Chương 26: Cháu không hài lòng à?
Nếu có được dự án này, không lâu sau, nhà họ Vương sẽ trở thành gia tộc danh giá hạng nhất.
Ngược lại, vì thời gian trước đó nhà họ Vương đã đầu tư rất nhiều khiến cả tập đoàn Vương thị tổn thương nguyên khí vì dự án này.
Lúc bấy giờ, tại biệt thự nhà họ Vương.
“Cháu làm ăn cái kiểu gì vậy! Tại, tại sao Vinh Đỉnh đòi hủy hợp đồng? Có phải cháu đã chọc giận người của Vinh Đỉnh không? Khụ khụ!”
Trong biệt thự nhà họ Vương, bà cụ đang lớn tiếng chất vấn Vương Húc ở bên dưới, vì quá kích động nên bà ta ho dữ dội.
“Bà nội ơi, không thể trách cháu được, cháu đút lót cho người của Vinh Đỉnh cả rồi, lần này đối phương đơn phương chấm dứt hợp đồng!”
Vương Húc sắp khóc đến nơi.
Vốn dĩ việc bà nội cướp dự án này từ tay Vương Tuệ Lâm rồi đưa cho anh ta đã bị người ta dị nghị.
Thế mà bây giờ thậm chí dự án còn biến thành công cốc trong tay anh ta.
Lúc này Vương Húc thực sự cảm thấy muốn chết.
“Thế Vinh Đỉnh có nói rằng rốt cuộc tại sao họ hủy hợp đồng không?”
Bà cụ thở dốc mà hỏi.
Vương Húc chua chát đáp: “Sau này cháu tìm người để hỏi thăm, nghe nói họ đã tìm được đơn vị hợp tác tốt hơn nên không cần chúng ta nữa!”
Bà cụ nhíu mày sau đó thở dài một tiếng: “Bây giờ kế hoạch của chúng ta chỉ có thể giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất. Cháu cầm hợp đồng đi tìm Vinh Đỉnh đòi tiền bồi thường hủy hợp đồng đi!”
Bà cụ xua xua tay ra lệnh.
Sắc mặt Vương Húc lập tức xị ra, anh ta khóc lóc nói: “Bà nội ơi, không, không có tiền đền bù hợp đồng. Họ đưa thêm một thỏa thuận bổ sung, cháu không ngờ nó là một cái bẫy!”
“Sao cơ? Không có tiền bồi thường hợp đồng? Lúc ký hợp đồng cháu không biết đọc à?”
Bà cụ tức đến mức suýt tắt thở, quơ lấy một cái cốc đập xuống nghe “choang” một tiếng.
“Cái thứ không được tích sự gì! Nếu cháu có một nửa năng lực của Tuệ Lâm thì bà cũng không phải lo lắng đến mức này!”
“Cút ra ngoài kia mà quỳ xuống cho bà!”
Bà cụ tức đến mức liên tục gõ cây gậy xuống sàn, Vương Húc sợ đến mức vội vàng chạy sang một bên rồi quỳ xuống.
“Người đâu, điều tra cho tôi, công ty mới hợp tác cùng Vinh Đỉnh là ai? Tôi muốn xem thử rốt cuộc ai âm thầm tính kế sau lưng nhà họ Vương!”
Bà cụ lạnh lùng dặn dò cấp dưới.
Bầu không khí trong biệt thự cực kỳ nghiêm trọng, chưa đầy nửa tiếng đã nghe ngóng được tin tức.
Hóa ra là một công ty mới tên là “Tân Tư Vận”, mà bà chủ của nó chính là cháu gái của bà ta, Vương Tuệ Lâm!
“Hay lắm Vương Tuệ Lâm, hóa ra là mày giở trò sau lưng!”
Vương Húc lập tức bò dậy, biểu cảm rất phẫn nộ.
“Bà nội ơi, con nhỏ Vương Tuệ Lâm này là một đứa vô ơn, dám nẫng mất việc làm ăn của gia đình ta, đúng là quá tệ bạc. Bà nhất định phải trừng trị nó!”
Sắc mặt bà cụ cực kỳ âm u, xua tay ra lệnh: “Gọi điện thoại cho Tuệ Lâm, bảo nó lập tức tới gặp ta!”
Được một lúc, Vương Tuệ Lâm đã đến, lúc này tất cả người nhà họ Vương cũng tề tựu. Nhìn trận địa này, Vương Tuệ Lâm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thực ra cô ấy đã đoán trước được rằng thế nào rồi nhà họ Vương cũng biết, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nếu đã quyết định tiến hành sự việc của công ty mới thì không thể lùi bước, cũng không thể hối hận.
“Tuệ Lâm, bà cần một lời giải thích của cháu!”
Bà lão sa sầm mặt mũi.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhưng vẫn hùng hồn đáp trả: “Bà nội muốn cháu giải thích gì đây, bây giờ cháu đã không còn là tổng giám đốc của Tư Vận, chẳng lẽ cháu tự mở công ty cũng không được à?”
