Chiến Thần Điện Hạ

Chương 371-377




Chương 371: Hẹn dùng bữa

"Hừ, em biết anh là ông chủ lớn, nhưng anh coi thường em rồi đó, thời gian gần đây em livestream cũng kếm được mấy nghìn tệ, như vậy đi, tối nay anh em mình tới nhà hàng đồ âu Jasmine đi! Vừa hay tối nay anh em cũng đi xem mắt ở đó, em muốn lén qua đó xem chị dâu tương lai của em như thế nào, giữ chân cho anh em chứ!", Khương Miêu Miêu đột nhiên cười hi hi nói.

"Hả? Khương Nhân tìm bạn gái rồi?", Giang Thần hơi có chút ngạc nhiên.

"Vâng, là người ta tới tìm mẹ em giới thiệu, nghe nói chị dâu tương lai của em lợi hại lắm đó, không những xinh đẹp mà hiện còn đang làm việc ở bộ phận kinh doanh của Ức Giang Nam, lương mỗi tháng cũng hơn mười ngàn tệ đó!", Khương Miêu Miêu hào hứng nói.

"Ồ? Vậy thì tốt rồi, được, anh em mình tối gặp nhé!", Giang Thần lắc đầu rồi cúp điện thoại.

Giang Thần vừa cúp máy thì lại có điện thoại nữa gọi tới, là Viên Vũ Nhiên.

"Alo, anh Thần, vừa nãy em mới biết chuyện clip, không ngờ tên khốn nạn đó lại đăng lên mạng... chị dâu không hiểu nhầm chứ ạ? Tối nay anh có thời gian không, hay là anh gọi cả chị dâu cùng tới, chúng ta cùng đi ăn, em đích thân giải thích trực tiếp với chị ấy!", Viên Vũ Nhiên có chút áy náy nói trong điện thoại. Bây giờ đoạn clip này đã vô cùng hot ở Vân Sơn rồi, cô ta cũng từ chỗ Tần Tuyết biết được Giang Thần đã kết hôn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Giang Thần.

"Không sao, đều đã qua rồi!", Giang Thần cười khổ lắc đầu, sự hiểu lầm này quả thực không nhỏ, mẹ vợ anh đã tìm tới tận cửa, còn làm ầm ỹ bắt ly hôn, có điều bây giờ đều đã qua rồi, cũng không cần thiết phải nhắc đến với Viên Vũ Nhiên.

"Chị dâu thật sự biết rồi sao ạ?", Viên Vũ Nhiên suy nghĩ nhanh nhẹn, đương nhiên có thể nghe ra gì đó, vội vàng nói tiếp: "Cho dù thế nào em vẫn phải giải thích trực tiếp một lần, em và chị dâu đều là phụ nữ, em hiểu chị ấy nghĩ thế nào. Anh Thần, em thật sự hi vọng anh và chị dâu hạnh phúc. À đúng rồi, em sẽ gọi cả chị Tần Tuyết cùng tới, chị Tần Tuyết có thể làm chứng cho chúng ta!"

Giang Thần vốn muốn từ chối, nhưng Viên Vũ Nhiên nói cũng có lý, phụ nữ rốt cuộc vẫn hiểu phụ nữ hơn, mặc dù anh đã giải thích rồi, nhưng khó tránh trong lòng vợ vẫn còn khúc mắc.

Không chừng sau này xảy ra mâu thuẫn, khúc mắc này lại trở thành chất xúc tác!

Nghĩ như vậy, Giang Thần bèn đồng ý, nói: "Được rồi, em nhắn anh địa chỉ hẹn, có điều tối nay anh cũng có cái hẹn ăn cơm, có thể sẽ đến muộn một chút!"

"Ồ, vậy chỗ hẹn tối nay của anh ở đâu? Em và chị Tần Tuyết sẽ tới đó luôn!"

"Nhà hàng Jasmine!"

"Được ạ, vậy chúng ta không gặp không về!"

Cúp điện thoại xong, Giang Thần liền gọi điện cho Vương Tuệ Lâm nói chuyện Viên Vũ Nhiên mời dùng bữa.

Vương Tuệ Lâm vừa nghe thấy ba chữ 'Viên Vũ Nhiên' thì trong lòng khẽ chấn động.

Đúng như Giang Thần nghĩ, mặc dù anh đã giải thích rồi, hơn nữa giữa hai vợ chồng gần đây cũng rất hòa hợp, nhưng không có nghĩa là cô ấy đã hoàn toàn quên đi chuyện này. Cho dù lúc này đang là thời gian làm việc, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đoạn clip đó.

Dù sao, ngay đến bản thân cô và chồng cũng chưa từng có cảnh tượng như vậy, thế mà lại bị người phụ nữ khác...

Nghĩ đến đây trong lòng cô lại không kiềm chế được có chút giận dữ!

Cô đồng ý ngay lập tức, cô muốn xem xem Viên Vũ Nhiên này rốt cuộc có gì ghê gớm mà lại dám cướp đi nụ hôn đầu của chồng cô như vậy!

"Chị Miêu, tối nay tôi có chút việc, nên về sớm chút, những việc còn lại giao cho chị nhé!", Vương Tuệ Lâm nhanh chóng đưa tài tiệu cho Trương Miêu, thu dọn lại bàn làm việc chuẩn bị tan làm.

Trương Miêu ngạc nhiên, bình thường tổng giám đốc Vương này là người cuồng công việc, hôm nay lại tan làm sớm, quả thật không thể tin được.

Sau khi Vương Tuệ Lâm rời khỏi văn phòng thì đến trung tâm thương mại, nếu đã có hẹn thì đương nhiên phải trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp. Dù sao cô nhóc Viên Vũ Nhiên đó ngoại trừ nhỏ tuổi hơn cô thì dung mạo chưa chắc đã thua kém cô, đương nhiên cô có tâm tư so sánh rồi.

