâu một hơi, sau đó lại thở dài, bà ta biết Vương Húc nhất định đã hứa hẹn lợi ích gì đó cho Triệu Tư Phong rồi, nếu bà ta không đồng ý, sợ là ông Tư sẽ không dễ gì cho qua đâu.

Nghĩ vậy, bà cụ bất lực phẩy tay, nói: “Bỏ đi, bỏ đi! Chuyện đã đến nước này tôi cũng chẳng nói được gì nữa, không phải cậu muốn vị trí giám đốc điều hành ư? Bây giờ tôi sẽ…”

“Lôi Hồng, ông Lôi tới!”

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng huyên náo, chỉ thấy một người đàn ông khoác trên mình bộ quần áo thời nhà Đường nghiêm nghị với một người con trai đầu trọc vô cùng oai phong bước vào bữa tiệc.

“Ông Lôi?”

Triệu Tư Phong vốn đang rất ung dung, vừa nhìn thấy Lôi Hồng bước vào thì liền mất hết khí thế vừa nãy, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Ông ta không thể ngờ lão đại cũng tới tham dự buổi họp này!

“Ồ, Tiểu Tư cũng ở đây à!”, Lôi Hồng gật đầu, sau đó liếc mắt một lượt qua đám người ở đây nhưng không hề thấy bóng dáng Giang Thần, ông ta có chút bất ngờ.

“Lão đại, lần này ông tới…”

Lôi Hồng phẩy tay không thèm để ý Triệu Tư Phong mà trực tiếp đi thẳng vào trong đám người nhà họ Vương.

Người nhà họ Vương lập tức sợ run người, ai nấy đều vội vàng dịch ra nhường đường.

Bởi vì mọi người đều chưa hề quên việc Giang Thần đánh Vương Đằng lần trước, hôm nay có lẽ Lôi Hồng đến đây tính sổ chăng?

Hai người Lôi Hồng đi thẳng một mạch về phía Vương Tuệ Lâm.

Vương Tuệ Lâm đổ mồ hôi, Điêu Ngọc Lan đứng bên cạnh càng sợ hãi hơn, thiếu điều ngồi thụp xuống đất. Dù gì Lôi Hồng cũng là vua thế giới ngầm thành phố Vân Hải, đối diện với người như ông ta thì ai cũng không nhịn được nảy sinh cảm giác kinh hồn bạt vía.

Vương Tuệ Lâm căng thẳng cắn chặt răng đứng nhìn cha con Lôi Hồng càng ngày càng bước tới gần.

Vào đúng lúc này tên chết tiệt kia lại không ở đây!

Cô chợt nảy sinh cảm giác tuyệt vọng, không ai cứu giúp.

Đột nhiên một sự việc không ai ngờ tới đã xảy ra.

Bịch!

Vương Đằng bước tới quỳ phịch xuống đất, liên tục tự vả miệng mình chan chát.

Vương Đằng liều mạng xin lỗi: “Phu nhân, tôi sai rồi! Hôm đó là do tôi sai, tôi đã xúc phạm cô, tôi đáng chết, mong phu nhân rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tôi đúng là tên súc sinh!”

Lôi Hồng khom người, tự tay đưa chi phiếu cho Vương Tuệ Lâm: “Phu nhân, đây đều là lỗi của con trai tôi, hôm nay tôi đưa con trai đến nhận lỗi với cô, mong cô bỏ qua, đây là 10 triệu phí bồi thường, mong cô nhận cho!”

Cảnh này khiến người nhà họ Vương sợ hết hồn, mà không chỉ riêng bọn họ, tất cả những người ở đây cũng đều ngớ người.

Chuyện quái gì thế này?

Vương Đằng quỳ nhận lỗi thì thôi đi.

Vậy mà Lôi Hồng lại khom người xin lỗi với một người bậc cháu nhà họ Vương?

Hơn nữa còn đưa phí bồi thường 10 triệu!

Chuyện này, chuyện này thật quá mức khó hiểu!

Vương Tuệ Lâm cũng mơ mơ hồ hồ, cảm giác như đang nằm mơ vậy, cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nữa.

Lôi Hồng thành khẩn nói: “Mong phu nhân nhận lấy, nếu không tôi thực sự không biết ăn nói thế nào với cậu chủ!”

Cậu chủ đã nói trước rồi, chỉ có Vương Tuệ Lâm chịu nhận số tiền xin lỗi này thì mới yên tâm.

Đám đông đều nghe được, đồng thời không khỏi thắc mắc.

Không biết ‘cậu chủ’ Lôi Lồng nhắc tới là ai mà lại có quyền hành to lớn đến vậy? Có thể bắt Lôi Hồng đi xin lỗi!

“À… Được!”, Vương Tuệ Lâm cầm lấy tờ chi phiếu, lúc này Lôi Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hi hi, nếu cậu chủ không ở đây, vậy tôi xin cáo từ, mong phu nhân có thể nói giúp vài lời trước mặt cậu chủ, tôi sẽ vô cùng cảm kích!”

Lôi Hồng nói xong liền đưa Vương Đằng rời đi.

Mà lúc này Triệu Tư Phong cũng đi theo phía sau. Vương Húc thấy vậy liền vội chạy qua: “Ông Tư, chuyện ông đã đồng ý với tôi…”

“Cút mẹ cậu đi! Chuyện nhà họ Vương các người liên quan gì tới tôi!”, Triệu Tư Phong liếc Lôi Hồng, lanh trí nói.

Ông Lôi tới đây, tuy rằng không thể hiện ủng hộ Vương Tuệ Lâm tranh quyền thừa kế, nhưng dựa vào thái độ của ông Lôi với Vương Tuệ Lâm ban nãy, ông ta nào dám can dự vào chuyện nhà họ Vương nữa chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.