Chiến Thần Điện Hạ

Chương 207-214




Chương 207: Một tay hô mưa gọi gió

“Hóa ra ông chính là ông Vương, bố vợ cậu Giang?”, Lý Minh Viễn vội vàng nâng ly rượu đứng dậy, nói: “Lý Minh Viễn chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, tôi xin kính ông một ly!”

Lý Minh Viễn cười ha ha nói, sau đó liền uống cạn ly rượu, Vương Bá Nhân cũng nhanh nhẹn đón ly rượu cùng cạn, người ta là giám đốc lớn, ông sao dám chậm trễ chứ.

Lúc này sắc mặt bà cụ cực kỳ khó coi, hôm nay là ngày mừng thọ của bà ta, vậy mà người ta lại không phải tới đây chúc thọ mình. Chẳng lẽ trong mắt Lý Minh Viễn, bà cụ chủ nhà họ Vương lại không bằng đứa con trai của bà ta sao?

Vương Húc, Vương Thâm thì mặt xị như cứt ngâm, bởi vì mọi người đều biết, nói trắng ra lần này Lý Minh Viễn tới chúc thọ Vương Bá Nhân là do nể mặt Giang Thần.

Như vậy, Giang Thần vô hình trung đã trở thành người có địa vị tôn kính nhất trong bữa tiệc hôm nay!

“Cậu Giang, món đồ cậu nhờ tôi đã đem tới rồi!”

Lý Minh Viễn đặt ly rượu xuống, sau đó ra hiệu cho trợ lý đem hai bản hợp đồng ra: “Cậu Giang, đây là hợp đồng 51% cổ phần nhà họ Vương, còn đây là hợp đồng thế chấp 49% vốn sở hữu của nhà họ Vương, bây giờ tôi xin trả lại nó cho cậu!”

“Được, phiền ông rồi!”, Giang Thần cười đáp và nhận lấy hai bản hợp đồng.

Lúc này, toàn cảnh tĩnh lặng không một tiếng động.

Một giây sau, đám đông đột ngột bùng nổ!

“Nhà họ Vương đã bán cổ phần sở hữu? Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”

“Không lẽ nhà họ Vương gặp phải khủng hoảng gì?”

“Hợp đồng 51% cổ phần và hợp đồng thế chấp 49% vốn sở hữu, ôi trời ơi, vậy chẳng phải là toàn bộ tài sản nhà họ Vương giờ đều nằm trong tay người con rể này hay sao!”

Khách khứa ai nấy đều kinh ngạc, thay đổi chủ sở hữu vốn của một gia tộc là việc kinh thiên động địa đến mức nào, hơn nữa giờ Giang Thần là người sở hữu 100% cổ phần nhà họ Vương. Vậy chẳng phải cả nhà họ Vương đều trở thành vật trong tay Giang Thần ư?

Những tiếng bàn tán rầm rì không ngớt, con cháu nhà họ Vương ai ai cũng mặt đỏ tía tai.

Bà cụ, Vương Húc và Vương Sâm cũng hoang mang không kém.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Tại sao Lý Minh Viễn lại vô duyên vô cớ giao quyền sở hữu cho Giang Thần?

Lý Minh Viễn cười lớn, thản nhiên nói: “Ha ha, mọi người không cần thắc mắc, tôi và cậu Giang vốn là bạn bè, hôm đó là cậu Giang chuyển 30 triệu, giúp tôi lấy được quyền sở hữu vốn nhà họ Vương!”

Nhưng lời này đối với người nhà họ Vương lại chói tai vô cùng!

Tất cả ánh mắt đổ dồn về Giang Thần, không ngờ lại do anh giở trò sau lưng! Việc này thật sự quá khó tin!

Một tên ở rể nhà họ Vương trước giờ không ai coi ra gì, từ lúc nào lại có bản lĩnh ghê gớm như vậy?

Một tay hô mưa gọi gió, xoay nhà họ Vương như đồ chơi trong tay!