“Hỗn hào! Vương Tuệ Lâm, mày nói năng với bà nội thế à! Ban nãy tao gọi điện thoại mới biết, mày lôi kéo toàn bộ nhóm thiết kế của Tư Vận đi rồi. Hành vi của mày là thế nào đây hả? Mày đang đào rỗng cái gia tộc này! Cái thứ vô ơn, mày thấy mày xứng đáng với nhà họ Vương của tao không?”
Vương Húc lớn tiếng chỉ trích.
“Được rồi được rồi!”
Bà lão xua xua tay, chăm chú nhìn thẳng vào Vương Tuệ Lâm: “Tuệ Lâm, bà nội chỉ mong cháu nhìn cho rõ ràng, cháu họ Vương. Đánh gãy chân cũng sẽ tổn thương tới gân cốt, bất kể thế nào, cháu cũng là con gái của nhà họ Vương. Đứng trước lợi ích cá nhân, có một số thứ phải vì đại cục của nhà họ Vương trước. Thế này đi, cháu giao công ty mới ra, vẫn giao cho anh họ của cháu, bà sẽ không truy cứu sự việc trước kia nữa!”
Được một lúc, Vương Tuệ Lâm đã đến, lúc này tất cả người nhà họ Vương cũng tề tựu. Nhìn trận địa này, Vương Tuệ Lâm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thực ra cô ấy đã đoán trước được rằng thế nào rồi nhà họ Vương cũng biết, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Nếu đã quyết định tiến hành sự việc của công ty mới thì không thể lùi bước, cũng không thể hối hận.
“Tuệ Lâm, bà cần một lời giải thích của cháu!”
Bà lão sa sầm mặt mũi.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhưng vẫn hùng hồn đáp trả: “Bà nội muốn cháu giải thích gì đây, bây giờ cháu đã không còn là tổng giám đốc của Tư Vận, chẳng lẽ cháu tự mở công ty cũng không được à?”
“Hỗn hào! Vương Tuệ Lâm, mày nói năng với bà nội thế à! Ban nãy tao gọi điện thoại mới biết, mày lôi kéo toàn bộ nhóm thiết kế của Tư Vận đi rồi. Hành vi của mày là thế nào đây hả? Mày đang đào rỗng cái gia tộc này! Cái thứ vô ơn, mày thấy mày xứng đáng với nhà họ Vương của tao không?”
Vương Húc lớn tiếng chỉ trích.
“Được rồi được rồi!”
Bà lão xua xua tay, chăm chú nhìn thẳng vào Vương Tuệ Lâm: “Tuệ Lâm, bà nội chỉ mong cháu nhìn cho rõ ràng, cháu họ Vương. Đánh gãy chân cũng sẽ tổn thương tới gân cốt, bất kể thế nào, cháu cũng là con gái của nhà họ Vương. Đứng trước lợi ích cá nhân, có một số thứ phải vì đại cục của nhà họ Vương trước. Thế này đi, cháu giao công ty mới ra, vẫn giao cho anh họ của cháu, bà sẽ không truy cứu sự việc trước kia nữa!”
“Ha ha!”
Vương Tuệ Lâm bật cười.
Cảm giác như lạc mất hồn phách.
“Sao thế, cháu không bằng lòng à?”
Bà cụ khẽ nhíu mày.
Chương 27: Đâm lệch
“Bà nội, cháu biết bà thiên vị, nhưng không ngờ bà thiên vị tới mức này!”
Vương Tuệ Lâm lắc lắc đầu, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ thê lương.
Sau đó, cô lập tức cười nhạo: “Tư Vận vốn do một tay bố cháu gây dựng nên, dự án Tú Xuân Các cũng do cháu giành được. Bây giờ cháu tự mở công ty rồi, thế mà bà cũng định đích thân cướp lấy để trao cho cháu trai mình. Cháu muốn hỏi, Vương Tuệ Lâm này, rốt cuộc có phải cháu gái của bà không?”
“Cháu nói gì cơ?”
Bà cụ lập tức trợn trừng hai mắt: “Cháu, cháu to gan gớm nhỉ, còn dám cãi lời bà cơ à?”
Những người khác cũng trừng mắt lên.
Tuy Vương Tuệ Lâm tính tình ương bướng, nhưng quả thực chưa từng cãi lời bà nội.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm như ngày hôm nay lần đầu tiên xuất hiện!
“Bà nội, lẽ nào cháu nói sai à? Bà là người thiên vị như thế đấy! Trọng nam khinh nữ như thế đấy! Cứ nhất định muốn giao vị trí người thừa kế cho cháu trai vô dụng của bà!”
“Nhưng hôm nay, cháu sẽ không đồng ý, công ty do cháu mở, cháu tuyệt đối không giao nó cho bất kỳ ai!”
Vương Tuệ Lâm siết chặt nắm đấm, lớn tiếng hét lên.
Ở nhà họ Vương, cô đã bị đè nén quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng không chịu nổi mà bộc phát.
“Vương Tuệ Lâm, mẹ kiếp, mày bảo ai vô dụng đấy?”