Lúc Vương Tuệ Lâm đi vào trung tâm thương mại thì lại không phát hiện ra một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo sau cô cũng đi vào trung tâm thương mại.

Một lát sau, một thân hình cao lớn lực lưỡng cũng đến trước cửa trung tâm thương mại, khí thế nhiệt huyết thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

"Ơ? Người đâu?"

Thân hình cao lớn nhìn trái nhìn phải, vò đầu nói nhỏ một tiếng, rồi chạy nhanh vào trong trung tâm thương mại.

Chương 372: Xem mắt

Khi bắt đầu lên đèn, dòng xe cộ nườm nượp nối tiếp nhau lao vun vút trên các tuyến đường giao thông.

Giang Thần lái xe đến trường đón Khương Miêu Miêu, sau đó hai người đến thẳng nhà hàng tây Jasmine.

Nhà hàng tây Jasmine không phải là một nhà hàng quá cao cấp, nhưng trang trí lại rất có phong cách và không khí đầy lãng mạn.

Ở đây thường có những người trẻ tuổi đến ăn tối hoặc hẹn hò, tổng cộng có hai tầng, lên tầng trên có thể nhìn thấy được cảnh đêm trải dài vô tận.

Khi Giang Thần và Khương Miêu Miêu đến, Khương Nhân vẫn còn chưa đến. Khương Miêu Miêu vội gọi điện thoại với vẻ lo lắng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với ông anh này nữa. Một việc quan trọng như xem mắt mà anh ấy cũng đến muộn được. Quả nhiên là độc thân nhờ vào thực lực mà.

Kết quả, điện thoại vừa được kết nối thì nghe thấy Khương Nhân khóc kể ở đầu bên kia, nói rằng xe đã bị va chạm ở giữa đường, bây giờ đang chờ bên bảo hiểm đến giải quyết, bảo Khương Miêu Miêu nói với cô gái xem mắt một tiếng.

Đồng thời cậu ta cũng nói với Khương Miêu Miêu rằng cô gái đó đang ngồi ở bàn số 18 trên tầng hai.

Cô ta cúp điện thoại, liền kéo Giang Thần lên tầng hai, chỉ vào bàn số 18 nói: “Anh họ, hay, hay là anh qua đó nói với chị ấy đi!”

Dù sao người này có khả năng là chị dâu tương lai của mình, nên Khương Miêu Miêu có chút căng thẳng.

Giang Thần lắc đầu bất lực, chỉ đành đi qua đó.

Khi đến bàn số 18, cô gái ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Giang Thần, vẻ mặt đột nhiên tỏ ra khá kinh ngạc.

Giang Thần cũng hơi ngơ người ra, lập tức nhíu mày lại.

Bởi vì anh nhận ra cô gái này, mặc dù đã năm năm không gặp, nhưng năm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của Vương Tử Tình, chính cô ta đã giễu cợt và hạ nhục mình bằng mọi cách có thể!

Đến bây giờ anh vẫn không quên một lời nào!

Đúng vậy, cô ta chính là bạn thân của Vương Tử Tình, Từ Lệ!

Nhưng không ngờ Từ Lệ lại chính là đối tượng mà Khương Nhân muốn đến xem mắt ngày hôm nay.

“Giang Thần, đã lâu không gặp!”

Lúc này, Từ Lệ có vẻ như đã biết cách cư xử hơn so với ngày xưa, nhưng vẻ khinh thường trong mắt cô ta vẫn như trước, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, nói: “Ngồi đi, không ngờ hôm nay đối tượng xem mắt của tôi lại là anh!”

Từ Lệ cười chế giễu, tất nhiên là đã coi nhầm anh thành đối tượng xem mắt rồi.

Dù gì người giới thiệu chỉ nói với cô ta rằng đối phương họ ‘Giang’, nên nghĩ rằng đó là Giang Thần.

Về tình hình của anh trong năm năm qua, cô ta cũng không biết nhiều lắm, bởi vì sau đó cô ta cùng Vương Tử Tình đã cãi nhau và tách ra từ đó, khi lên đại học cũng chưa từng quay lại.

Nhưng Giang Thần lại gật đầu, kéo ghế ngồi xuống, thật ra từ lúc nhìn thấy Từ Lệ, anh liền muốn thay Khương Nhân từ chối cô ta rồi.

Mặc dù Từ Lệ bây giờ ăn mặc như một cô gái thành thị, lại cộng thêm thân hình cân đối đáng tự hào, đủ để một số tên đàn ông ít ra đường coi là nữ thần.

Nhưng anh biết rất rõ về người phụ nữ này!

Khi Từ Lệ còn là một thiếu nữ, cách đối nhân xử thế của cô ta kém kinh khủng.

Và chính vì khuyên Vương Tử Tình tránh xa Từ Lệ nên anh mới bị người phụ nữ này ghét bỏ.

Một người phụ nữ có phẩm hạnh không đoan trang như vậy, sao Giang Thần có thể đồng ý cho cô ta cùng em họ của mình ở bên nhau được. Nếu như cô cả có một cô con dâu như thế này, không chừng đang yên lành lại bị cô ta làm cho tức chết mất, cho nên chi bằng lúc này nói cho rõ ràng.

“Nếu đã đến để xem mắt, vậy chúng ta hãy nói thẳng vào vấn đề đi!”

Tuy nhiên, Từ Lệ còn chưa kịp đợi anh nói xong thì bất ngờ lên tiếng: “Mấy năm nay tôi làm kinh doanh bất động sản ở Giang Nam, gần đây mới được chuyển đến Vân Sơn. Tôi nghe người giới thiệu nói anh mở một cửa hàng hoa quả, hơn nữa việc kinh doanh cũng rất tốt?”.