Đám cháu chắt nhà họ Vương đều xanh mặt, ngày thường chúng tự cho mình thượng đẳng ưu tú hơn người, là vì có nhà họ Vương làm chỗ dựa.

Nhưng hiện tại bọn chúng còn tư cách gì coi thường, khoe khoang trước mặt Giang Thần nữa?

Giờ toàn bộ vốn nhà họ Vương đều thuộc về Giang Thần rồi!

Vương Húc mặt đỏ như mông khỉ, trông sắp bốc cháy đến nơi.

Quà cáp chất cao như núi?

Các mối quan hệ và địa vị?

Vốn nó là thứ khiến hắn tự hào. Chớp mắt liền biến thành một sự sỉ nhục trần trụi!

Mà tất cả lời lẽ kiêu ngạo trước kia, hiện giờ đều như bị gió quật vả ngược vào mặt hắn.

“Khốn khiếp, Giang Thần, mày đúng là thâm độc nhỉ, lại dám tính kế với nhà họ Vương! Hôm nay tao mà không đánh chết mày, Vương Húc tao không phải người nữa!”, cơn thịnh nộ của Vương Húc lên đến đỉnh điểm, hắn cảm giác như có một cột lửa xông thẳng lên não mình, đầu óc mặt mày đều nóng bừng.

Hôm nay, mặt mũi của hắn đều bị Giang Thần hủy hết rồi!

Chuyện của Tần Tuyết tạm thời không nói.

Hắn vừa mới lên được chức chủ tịch, nhưng giờ tất cả cổ phần đã về tay Giang Thần, vậy hắn còn làm chủ tịch chó gì nữa!

Hắn giờ chẳng khác gì tên ăn mày trên lề đường!

Còn Giang Thần, nháy mắt liền biến thành giám đốc trăm triệu!

Từ nay trở đi, cái danh cậu chủ nhà họ Vương của hắn còn có thể so kè với ai đây?

Đúng như lời Tần Tuyết nói, hiện giờ đến việc đi giày cho Giang Thần hắn cũng không có cửa!

Nghĩ đến đây, Vương Húc chợt nảy ra ý nghĩ muốn cầm dao liều mạng với Giang Thần.

“Con mẹ nó, ai là Giang Thần, bước ra đây cho tao!”

Đúng lúc này, ước nguyện của Vương Húc dường như đã thành hiện thực, chỉ thấy một tên xã hội đen đeo kính râm, tóc thắt bím, dẫn theo một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào sân.

Chương 208: Vua của thế giới ngầm

"Anh Vân Long".

Vương Húc vô cùng vui mừng khi nhìn thấy người vừa tới, lập tức chỉ vào Giang Thần hô lên: "Anh Vân Long, cậu ta chính là Giang Thần, tôi đã tận mắt nhìn thấy đám người anh Cẩu bị cậu ta đánh trọng thương".

"Cậu chính là Giang Thần, người đánh đàn em tôi bị thương sao?", vẻ mặt Quan Vân Long bỗng trở nên lạnh tanh, dù sao hắn cũng là đại ca xã hội đen, sự hung hãn toát ra trên cơ thể, khiến những người xung quanh đều phải ngoảnh mặt liếc nhìn.

Lúc này, sắc mặt Vương Tuệ Lâm và Tần Tuyết cũng trở nên lo lắng. Rõ ràng, tên hung tợn này chính là người Vương Húc tìm tới để đối phó Giang Thần.

Lý Minh Viễn cau mày đứng dậy, ông ta không cho phép bất kì kẻ nào dám gây bất lợi cho cậu Giang. Giang Thần xua tay ra hiệu không cần ông ta xen vào chuyện này.

Nghe những lời vừa rồi của Vương Húc, anh cũng đã hiểu vì sao bọn họ lại tới đây, nhưng vẫn không thèm liếc đối phương lấy một cái.

“Tôi là Giang Thần, nếu anh muốn nói đến chuyện ở khách sạn Thiên Đường đêm đó, thì đúng vậy, chính là do tôi làm”, Giang Thần nói một cách thờ ơ, thậm chí còn không thèm nhướn mắt nhìn.