Vương Húc thẹn quá hóa giận, quát ầm ĩ, xông lên phía trước, giơ cao tay thành một cái tát.
Thế nhưng ngay khi cái tát này sắp rơi xuống thì một bàn tay to lớn khác giữ chặt lấy cổ tay anh ta.
Người này vặn một cái, cánh tay của Vương Húc lập tức cong xuống thành một góc độ kỳ dị.
Đi kèm với đó là một tiếng hét thảm thiết như chọc tiết lợn vuột ra.
Lúc này đây, một bóng người cao lớn chắn trước mặt Vương Tuệ Lâm, hai mắt đảo một vòng, lạnh lùng nhìn đám đông.
“Hôm nay, tôi muốn xem xem, nhà họ Vương các người ai có bản lĩnh dám bắt nạt vợ của Giang Thần này!”
m thanh cực kỳ ngang ngược vang vọng khắp nhà họ Vương.
Trong thoáng chốc, cả nhà họ Vương im phăng phắc.
“Giang, Giang Thần?”
Vương Tuệ Lâm sững sờ nhìn vóc người thẳng tắp trước mặt mình, nhất thời bất giác thấy hoảng hốt, nhưng nhanh chóng hoàn hồn.
Cô cắn môi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi không đến, lẽ nào phải trơ mắt nhìn cô bị người ta đánh à?”
Giang Thần lắc lắc đầu, tiện thể buông Vương Húc, giơ chân đạp anh ta ra.
Vương Húc ngã chỏng gọng, bò lết trên nền đất không ngừng gào la thảm thiết.
“Húc Nhi!”
Hai mắt bà cụ đỏ ửng lên, bà ta nóng lòng muốn đứng dậy, nào ngờ đầu óc choáng váng ngã vật xuống chỗ ngồi, run run chỉ vào hai người và nói: “Chúng, chúng mày định làm phản à?”
“Làm phản à? Ai làm phản thế?”
Giang Thần cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực mà châm chọc: “Tôi chỉ thấy một già một trẻ nhà họ Vương hùa vào nhau bắt nạt vợ tôi!”
“Tuy rằng không ít người có mặt tại đây là trưởng bối, nhưng nếu có người dám làm khó vợ tôi, xin thứ lỗi cho Giang mỗ không thể đồng tình được!”
Giang Thần đưa mắt nhìn một vòng, lạnh lùng nói.
Òa! Không một ai ngờ rằng, một thằng vô dụng đi lính về dám mở miệng thốt ra lời nói ngang ngược và cứng rắn đến vậy.
Đến cả trái tim của Vương Tuệ Lâm cũng đập thình thình, cô bất giác cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua trái tim.
“Không coi người lớn ra gì! Đúng là không coi trưởng bối ra gì! Tuệ Lâm, cháu nhìn đi, nhìn đi! Đây chính là ông chồng tốt của cháu đấy! Bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi, biết dung túng cho chồng mình bắt nạt bà nội rồi đấy hả?”
Bà cụ đấm vào ngực mình, gào lên xé ruột xé gan.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, lập tức ngẩng đầu lên, gom hết dũng khí và nói: “Bà nội, hình như chúng cháu không hề làm gì sai nhỉ? Cháu chỉ muốn giữ lại thương hiệu mà bố cháu đã gây dựng nên và xây dựng công ty của chính mình, chỉ thế mà thôi. Rõ ràng bà dung túng cho Vương Húc, cướp hết mọi thứ trong tay cháu hết lần này đến lần khác. Cháu không hề sai!”
Lúc này Vương Tuệ Lâm cũng biết mình không thể cúi đầu được, nếu không sẽ phải quay lại con đường khi xưa: bị nhà họ Vương dắt mũi hoàn toàn.
“Cháu! Cháu!”. Hô hấp của bà cụ bỗng chốc trở nên dồn dập, như thế không khí không kịp đưa lên.
Hai mắt bà ta trợn trắng, miệng lệch sang một bên, toàn thân ngả ra sau.
“Bà nội!”
“Bà cụ!”
“Bà nội tái phát chứng xơ vữa động mạch rồi, mau gọi cấp cứu!”
Người nhà họ Vương thảng thốt hô lên, vội vàng chạy tới, vừa lay người, vừa ấn nhân trung, thế nhưng bà cụ không hề phản ứng.
“Đều tại mày đấy Vương Tuệ Lâm! Nếu bà nội thực sự có mệnh hệ gì, mày chính là tội đồ của nhà họ Vương!”
Vương Húc lập tức gào toáng lên. Giang Thần dùng sức rất khéo, anh ta không hề bị thương gì, giờ phút này lập tức lớn lối chỉ trách Vương Tuệ Lâm.
“Đúng đấy, Tuệ Lâm, chữ hiếu đứng đầu mọi việc thiện, một công ty so với bà nội có là gì? Cô làm bà nội tức giận đến mức này, cô chính là kẻ bất hiếu!”
“Cháu! Cháu!”. Hô hấp của bà cụ bỗng chốc trở nên dồn dập, như thế không khí không kịp đưa lên.