“Bỏ đi, tôi vẫn nên hỏi thẳng vào vấn đề thì hơn, bây giờ anh đã có xe, có nhà chưa?”, Giang Thần chưa kịp lên tiếng, Từ Lệ lại hỏi thêm một câu với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.

Hôm nay cô ta đến xem mắt, hoàn toàn là vì mình đã đến tuổi kết hôn và muốn tìm một người có đủ điều kiện tài chính, không quan trọng người này là ai, thậm chí không quan tâm đến việc có xích mích với Giang Thần trước đây.

Hơn nữa, theo cô ta thấy, mình trẻ đẹp, lại có công việc ổn định, Giang Thần gần như không có lý do gì để kén chọn, thậm chí có thể nói là trèo cao rồi!

“Hiện tại, vẫn chưa có nhà!”, khóe miệng Giang Thần chợt giương lên, nghe cô ta hỏi vậy, nhất thời không muốn nói sự thật, thay vào đó, anh trả lời một cách thích thú. Nhưng việc kinh doanh ở cửa hàng hoa quả của tôi khá tốt, việc mua nhà trong vài năm tới sẽ không quá khó!”

Từ Lệ chợt chau mày khi nghe thấy anh nói vẫn chưa có nhà, nhưng vẻ mặt nhanh chóng dịu đi đôi chút khi nghe những lời sau đó.

“Đã như vậy thì không có nhà cũng không sao, nhưng sau này mua nhà, giấy tờ nhà phải đứng tên tôi!”, Từ Lệ nói với dáng vẻ chuyện đó là đương nhiên vậy.

“Hơn nữa, anh cũng phải mua cho bố mẹ tôi một căn. Dù sao bố mẹ tôi cũng là bố mẹ anh. Ngoài ra, khi em trai tôi lấy vợ, anh cũng phải mua cho nó một căn ở trung tâm thành phố, dù sao nó cũng là em trai của anh. Nếu anh không mua thì không hợp tình hợp lý rồi!”.

“Còn nữa, công việc của tôi khá bận, những công việc như việc nhà, trông con... tôi đều sẽ không muốn bận tâm đến, anh phải thuê hai người bảo mẫu!”

Chương 373: Gái trinh

Từ đầu đến cuối, Giang Thần không kịp nói một lời nào, Từ Lệ đã liên tiếp đưa ra một đống điều kiện.

Mà Giang Thần cũng không hề tức giận.

Xem mắt ấy mà, vốn cũng chính là một cuộc giao dịch trên thương trường, là tự nguyện không ai ép buộc ai.

Bản thân muốn điều kiện như thế nào, thì trực tiếp nói thẳng ra là được rồi.

“Cô Từ, những điều kiện mà cô nói, tôi đều có thể đáp ứng cả, nhưng tôi muốn hỏi một chút, thân thể cô vẫn còn nguyên vẹn chứ?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Từ Lệ đột nhiên cứng đờ lại, ngay cả những người phụ nữ ở bàn ăn xung quanh cũng không khỏi nhìn sang.

Thân thể nguyên vẹn là có ý gì?

Là gái trinh!

Không ai ngờ rằng Giang Thần lại hỏi một chủ đề riêng tư như vậy ở nơi công cộng.

Ngay cả Khương Miêu Miêu ở phía xa cũng không khỏi che mặt.

Chuyện gì vậy chứ, anh họ?

Không phải chỉ bảo anh đến nói người ta đợi Khương Nhân một lát thôi sao? Sao anh lại thay anh ấy xem mắt rồi chứ?”

Xem mắt cũng được rồi, nay anh lại đi hỏi mấy loại câu như thế ở nơi công cộng. Anh là bị điên rồi sao?

Lúc này, mặt của Từ Lệ chợt đỏ bừng lên.

Hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy, người khác không biết cô ta như thế nào, nhưng Giang Thần chắc chắn biết rất rõ ràng!

Hỏi điều này ngay tại đây rõ ràng là cố ý làm nhục cô ta!

“Anh Giang, anh đang nói đùa gì vậy chứ? Thời đại nào rồi mà anh còn hỏi một vấn đề ngu ngốc đến thế?”, Từ Lệ liền tức giận hét lên, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng.

Gái trinh sao?

Lúc cô ta học trung học đã không còn rồi!

Hơn nữa, sau đó còn có hàng tá người đàn ông khác, sớm đã không còn nhớ ra lần đầu tiên đã trao cho người nào rồi!

“Tên này bị bệnh à? Thời đại nào rồi mà vẫn hỏi những câu ấu trĩ đến như vậy? Đồ thần kinh!”

“Đúng vậy, chỉ có mấy tên bệnh hoạn mới đi hỏi những câu ấu trĩ như vậy. Thật là quá coi thường người ta. Đây chính là phân biệt đối xử với phụ nữ!"

“Không còn trinh thì đã làm sao. Nếu yêu một người, không phải nên bao dung cho quá khứ của cô ấy và gánh vác tương lai của cô ấy sao?”

Những người phụ nữ xung quanh đều dành những ánh mắt khinh thường nhìn về phía anh.

Đã ở cái thời đại nào rồi, mà còn loại yêu cầu tìm gái trinh như vậy?

Đừng nói đó là loại đàn ông gia trưởng chứ?

Muốn tìm gái trinh thì cứ việc đến nhà trẻ mà tìm!

“Thật ngại quá, một khi đã tìm đối tượng thì đây chính là điều kiện tối thiểu của tôi!”, Giang Thần thản thiên nói.

“Điều kiện tối thiểu của anh?”, Từ Lệ coi thường cười gằn một tiếng.

“Vậy tôi hỏi anh, lẽ nào anh còn là trai tân sao?”

“Nếu không phải, anh có tư cách gì yêu cầu tôi?”