Hai mắt bà ta trợn trắng, miệng lệch sang một bên, toàn thân ngả ra sau.
“Bà nội!”
“Bà cụ!”
“Bà nội tái phát chứng xơ vữa động mạch rồi, mau gọi cấp cứu!”
Người nhà họ Vương thảng thốt hô lên, vội vàng chạy tới, vừa lay người, vừa ấn nhân trung, thế nhưng bà cụ không hề phản ứng.
“Đều tại mày đấy Vương Tuệ Lâm! Nếu bà nội thực sự có mệnh hệ gì, mày chính là tội đồ của nhà họ Vương!”
Vương Húc lập tức gào toáng lên. Giang Thần dùng sức rất khéo, anh ta không hề bị thương gì, giờ phút này lập tức lớn lối chỉ trách Vương Tuệ Lâm.
“Đúng đấy, Tuệ Lâm, chữ hiếu đứng đầu mọi việc thiện, một công ty so với bà nội có là gì? Cô làm bà nội tức giận đến mức này, cô chính là kẻ bất hiếu!”
“Nhà họ Vương chúng tôi không có kẻ nào bất hiếu như cô!”
Vương Húc mở đầu khiến người nhà họ Vương ào ào lên tiếng trách mắng.
Tiếng chửi rủa, tiếng chất vấn nhất thời tràn vào tai Vương Tuệ Lâm.
Nước mắt của Vương Tuệ Lâm bỗng chốc ào ào tuôn ra, cô đứng yên tại chỗ mà run lên bần bật.
Chương 28: Huyệt Bách Hội châm lệch một li
Cô không ngờ rằng bà nội đột nhiên bị bệnh nặng, nhất thời cảm thấy hụt hẫng, thậm chí còn thầm hối hận.
“Đừng sợ. Có tôi ở đây. Cô không bất hiếu, mà ngược lại, cô không hiếu kính một cách mù quáng, đó mới chính là có hiếu!”, Giang Thần nhanh chóng đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô.
Nếu là bình thường, Vương Tuệ Lâm chắc chắn sẽ hất tay anh ra ngay lập tức.
Nhưng đầu cô lúc này trống rỗng, và mọi người đều đang buộc tội cô.
Nếu không có sự an ủi này, có lẽ cô đã thực sự suy sụp.
"Mau tránh ra, tránh ra hết đi, bác sĩ Tần tới rồi!"
Đúng lúc này, dưới sự dẫn dắt của quản gia, một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi có dung mạo xinh đẹp, ăn mặc tao nhã vội vàng bước tới.
Đó là Tần Tuyết, cháu gái của Tần Hải Lộ, một bậc thầy Đông y ở Vân Hải.
Tần Tuyết theo học Đông y với ông nội từ khi còn nhỏ và cô ta đã lấy bằng tiến sĩ Đông y năm 22 tuổi.
Sau khi về Vân Hải, với bàn tay chữa bệnh thần kỳ của mình, cô ta đã chữa bệnh cho một số lãnh đạo thành phố, nên giờ cũng đã có chút ít tiếng tăm.
Nhà họ Tần và nhà họ Vương có quan hệ rất tốt, hôm nay Tần Tuyết cũng là được bà cụ mời tới làm khách.
Bà cụ rất thích Tần Tuyết.
Bà ta luôn muốn cô ta làm cháu dâu của mình.
Chỉ là Tần Tuyết chưa bao giờ đồng ý.
"May quá có bác sĩ Tần ở đây, bây giờ bà nội đã được cứu rồi!"
"Đúng vậy, y thuật của bác sĩ Tần rất thần kỳ, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho bà cụ!"
Nhìn thấy Tần Tuyết, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Y thuật của Tần Tuyết thần kỳ như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Ít nhất trước khi xe cấp cứu tới, cô ta có thể đảm bảo cho tính mạng của bà cụ.
Sau khi Tần Tuyết tới, cô ta cũng không gấp gáp, trước tiên dùng tay nắm vào cổ tay của bà cụ, một lúc sau thì nói với mọi người: "Để bà cụ nằm xuống chỗ bằng phẳng!"
Mọi người vội vàng đặt bà cụ nằm xuống sàn, Tần Tuyết tháo một chiếc túi màu xanh trên thắt lưng xuống, từ trong túi rút ra một cây kim bạc.
Cô ta châm kim bạc vào bên tai trái của bà cụ.
Sau đó cô ta lại lần lượt lấy ra thêm mấy cây kim bạc rồi châm xuống từng huyệt từng huyệt một.
Nhưng lúc này, bà cụ vẫn không có phản ứng gì.
Gương mặt ai nấy vẫn đầy lo lắng.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều không dám xen vào, vì sợ làm phiền Tần Tuyết đang trị liệu.
Tần Tuyết cuối cùng lấy ra một cây kim bạc đặt lên trên đỉnh đầu của bà cụ, day day một hồi cũng chưa châm kim xuống.
Cuối cùng, cô ta hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát châm xuống.