“Còn nếu như phải, anh cũng đã 25, 26 tuổi rồi nhỉ? Một người đàn ông 25, 26 tuổi rồi mà vẫn còn là trai tân, vậy chỉ có thể chứng minh anh chính là tên nghèo hèn vô dụng!”

“Một tên nghèo vô dụng ngay cả phụ nữ cũng bao không nổi, anh có tư cách gì mà yêu cầu nhiều như vậy?”, Từ Lệ nói đến lời cuối cùng thì lớn tiếng chất vấn.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt của những người phụ nữ xung quanh đều lộ rõ vẻ thích thú. Những lời này quả là nói trúng vào điểm mấu chốt rồi.

Phải biết rằng đàn ông là nhóm dễ bị tổn thương về mặt xã hội.

Một tên nghèo rách mồng tơi như anh, có thể tìm được đối tượng đã coi như phúc đức ba đời để lại rồi, có tư cách gì mà kén cá chọn canh!

“Cô Từ, cô đã đưa ra một đống yêu cầu với tôi, giá cả rõ ràng và chi tiết, giống như làm kinh doanh vậy, mà nếu đã là mua hàng hóa, tại sao tôi lại phải đi mua loại phế phẩm?”, Giang Thần không khỏi cười nhạo nói.

“Nó giống như việc cô đến một cửa hàng hiệu, nhìn trúng một đôi giày da cao cấp trị giá hàng chục ngàn tệ. Lúc cô mua về nhà thì phát hiện nó đã bị người khác mang qua rồi. Tôi muốn hỏi, tâm trạng của cô sẽ như thế nào?”

Nghe vậy, những người đàn ông xung quanh đều cảm thấy rất phấn khích, điều này nói quá đúng rồi.

Nếu đã là mua hàng thì phải đáng đồng tiền, mình có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, tại sao phải tìm một người thấp hèn rẻ rúng vậy chứ?

Quả thật là không đáng giá mà!

“Giang Thần, ý của anh là gì?”, Từ Lệ chợt nổi cáu liền đứng phắt lên.

“Ý của anh, Từ Lệ tôi là đồ second hand, không xứng với anh sao?”, Từ Lệ giận đến mức cười run rẩy cả người nói.

“Chẳng qua anh chỉ vừa mới mở một cửa hàng hoa quả thôi, còn tưởng rằng mình là cậu chủ Giang sao? Đừng nói anh đã quên rằng năm đó mình từng bị người khác giẫm đạp lên bắt học theo tiếng chó sủa chứ?”

“Tôi nói cho Giang Thần anh biết, không ai trong chúng ta cao quý hơn ai hết!”

“Một tên rác rưởi như anh có thể tìm được đối tượng đã là tốt lắm rồi, có tư cách gì mà kén cá chọn canh ở đây? Anh còn không tự mình xem lại mình, loại vô dụng thối tha như anh đến căn nhà còn không có, thử hỏi có cô gái nào thèm gả cho anh!”

“Ai nói không có ai thèm gả cho anh ấy chứ!”

Đúng lúc này, từ phía xa có hai người đẹp vóc dáng cao ráo bước tới.

Người phụ nữ vừa lên tiếng, mặt mũi vô cùng thanh tú, toàn thân toát lên vẻ học thức, giống như cô chủ con nhà quyền quý.

Cô gái bên cạnh thì lại có vẻ bề ngoài vô cùng ngọt ngào, cả người toát ra loại khí chất sang chảnh, vừa nhìn đã biết là con gái của một gia đình giàu có.

Viên Vũ Nhiên mỉm cười chạy tới ôm lấy cánh tay Giang Thần: “Anh Giang Thần, sao anh lại đi xem mắt vậy? Lẽ nào anh đã ly hôn với chị Tuệ Lâm rồi sao? Nếu vậy, chi bằng anh thử cân nhắc đến em đi, em là con gái độc nhất của bố em, một khi kết hôn với em, tất cả tài sản của nhà họ Viên trong tương lai đều sẽ là của anh cả à!”

“Vũ Nhiên, em đang đùa cái gì vậy, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa gì đã vội kết hôn, anh Giang có muốn chọn thì cũng sẽ chọn chị!”

Tần Tuyết cau mày chạy sang bên kia, kéo lấy Giang Thần nói: “Anh Giang, thật ra, em đã thích anh từ lâu rồi, chúng ta cùng là bác sĩ, ở bên nhau cũng sẽ có chung một tiếng nói!”

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt, đặc biệt là những người đàn ông xung quanh, đều lộ ra vẻ vô cùng ghen tị.

Hai người đẹp này đang tranh nhau thể hiện tình yêu, người anh em này cũng có tài quá rồi!

Chương 374: Phu nhân mất tích rồi

"Chẳng phải đã bảo trễ một chút rồi mà? Sao mọi người lại đến sớm thế?", Giang Thần nhìn hai người phụ nữ, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Em và chị Tần Tuyết cũng chưa ăn tối, vừa hay tới ăn luôn, sao hả anh Giang, điều kiện vừa nãy của em anh cân nhắc chút đi, nếu như anh đồng ý thì giờ em bảo bố em chuẩn bị của hồi môn liền!"

Viên Vũ Nhiên chớp mắt, vẻ mặt tinh nghịch nói: "Một tỷ, thế nào? Nếu như anh thấy vẫn chưa đủ thì có thể thêm một tỷ nữa!"

Mọi người: "..."

"Vũ Nhiên, em nghĩ anh Giang thiếu tiền sao?", Tần Tuyết không khỏi bĩu môi, chợt kéo tay Giang Thần nói: "Anh Giang, nếu như anh lấy em, em nhất định sẽ làm một cô vợ ngoan hiền, nấu cơm giặt giũ chăm con cho chồng, em sẽ không giận dỗi vặt vãnh. Anh luôn có đường lui ở chỗ em, anh bảo em đi hướng đông em quyết không đi hướng tây!"