Mọi người rối rít kêu lên một tiếng! Huyệt Bách Hội, người nào có chút ít hiểu biết về Đông y đều hiểu rõ, huyệt này không phải là nơi có thể châm cứu bừa bãi, nếu không thông thạo còn có thể hại chết người.
Tuy nhiên, mọi người đều tin tưởng vào y thuật của Tần Tuyết, và cũng không ai dám nói gì.
Mà lúc này bà cụ cũng ho ra một tiếng, cuối cùng bắt đầu có phản ứng, thậm chí sắc mặt cũng dần dần hồng hào.
Phù! Tần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, lập tức nói với mọi người: "Bà cụ tạm thời sẽ không sao, lát nữa có lẽ sẽ tỉnh lại!"
"Cảm ơn bác sĩ Tần!"
"Bác sĩ Tần thật sự là có bàn tay chữ bệnh thần kỳ!"
"Em Tuyết, may mà có em ở đây, mệt rồi phải không, lại đây uống chút nước đi!"
Vương Húc cầm một cốc nước nóng từ đâu bước tới, ân cần đưa cho Tần Tuyết.
Ánh mắt của mọi người nhìn hai người trẻ tuổi đầy ý tứ, hai người trẻ tuổi được mọi người kỳ vọng đang đứng cùng với nhau.
Thậm chí bà nội còn đích thân nói rằng bà ta muốn Tần Tuyết làm cháu dâu nhà họ Vương.
Tần Tuyết nhíu mày, nhưng vẫn cầm lấy cốc nước.
"Huyệt Bách Hội lệch một li, cây châm này phải châm lại, bằng không bà cụ nhất định sẽ chết!”
Lúc này, một giọng nói không hài lòng từ bên cạnh truyền đến.
Cốc của Tần Tuyết rung lên, nước trong đó tràn ra ngoài ngay lập tức.
Ngay lập tức, cô ta ngẩng đầu lên, tức giận nhìn người đàn ông không quen trước mặt.
"Giang Thần, cậu đang nói bậy bạ cái gì đó? Cậu dám nói kim châm của Tần Tuyết bị lệch sao? Còn dám bảo bà nội chết?"
Vương Húc lập tức mắng Giang Thần, những người nhà họ Vương khác cũng đầy tức giận.
Bản thân mọi người đều thấy tình hình của bà cụ đã được cải thiện, vậy mà cái tên này lại nói bậy.
"Giang Thần, anh mau câm miệng, bà nội vừa mới tốt lên, đừng nói nhảm!"
Lúc này, cảm xúc của Vương Tuệ Lâm đã khôi phục lại, cô nhanh chóng mắng nhiếc.
Thật may là bà nội đã khỏe lại.
Nếu không cô sẽ là tội đồ của nhà họ Vương.
"Tên rác rưởi vô dụng, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng sao?"
"Miệng quạ, sao chổi!"
"Cút ngay, ở nơi này không có chỗ cho cậu đâu!"
Mấy người lớn tuổi trong nhà lần lượt mắng mỏ, thậm chí còn đuổi Giang Thần ra ngoài cửa.
Giang Thần gật đầu, thẳng thừng bước ra ngoài.
"Ha ha, em Tuyết đừng quan tâm. Cậu ta là gã chồng vô dụng của Vương Tuệ Lâm, còn không bằng một con chó trong nhà họ Vương của bọn anh, em không cần phải để ý đến cậu ta!"
Vương Húc nói với Tần Tuyết bằng vẻ mặt nịnh nọt.
Ánh mắt Tần Tuyết khinh miệt nhìn theo bóng lưng của Giang Thần một lần, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Và tại thời điểm này.
Thật may là bà nội đã khỏe lại.
Nếu không cô sẽ là tội đồ của nhà họ Vương.
"Tên rác rưởi vô dụng, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng sao?"
"Miệng quạ, sao chổi!"
"Cút ngay, ở nơi này không có chỗ cho cậu đâu!"
Mấy người lớn tuổi trong nhà lần lượt mắng mỏ, thậm chí còn đuổi Giang Thần ra ngoài cửa.
Giang Thần gật đầu, thẳng thừng bước ra ngoài.
"Ha ha, em Tuyết đừng quan tâm. Cậu ta là gã chồng vô dụng của Vương Tuệ Lâm, còn không bằng một con chó trong nhà họ Vương của bọn anh, em không cần phải để ý đến cậu ta!"
Vương Húc nói với Tần Tuyết bằng vẻ mặt nịnh nọt.
Ánh mắt Tần Tuyết khinh miệt nhìn theo bóng lưng của Giang Thần một lần, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Và tại thời điểm này.
Ánh mắt của cô ta đông cứng lại, vì cô ta thấy rằng cơ thể của bà cụ đang hơi run rẩy.
Không chỉ có cô ta phát hiện mà cả nhà họ Vương cũng phát hiện ra.
Sau đó, cơ thể của bà cụ run rẩy ngày càng nghiêm trọng hơn.
Sau đó, bà cụ lại co giật như người bị động kinh.
Sau đó, bà ta đột ngột bật dậy và phun ra một ngụm máu lớn.
Cuối cùng, bà ta mới nặng nề ngã ra đất, bất động.