Mọi người hoàn toàn hóa đá!

Ôi trời!

Phải đi đâu tìm người vợ như vậy?

Kiếp trước của người này chắc đã giải cứu cả nhân loại nhỉ?

Tốt số quá!

Còn sắc mặt của Từ Lệ lúc này lại khó coi đến cực điểm.

Vừa nói Giang Thần là loại hạ đẳng không thể tìm được bạn gái thì không ngờ lúc này lại có hai người đẹp chạy tới tranh nhau làm vợ người ta.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì đều là cực phẩm trong cực phẩm.

Tùy tiện một người cũng không biết đã bỏ xa cô ta bao nhiêu con phố!

"Được, Giang Thần, coi như anh giỏi!"

"Đừng tưởng không biết tìm được ở đâu ra hai người phụ nữ là có thể tôn lên thân phận của anh, trong mắt tôi anh vẫn chỉ là một tên rác rưởi!"

Từ Lệ đương nhiên không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại nữa, cầm túi xách lên hùng hổ đi ra bên ngoài.

"Hai người các cô đúng là!"

Giang Thần biết hai cô gái này đang giúp anh trút giận, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.

"Anh Giang, rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao anh lại chạy tới đây xem mặt thế, anh và chị Tuệ Lâm...", Tần Tuyết có chút ngờ vực, Viên Vũ Nhiên cũng không giấu được vẻ tò mò.

"Ồ, anh và Tuệ Lâm không sao, đây là đối tượng xem mắt của em họ anh, cậu ấy bị tắc đường nên bảo anh tới nói hộ một tiếng!", Giang Thần đành chịu giải thích.

Lúc ba người đứng nói chuyện thì không ai nhìn thấy, một bóng hình xinh đẹp đứng sau cánh cửa không xa.

Khương Miêu Miêu trợn tròn mắt lên, không biết bóng hình này xuất hiện lúc nào.

"Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, anh hai em anh ấy..."

Khương Miêu Miêu còn chưa nói xong, Vương Tuệ Lâm bèn quay người đi về phía cầu thang.

Rõ ràng đã hiểu lầm chuyện vừa nãy rồi!

Dù sao, lúc cô vừa đến đây đã nhìn thấy hai người phụ nữ đang tranh nhau gả cho chồng mình, hơn nữa còn ôm cánh tay tỏ ra rất thân mật.

Chuyện như vậy, đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào e là cũng không thể chấp nhận được!

Vương Tuệ Lâm không biết đi ra khỏi nhà hàng thế nào, lúc xuống cầu thang đã bị trẹo chân, dứt khoát bất chấp hình tượng tháo đôi giày cao gót ra, ném mạnh ra đường, rồi không kiềm chế được ngồi bệt xuống bên vệ đường khóc ầm lên.

Tiết trời đang dần chuyển thu, Vương Tuệ Lâm cảm nhận được một sự lạnh lẽo vô bờ bến bao phủ toàn thân.

Tại sao?

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào Giang Thần gọi cô đến đây là vì muốn sỉ nhục cô sao?

Quả thật là khốn nạn!

"Cô gái, cho hỏi cô có cần giúp đỡ không?"

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng và quan tâm đột nhiên vang lên bên tai.

Vương Tuệ Lâm không khỏi ngẩng đầu lên, thì mới phát hiện ra một người đàn ông đặc trưng Trung Đông không biết từ lúc nào đã cầm dù đứng trước mặt cô.

Một mặt khác, vốn dĩ Khương Miêu Miêu đuổi theo Vương Tuệ Lâm, nhưng xuống cầu thang thì không thấy đâu nữa nên vội vã quay lại chạy về phía ba người Giang Thần.

"Anh hai! Vừa nãy chị dâu tới, những gì mọi người vừa nói chị ấy đều đã nghe thấy hết rồi, có lẽ hiểu lầm rồi, anh mau đuổi theo chị ấy đi!"

"Hả? Chị dâu em đến rồi sao?", Giang Thần sững sờ một lát rồi vội đứng lên.

"Anh Giang...", Viên Vũ Nhiên lâp tức có chút hoảng hốt, vốn đến đây để giúp Giang Thần minh oan, không ngờ bây giờ lại càng khiến hiểu lầm nhiều hơn.

"Vũ Nhiên, Tuyết Nhi, bữa cơm hôm nay chắc là thôi vậy, anh đi tìm vợ anh đã, để hôm khác anh và Tuệ Lâm mời hai người ăn cơm sau!", Giang Thần nói rồi vội chạy ra bên ngoài.

Chỉ là vừa ra bên ngoài thì Vương Tuệ Lâm đã hoàn toàn mất tăm mất tích rồi.

"Đô đốc!", Triệu Quân đột nhiên xuất hiện, vội vàng nói: "Vừa nãy anh em bảo vệ phu nhân báo cáo, nói... phu nhân mất tích rồi!"

"Mất tích?", Giang Thần đột nhiên giương mắt lên.

Một người sống sờ sờ lại mất tích ngay trước mắt vệ sĩ?

Việc này có nghĩa là gì, trong lòng Giang Thần biết rất rõ, sắc mặt lập tức trầm xuống, từ từ siết chặt nắm đấm: "Lập tức khởi động Thiên Nhãn, đào hết ba tấc đất cũng phải tìm ra cho tôi!"

"Rõ!"

Một phút sau, Triệu Quân nhận được tin tức, nhanh chóng đi tới.

"Đô đốc, là Độc Lang!"

Nghe thấy vậy, trái tim Giang Thần như rớt xuống, đôi mắt lạnh lùng chợt dựng đứng lên.