Như thể ngay cả hơi thở cũng không còn nữa!
Chương 29: Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình
“Bà nội!”
“Bà cụ, bà mau tỉnh lại đi!”
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tần Tuyết.
Họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra?
Một số người thậm chí còn vô thức nghĩ đến những lời vừa rồi của Giang Thần.
Giờ phút này Tần Tuyết cũng hoàn toàn hoảng sợ.
Cô ta ban đầu rất khinh miệt những lời nói của Giang Thần.
Sau tất cả, cô ta vẫn rất tự tin vào y thuật của mình.
Mặc dù châm cứu vào huyệt Bách Hội rất nguy hiểm.
Nhưng không phải là cô ta chưa từng châm cứu vào huyệt đó cho người khác trước đây, hơn nữa tất cả đều thành công.
Nhưng lần này... có thực sự như lời người kia vừa nói không?
Là do cô ta... đã châm lệch huyệt?
"Bác sĩ Tần. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy. Sao tay bà tôi lại bắt đầu lạnh?"
"Bác sĩ Tần, cô mau nói gì đi chứ!"
“Xe cấp cứu đến chưa? Phải mau đưa bà cụ vào bệnh viện cấp cứu”.
Nhà họ Vương lại đột nhiên lộn xộn.
Tần Tuyết ngẩn người một hồi, lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: "Người vừa nãy đi đâu rồi, người có thể thấy được kỹ thuật châm cứu của tôi có vấn đề, chắc chắn là cao thủ dùng kim châm, mau gọi người đó quay trở lại!"
Mặc dù Tần Tuyết không muốn thừa nhận rằng kỹ thuật châm cứu của cô ta có vấn đề, nhưng mạng người quan trọng, vì vậy cô ta không dám bất cẩn vào lúc này.
Chờ xe cấp cứu tới cũng phải mất một khoảng thời gian, muốn cứu bà cụ, e rằng chỉ có thể dựa vào Giang Thần.
Người nhà họ Vương nghe vậy đều sửng sốt, nhưng bây giờ cũng chẳng ai dám so đo thuật châm cứu của ai tốt hơn.
Nhiệm vụ cấp bách nhất là phải cứu bà cụ trước.
Mấy người nhà họ Vương lập tức đuổi theo ra ngoài.
Bởi vì Giang Thần chỉ vừa mới rời đi, nên chưa đi được xa.
Nhưng sau một lúc, mấy người nhà họ Vương phải chạy ngược trở lại.
"Cậu ta, cậu ta nói sẽ không quay lại!"
Một người nhà họ Vương trên mặt đầy mồ hôi, bất lực la lên.
"Cái gì? Thứ rác rưởi đó dám thấy chết không cứu?"
Vương Húc đột nhiên gầm lên, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tuệ Lâm: "Vương Tuệ Lâm, cô đang làm gì vậy? Còn không mau gọi thằng chồng rác rưởi của cô quay lại!"
Vương Tuệ Lâm cũng sững sờ một lúc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi biệt thự, Vương Tuệ Lâm nhìn thấy Giang Thần đang chuẩn bị lái xe rời đi, liền vội vàng kêu lên: "Giang Thần!"
"Không phải là cô ra đây thuyết phục tôi trở về cứu người đó chứ?"
Giang Thần cau mày.
Vương Tuệ Lâm gật đầu liên tục, sốt sắng nói: "Không cần biết có cứu được hay không, anh cứ quay lại thử xem!"
"Bà ta đối với cô như vậy, cô còn muốn cứu bà ta sao?"
Giang Thần có chút bất ngờ nói.
Vương Tuệ Lâm cắn môi nói: "Dù sao bà ấy cũng là bà nội của tôi. Dù bà ấy có sai lầm gì, tôi cũng không thể đứng nhìn bà ấy chết được!"
"Nhưng chỉ cần bà ta chết, với khả năng của cô, cô có thể trở thành chủ tịch của Vương Thị!"
Giang Thần cười như không cười nói.
"Giang Thần, anh đang nói chuyện khốn kiếp gì vậy! So với mạng người, tiền bạc và địa vị là cái quái gì chứ?", gương mặt Vương Tuệ Lâm tràn đầy tức giận nói: “Lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới những thứ này?”
"Tôi không quan tâm đến những thứ này, nhà họ Vương, bà nội... tất cả đều không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình!", Giang Thần nghiêm mặt nói.
"Ai, ai là vợ của anh?"
Nét mặt của Vương Tuệ Lâm có chút xấu hổ, bất giác lùi lại một bước.
Giang Thần cau mày, xoay người rời đi.
"Này! Giang Thần, anh!"
Vương Tuệ Lâm đang sắp chết vì lo lắng, không ngờ cái tên này vẫn còn muốn lợi dụng cô!
“Ch... chồng à!”
Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi, cũng không biết mình nói ra hai chữ này như thế nào, sắc mặt đỏ ửng.
Giang Thần dừng bước ngay lập tức, sau đó quay lại, nắm tay Vương Tuệ Lâm đi vào biệt thự.