Chương 375: Mày muốn điều kiện gì ở tao

"Tôi đã bỏ qua cho hắn một lần, không ngờ hắn lại dám nhắm đến vợ tôi, quả thật là chết cũng không tiếc!", Giang Thần lạnh lùng mở miệng nói.

"Lập tức phong tỏa xung quanh 10 ki-lô-mét, toàn bộ Huyết Phật rút về nội thành đợi lệnh!"

Ding!

Lúc Giang Thần vừa ra mệnh lệnh này thì điện thoại đột nhiên vang lên.

"Đô đốc, là Độc Lang!", Triệu Quân vội vàng đưa điện thoại tới.

Giang Thần hít sâu một hơi rồi nghe máy.

"Đô đốc Giang, mày vẫn khỏe chứ!", trong điện thoại vang lên một giọng nói trêu tức.

"Vợ tao đâu, mày làm gì cô ấy rồi?", Giang Thần cố gắng giữ bình tĩnh hỏi, nhưng xương cốt đã hơi run lên.

"Yên Tâm, quý phu nhân không sao, tao biết, bây giờ chắc mày đã điều động Huyết Phật về rồi đúng không? Tao cũng biết tao không thể đột phá được vòng vây này, nhưng vợ mày giờ ở trong tay tao, chi bằng chúng ta bàn bạc chút đi!", Độc Lang cười khẩy nói.

Lúc này, một chiếc xe thiết giáp định vị vệ tinh đã đến trước mặt Giang Thần, Giang Thần lên xe, nhìn vào màn hình lớn.

Tia rada như mạng nhện bên trên không ngừng quét hình, cuối cùng dừng lại ở tòa nhà Viên Thị, một điểm màu đỏ không ngừng sáng lên.

"Đô đốc Giang, tao biết mày đã khởi động Thiên Nhãn, có điều mày yên tâm, tao sẽ không chạy đâu, tao đợi mày ở tòa nhà Viên Thị, mày tới đây chứ? À đúng rồi, tốt nhất mày bảo người của mày cách xa chút, bằng không tao sẽ không đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì đâu!", Độc Lang cười khẩy nói, sau đó tắt điện thoại.

"Đáng chết!", Giang Thần giận dữ siết chặt nắm đấm, ánh mắt tỏa ra sát khí lạnh thấu xương: "Tới tòa nhà Viên Thị!"

Lúc này, tại tầng thượng 33 của toà nhà Viên Thị.

Độc Lang buông điện thoại xuống, một thân hình đột nhiên nhào tới, tập kích bất ngờ sau gáy hắn.

Độc Lang cười gằn một tiếng rồi tung cú đá xoáy ngược ra sau, trực tiếp đánh thẳng vào hàm của đối phương!

Thân hình cường tráng đột ngột bay ngược ra ngoài.

"Ranh con, được đấy, không ngờ cậu là người đầu tiên đuổi kịp tôi!", Độc Lang nhìn bóng người đang bò lên từ dưới đất lạnh lùng nói.

"Đại Tráng!", một người toàn thân bị trói bằng bom điều khiển từ xa không ngừng giãy dụa gào lên.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tuệ Lâm tràn ngập hoảng sợ, nước mắt tuôn xuống hòa cùng nước mưa, thân hình mềm mại đang lạnh run lên trong mưa gió.

"Chị hai, chị yên tâm, có em ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên súc sinh này đụng được vào nửa sợi tóc của chị!", Điêu Đại Tráng lau vết máu trên khóe miệng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Độc Lang.

"Tôi khuyên anh tốt nhất nên thả chị hai của tôi ra, bằng không hôm nay cho dù tôi có phải liều cái mạng này cũng sẽ đồng quy vu tận với anh!"

"Đồng quy vu tận?", Độc Lang cười khẩy khinh miệt.

"Oắt con, cậu thật sự quá coi trọng mình rồi, dựa vào chút bản lĩnh của cậu mà cũng muốn đồng quy vu tận với tôi sao?", Độc Lang không khỏi lắc đầu.

"Trước đây tôi đã nói rồi, nếu như không phải ngại Huyết Phật vây quét, cậu tưởng tôi tha cho cậu đến bây giờ sao?"

"Nếu như cậu nhất định cứ muốn tìm chỗ chết vậy thì đừng trách tôi!"

Dứt lời, thân hình Độc Lang lóe lên, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Điêu Đại Tráng hơi sửng sốt, vào đúng khoảnh khắc đó, đột nhiên cảm nhận được một đạo kình phong lao đến bên cạnh người, theo bản năng đánh ra một quyền, thế nhưng một nắm đấm thép đã đánh xuống phần dưới nách cậu ta trước, sau đó là một cú lên gối mạnh mẽ trúng ngay cằm của cậu ta, Điêu Đại Tráng phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó một cú đá nữa trúng ngay vào bụng, trực tiếp đá bay cậu ta đi!

Thân hình cường tráng nặng nề rơi xuống nền sân thượng.

"Quá yếu!", Độc Lang lắc đầu, vẻ mặt coi thường.

Liên hoàn sát chiêu này đánh ra, đừng nói đến chỉ là một ngoại kình, cho dù có là nội kình cũng chắc chắn bị bán phế, cậu ta e là không thể đứng dậy được nữa.

"Đại Tráng!", đôi mắt Vương Tuệ Lâm run run, ngập tràn sợ hãi, chợt hung hăng cắn chặt môi gào lên: "Có gì anh cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm thương em trai tôi!"

"Nhắm vào cô?", Độc Lang lắc đầu.

"Phu nhân Giang, bây giờ cô là con át chủ bài của tôi, sao tôi có thể làm gì cô được!"

"Có điều cô yên tâm, chỉ cần đô đốc Giang ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý với điều kiện của tôi, tôi sẽ không tổn hại đến cô đâu!", Độc Lang cười khẩy an ủi nói.

"Ồ? Tao lại muốn hỏi, mày muốn điều kiện gì ở tao?"

Đúng lúc này, hai bóng người cao lớn đi lên sân thượng.

Triệu Quân cầm một chiếc dù to màu đen cùng Giang Thần bước từng bước dài đi tới.

Chương 376: Cuối cùng anh cũng nói ra những lời tự đáy lòng

"Đô đốc Giang".

Độc Lang đột nhiên nheo mắt lại, rồi cảm nhận được chùm tia sáng mịt mờ bao vây bốn phía, sắc mặt trầm xuống, từ từ giơ chiếc điều khiển từ xa lên.

"Tốt nhất bảo tay súng bắn tỉa của mày rút lui hết đi, bằng không tao chỉ cần ấn một cái thì không chừng hôm nay chúng ta đều cùng xong đời đó!", ánh mắt Độc Lang lộ ra tia điên cuồng.

Giang Thần nhíu mày, rồi phất tay, chùm tia sáng xung quanh nháy mắt biến mất không tăm hơi.

"Thả vợ tao ra, tao có thể tha cho mày thêm một lần nữa!", Giang Thần thản nhiên nói.

"Ha ha, đô đốc Giang, mày nghĩ giờ mày có tư cách để nói điều kiện với tao không?", Độc Lang khinh miệt cười khẩy.

"Người phụ nữ lần trước đó không thân chẳng quen với mày, đương nhiên mày không bận tâm!"

"Nhưng hiện tại người trước mặt đây lại là vợ của mày, mày không nghĩ mày đã mất lợi thế rồi sao?", Độc Lang ra vẻ như ăn chắc được Giang Thần.

"Vậy mày muốn thế nào?", Giang Thần không khỏi nhíu mày, đồng thời liếc nhìn Điêu Đại Tráng cách đó không xa, chỉ thấy lúc này, ngón tay của Điêu Đại Tráng đang khẽ động đậy!

Độc Lang đứng đối mặt với Giang Thần nên đương nhiên không phát hiện ra động tác nhỏ này, chỉ lạnh lùng cười nói: "Điều kiện của tao rất đơn giản, trả lại đồ trong bí cảnh cho tao, ngoài ra chuẩn bị cho tao một chiếc xe thiết giáp, đợi tao an toàn rời khỏi Vân Sơn, đương nhiên tao sẽ bảo đảm vợ mày bình an vô sự trở về!"

"Vậy thì không được!", Giang Thần quyết đoán lắc đầu.

"Tao đã từng nói, Giang Thần tao sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi ý chí!", biểu cảm của Giang Thần dứt khoát dị thường, trực tiếp nói ra những lời này.

Độc Lang lập tức sững người.

Còn Vương Tuệ Lâm cũng không kiềm chế được mà cắn môi, vẻ mặt khó hiểu nhìn Giang Thần.

"Đô đốc Giang, không phải mày điên rồi đó chứ? Người trước mặt đây là vợ mày đó!", Độc Lang có chút không thể tin được, hắn không tin Giang Thần không có chút kiêng dè nào, thậm chí còn muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt đối phương.

Nhưng hoàn toàn không có!

Ánh mắt Giang Thần không có một tia dao động nào, vẫn lạnh lùng, vô tình như cũ, phảng phất như đang ở trên chiến trường vậy, cho dù có thiên quân vạn mã chạy trước mắt cũng vẫn hoàn toàn không hề dao động!

"Độc Lang, mày nên biết thứ trong bí cảnh có giá trị lớn thế nào, thậm chí có thể khiến tao chạm đến đỉnh cao võ đạo!"

"Mày cho rằng, Giang Thần tao sẽ chỉ vì một người phụ nữ mà từ bỏ cơ hội đạt được thành tựu đỉnh phong võ đạo sao?"

"Tao chỉ có thể nói mày quá ngu xuẩn!", Giang Thần cười khẩy nói.

Chỉ một người phụ nữ?

Sắc mặt Vương Tuệ Lâm lúc này đã trắng bệch, ánh mắt lạ lẫm nhìn bóng hình đó, cả tâm hồn giống như bị nước mưa xối xuống, toàn thân lạnh như băng!

"Tao không tin!", Độc Lang đột nhiên rống lên, lại giơ cao chiếc điều khiển từ xa lên.

"Tao đếm đến mười, nếu như mày không giao đồ ra thì chúng ta chỉ đành cùng chết thôi!"

"Mày biết mà, nếu như tao không lấy được đồ thì trở về cũng phải chết!", vẻ mặt Độc Lang toát lên sự dữ tợn.

"Cùng chết?", Triệu Quân khinh miệt lắc đầu rồi thu gọn chiếc dù lại, cổ tay khẽ rung lên, cả chiếc dù nháy mắt đảo ngược trở thành một tấm lá chắn lớn màu bạc!

"Đây là dù chống đạn do Tây Cảnh chúng tao mới nghiên cứu ra, đủ để chống đỡ vụ nổ từ cấp 10 trở xuống, mày nghĩ chút thuốc nổ kia của mày có thể khiến đô đốc bị thương không?", Triệu Quân cười lạnh lùng nói.

Độc Lang vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức đông cứng lại.

Không ngờ đối phương đã có sự chuẩn bị từ trước!

"Giang Thần, đồ khốn nạn, anh có thể không quan tâm đến sự sống chết của tôi, nhưng Đại Tráng vẫn còn ở đây, cậu tôi chỉ có một mình đứa con trai này thôi, nếu như cậu ấy xảy ra chuyện gì, cho dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!", Vương Tuệ Lâm cuối cùng cũng không kiềm chế được gào lên.