"Đi, cứu bà nội của chúng ta!"
“Anh!”
Vương Tuệ Lâm ngẩn ngơ một lúc, hồi sau mới có thể phản ứng lại.
Cái tên này chắc chắn là cố ý, rõ ràng anh ta không có ý định bỏ bà nội chết mà không cứu! Cô bỗng nhiên cảm giác như mình vừa bị lừa.
Cô xấu hổ hất tay Giang Thần ra.
Trở về tôi sẽ tính sổ với anh sau! Vương Tuệ Lâm tức giận nghĩ.
Vương Tuệ Lâm đang sắp chết vì lo lắng, không ngờ cái tên này vẫn còn muốn lợi dụng cô!
“Ch... chồng à!”
Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi, cũng không biết mình nói ra hai chữ này như thế nào, sắc mặt đỏ ửng.
Giang Thần dừng bước ngay lập tức, sau đó quay lại, nắm tay Vương Tuệ Lâm đi vào biệt thự.
"Đi, cứu bà nội của chúng ta!"
“Anh!”
Vương Tuệ Lâm ngẩn ngơ một lúc, hồi sau mới có thể phản ứng lại.
Cái tên này chắc chắn là cố ý, rõ ràng anh ta không có ý định bỏ bà nội chết mà không cứu! Cô bỗng nhiên cảm giác như mình vừa bị lừa.
Cô xấu hổ hất tay Giang Thần ra.
Trở về tôi sẽ tính sổ với anh sau! Vương Tuệ Lâm tức giận nghĩ.
"Tên rác rưởi đã trở lại rồi!"
Nhìn thấy Giang Thần trở lại, mọi người nhanh chóng nhường đường.
Tần Tuyết do dự một lúc, rồi cũng đứng dậy nhường chỗ cho Giang Thần.
"Giang Thần, cậu rốt cuộc có biết châm cứu không? Nói trước đã, nếu bà nội xảy ra bất cứ chuyện gì, thì cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"
Chương 30: Chồng của cô rất giỏi
Trước khi Giang Thần bắt đầu, Vương Húc đã ngay lập tức la lên từ bên cạnh.
Giang Thần vốn đang định ra tay, nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, dừng tay lại.
"Đừng nghe anh ta nói, kim là do tôi châm, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, anh cứ hạ kim đi!"
Lúc này, Tần Tuyết đã trầm giọng nói, tự mình chịu trách nhiệm.
“Em Tuyết, nhưng mà...”
“Anh im miệng đi!”
Tần Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hung dữ nhìn Vương Húc.
Ngay lập tức, cô ta thấp giọng nói với Giang Thần: "Mạng người quan trọng, tôi mong anh có thể cố gắng hết sức để chữa bệnh, nếu anh có thể cứu được bà cụ, Tần Tuyết tôi xem như nợ anh một ân tình!"
Hả! Mọi người không khỏi xôn xao bàn tán.
Tần Tuyết nổi tiếng cao ngạo, không ngờ vào lúc này cô ta lại có thể nói ra những lời như vậy.
Giang Thần nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tôi không cần món nợ ân tình của cô. Bà cụ là bà nội của vợ chồng tôi, cứu bà cụ cũng là trách nhiệm của tôi!"
Nói xong, Giang Thần thẳng thừng rút cây kim bạc trên đầu bà cụ mà không cần nhìn, sau đó cũng không thèm căng chỉnh gì, trực tiếp châm lại trên đỉnh đầu bà cụ.
Mọi người đều ngẩn cả ra.
Chuyện này sao có thể làm tùy ý như vậy?
"Giang Thần, cậu điên rồi, cậu cố ý muốn giết bà nội, đây là mưu sát..."
“Khụ khụ!”
Vương Húc còn chưa nói xong, bà cụ lại đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó sắc mặt dần dần trở nên hồng hào, hô hấp cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Vậy mà lại sống rồi! Nét mặt ai nấy cũng đều vô cùng kinh hoàng.
Mà ngạc nhiên nhất chính là Tần Tuyết.
Cô ta lập tức nhìn Giang Thần đầy hoài nghi.
Người này, thậm chí còn không cần nhìn, đã trực tiếp châm kim vào huyệt Bách Hội.
Hơn nữa, anh ta thực sự đã cứu sống bà cụ.
Y thuật này đã đạt đến trình độ nào rồi chứ?
"Bà cụ không sao rồi, ra hiệu thuốc bốc hai lượng Phòng Phóng, hai tiền Đảng Sâm, năm tiền Thục Địa Hoàng, một lượng ba tiền Đương Quy. Mang về nghiền thành bột rồi sắc cho bà ấy uống. Một giờ uống hai lần, ba ngày sau hết bệnh", Giang Thần nhàn nhạt nói, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Này, Giang Thần?”
Ngay khi Giang Thần bước ra khỏi biệt thự, cô gái xinh đẹp đã đuổi theo anh từ phía sau.
Giang Thần xoay người lại, vừa nãy trong phòng có rất nhiều người, bây giờ anh mới cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt.