"Con vợ chết tiệt, cô câm miệng cho tôi!", Giang Thần lạnh lùng quát.

"Ngay đến sự sống chết của cô tôi còn không quan tâm, tôi sẽ quan tâm đến em trai cô sống chết ra sao ư?"

"Cô tưởng cô đang uy hiếp ai?"

"Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, hôm nay nếu như cô chết, sau này tôi sẽ lấy Viên Vũ Nhiên, ồ đúng rồi, thực ra Tần Tuyết cũng được, em Tuyết Nhi hiền tài thục đức, so với người đàn bà chanh chua như cô thì tốt hơn gấp một trăm lần. Điều quan trọng nhất là, cô ấy không có một bà mẹ chua ngoa đanh đá!"

"Cô nghĩ nhà họ Vương cô có cái gì ghê gớm? Tôi nói cho cô biết, Giang Thần tôi từ lâu đã chịu đủ rồi, chịu đủ bình dấm chua cô, và cả bà mẹ vô lý ngang ngược của cô nữa!", Giang Thần ngữ khí châm biếm nói.

"Anh!", Vương Tuệ Lâm không thể tin được trợn tròn mắt, thân hình không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn ra như bị chặt đứt tuyến lệ, thế nhưng lại bất giác nở một nụ cười thất thần.

"Giang Thần, cuối cùng anh cũng đã nói ra những lời trong lòng mình rồi đúng không?"

"Được!"

Chương 377: Tuyệt tình

“Coi như Vương Tuệ Lâm tôi mù mới gả cho loại lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa như anh!”

“Hôm nay tôi có chết cũng phải nói với anh, Giang Thần, quan hệ vợ chồng chúng ta, đến đây đoạn tuyệt, dù xuống âm phủ cũng không gặp lại!”

“Từ nay chỉ là người xa lạ!”, Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói, sau đó dứt khoát quay người chạy về phía rìa sân thượng.

Cô ấy định nhảy lầu!

Độc Lang thất kinh định kéo lại, nhưng một bóng người bỗng xông tới phía hắn, Độc Lang không ngờ rằng Điêu Đại Tráng vẫn có thể đứng dậy, cho nên không đề phòng, bị đánh vào tay, chiếc công tắc văng ra khỏi tay hắn, rơi xuống đất.

“Khốn khiếp!”

Độc Lang đá mạnh hất Điêu Đại Tráng ra, lúc này, Triệu Quân đã giữ được Vương Tuệ Lâm, còn chiếc điều khiển thì rơi cạnh chân Giang Thần.

Độc Lang biến sắc.

“Ha ha!”

Điêu Đại Tráng toàn thân đầy máu lồm cồm bò dậy, thở phì phò nói: “Anh rể, thế này đủ lì đòn chưa? He he, có thể dạy tôi phương pháp hít thở rồi chứ?”

“Thằng nhãi, hóa ra cậu giả vờ?”, Độc Lang thâm trầm, thậm chí khó hiểu, một người bị thương nặng vậy vẫn đứng dậy nổi?

“Chẳng lẽ… Cậu đã luyện linh đan?”, Độc Lang hô lên kinh ngạc, sắc mặt xấu hẳn đi.

Hắn đã xem qua, hóa ra thứ đáng giá nhất trong túi vải đó lại là cuốn Đan kinh!

Không ngờ sau khi cướp được, Giang Thần đã luyện thành công linh đan.

“Đưa chị cậu rời khỏi đây trước đã!”, Giang Thần giục Điêu Đại Tráng.

“Muốn đi? Các người đi nổi không?”

Độc Lang bất chợt vạch áo khoác, để lộ một đống bom đạn chằng chịt.

Và trên tay hắn vẫn còn một chiếc công tắc khác!

“Người tao tổng cộng có 10 cân bom, ô bảo hộ của mày che được cho 2 người thôi nhỉ, hay là chúng mày bàn bạc xem, ai quan trọng hơn!”, Độc Lang hằn học nói.

“Tao biết, tao hết đường thoát rồi, nhưng dù có chết, cũng phải để 2 người bồi táng! Ha ha!”

Dứt lời, hắn bật cười như điên dại, sau đó quyết liệt bấm vào công tắc!

Ánh mắt Giang Thần lóe lên.

Ầm!

Một làn sóng xung kích cực đại nổ ra.

Ngọn lửa khủng khiếp bao lấy Độc Lang, sau đó lao về phía 4 người như con thú dữ.

Tình thế nguy cấp, Triệu Quân nhanh chóng mở ô che chắn cho Điêu Đại Tráng và Vương Tuệ Lâm.

Đồng thời, Giang Thần cũng chắn lên phía trước, toàn thân xuất hiện luồng khí trắng, bao bọc lấy anh và Triệu Quân như lớp màng bảo vệ.

Ngọn lửa và làn sóng nhiệt như cơn sóng thần khổng lồ nuốt chửng lấy mọi thứ, Giang Thần khục một tiếng, cả người run lên, thế nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng.

Hai phút trôi qua, làn sóng và ngọn lửa mới dần vơi bớt.

Triệu Quân từ từ thu ô lại, ánh mắt lo lắng nhìn Giang Thần.

“Đô đốc…”

Bốp!

Một cái tát giáng vào mặt Giang Thần, Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói: “Tôi đã nói, thì sẽ không nuốt lời! Tôi sẽ bảo luật sư đưa đơn ly hôn tới tận tay anh!”

“Ngoài ra, tài sản của anh, một xu tôi cũng không lấy!”

Cô lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.

“Aiz, chị họ!”

Điêu Đại Tráng sững sờ, nhìn Giang Thần một cái rồi vội vàng đuổi theo Vương Tuệ Lâm.

Phịch!

Giang Thần yếu ớt gục xuống, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt anh tái nhợt.

“Đô đốc!”, Triệu Quân kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.