Dung mạo xinh đẹp, khí chất đoan chính, khi đi lại thẳng lưng, giống như một cây bạch dương cao lớn.
Đồng thời, trên cơ thể của cô ta có mùi thơm của sách, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết con nhà gia giáo.
Thậm chí, theo quan điểm của Giang Thần, cô ta chắc chắn là một mỹ nhân hạng nhất.
Nhưng điều đó cũng không thể khiến anh bị cám dỗ, dù sao thì anh cũng đã có vợ rồi.
“Có việc gì không?”
Giang Thần nhàn nhạt hỏi.
Tần Tuyết tò mò đánh giá Giang Thần, rồi sau đó mới lên tiếng: "Chuyện vừa rồi rất cám ơn anh!"
"Tôi đã nói rồi, đó là chuyện đương nhiên phải làm! Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước!"
“Chuyện đó… tôi thấy vừa rồi anh còn chưa chẩn mạch. Anh có thể... nhìn ra bệnh sao?"
Tần Tuyết ngập ngừng hỏi, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.
Bốn cảnh giới của chẩn đoán của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, đây gọi là tứ chẩn.
Cô ta theo học Đông y với ông nội từ nhỏ, đến giờ vẫn chỉ mới đạt tới cảnh giới “hỏi”, “sờ”.
Ngay cả ông nội của cô ta cũng không thể dùng kim châm và kê đơn thuốc cho một người chỉ trong nháy mắt như vậy.
Thông thường mà nói, một người đã đạt tới cảnh giới "nhìn", thì trong Đông y hoàn toàn có thể được gọi là một thần y!
“Cô nhìn nhầm rồi, tôi không thể!”, Giang Thần lắc đầu, xoay người rời đi.
Tần Tuyết ngây ra một lúc.
Khi cô ta tỉnh táo lại, thì Giang Thần đã đi rất xa.
Gương mặt đẹp của cô ta không nhịn được mà tỏ ra tức giận một chút.
Người này, thật sự là có chút bất chấp đạo lý.
Chỉ có điều, cô ta không tin những gì Giang Thần nói.
Kỹ năng hạ châm nhanh chuẩn đó, sợ là ngay cả ông nội của cô ta cũng không làm được.
Hơn nữa, toa thuốc có Phòng Phóng kia lại làm cho cô ta cảm thấy hết sức huyền diệu.
Tần Tuyết lắc đầu, xoay người đi về phía biệt thự, liền nhìn thấy Vương Tuệ Lâm đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt trầm tư.
Thực ra, Vương Tuệ Lâm cũng đang tự hỏi, người chồng vô dụng của mình thực sự hiểu được y thuật từ khi nào.
Cô nghe nói anh ta chỉ là một cậu chủ nhà giàu trước khi trở thành lính, chẳng lẽ anh ta được học y thuật trong quân đội sao?
"Chồng của cô rất giỏi!"
Tần Tuyết suy nghĩ hồi lâu, rồi buông lại một câu nói như vậy, sau đó đi vào trong.
Vương Tuệ Lâm ngây người, chẳng hiểu tại sao mặt lại đỏ bừng.
Kể từ khi Giang Thần trở lại, cô luôn bị người khác chế giễu hoặc bị coi thường.
Có người khác khen ngợi chồng cô, đây là lần đầu tiên.
"Hừ! Chỉ là một tên ngốc! Có gì mà khen!"
Chỉ có điều, cô ta không tin những gì Giang Thần nói.
Kỹ năng hạ châm nhanh chuẩn đó, sợ là ngay cả ông nội của cô ta cũng không làm được.
Hơn nữa, toa thuốc có Phòng Phóng kia lại làm cho cô ta cảm thấy hết sức huyền diệu.
Tần Tuyết lắc đầu, xoay người đi về phía biệt thự, liền nhìn thấy Vương Tuệ Lâm đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt trầm tư.
Thực ra, Vương Tuệ Lâm cũng đang tự hỏi, người chồng vô dụng của mình thực sự hiểu được y thuật từ khi nào.
Cô nghe nói anh ta chỉ là một cậu chủ nhà giàu trước khi trở thành lính, chẳng lẽ anh ta được học y thuật trong quân đội sao?
"Chồng của cô rất giỏi!"
Tần Tuyết suy nghĩ hồi lâu, rồi buông lại một câu nói như vậy, sau đó đi vào trong.
Vương Tuệ Lâm ngây người, chẳng hiểu tại sao mặt lại đỏ bừng.
Kể từ khi Giang Thần trở lại, cô luôn bị người khác chế giễu hoặc bị coi thường.
Có người khác khen ngợi chồng cô, đây là lần đầu tiên.
"Hừ! Chỉ là một tên ngốc! Có gì mà khen!"
Vương Tuệ Lâm bỉu môi, nhưng trải qua chuyện này, cộng thêm chuyện tòa nhà văn phòng, thật ra đã khiến cho cô có chút dao động đối với việc ly dị.
"Vương Tuệ Lâm, bà nội tỉnh rồi, đang gọi cô đi vào!"
Lúc này, Vương Húc bước ra, cau mày la lên.