"Giang Thần, mày kiêu ngạo cái đéo gì. Anh Vân Long là lão đại của đảo Trường Lưu. Dưới chướng anh ấy có vô số đàn em. Tao nói cho mày biết, mau quỳ xuống xin lỗi tao rồi ngoan ngoãn giao hết cổ phần ra đây, như vậy tao còn có thể xin anh Vân Long nương tay cho. Nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày đó”, Vương Húc chỉ tay xuống đất hét lên.

Mày cướp người phụ nữ của tao thì đã sao?

Mày lấy mất cổ phần của nhà họ Vương thì đã sao?

Bây giờ Quan Vân Long đã tới, ngày chết của mày cũng đến rồi.

Những sỉ nhục trước đây, Vương Húc tao sẽ đòi lại hết.

Khi mọi người nghe tin người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa này chính là lão đại của đảo Trường Lưu thì vô cùng kinh ngạc.

Đảo Trường Lưu ban đầu chỉ là một ngôi làng nhỏ khép kín, sau này mới phát triển thành một khu mở rộng, người dân trên đảo càng ngày càng hung hãn, thậm chí còn không coi cán bộ ra gì.

Vậy mà Quan Vân Long lại có thể làm lão đại ở một nơi như vậy, có thể thấy thực lực không hề tầm thường.

"Này nhóc, giống như Vương Húc vừa nói, nếu bây giờ cậu quỳ xuống bò tới cầu xin tôi, tôi sẽ niệm tình giữ lại hai cánh tay cho cậu để cậu dọn phân cho đàn em của tôi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ lấy cái mạng chó của cậu”, Quan Vân Long lạnh lùng nói. Hôm nay tới đây, hắn không hề có ý định sẽ dễ dàng tha cho Giang Thần, đây đã là kết cục tốt nhất dành cho đối phương rồi.

Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn Giang Thần, không biết Giang Thần đã đắc tội gì với Quan Vân Long, lần này e là thê thảm rồi đây.

Quan Vân Long đã đưa rất nhiều đàn em tới, với tính cách tàn nhẫn của hắn thì chuyện này chắc chắn không chỉ là nói chơi.

"Muốn lấy mạng của tôi? Anh cũng mạnh miệng thật".

Giang Thần lắc đầu mỉa mai, vẻ mặt không hề thay đổi. Lý Minh Viễn ở một bên tiếp tục rót rượu cho Giang Thần, anh cũng bình tĩnh cầm ly rượu lên từ từ nhấp một ngụm.

Mọi người há hốc mồm.

Tên ăn hại này, dường như không hề xem Quan Vân Long ra gì.

"Đệt, mày muốn chết có đúng không?", vẻ mặt của Quan Vân Long chợt trầm xuống, không ngờ tên nhóc này lại dám kiêu ngạo trước mặt hắn. Hắn xua tay, ra lệnh: "Kéo thằng nhãi này ra đánh đến khi nào tàn phế thì thôi, không được đánh chết, hôm nay tao phải khiến cho cậu ta sống không bằng chết".

"Quan Vân Long, khẩu khí cũng lớn quá nhỉ, hôm nay Lôi Hồng tôi cũng muốn xem, cậu định khiến ai sống không bằng chết".

Ngay khi người của Quan Vân Long chuẩn bị ra tay, một nhóm người đột nhiên lao ra, bọn họ mặc một bộ âu phục màu đen và đeo kính râm, giống hệt Vô Gian Đạo trong phim Hồng Kông.

Khí thế này, nhất thời khiến đám người Quan Vân Long phải lùi bước.

Đám đông giải tán, một người đàn ông trung niên mặc Đường phục với khí chất uy nghiêm dẫn theo vài người bước vào.

"Ơ, ông Lôi?"

Quan Vân Long ngây người, những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.

Lão đại trong giới xã hội đen ở Vân Hải, Lôi Hồng.

Ông ta mới thực sự là vua của thế giới ngầm ở Vân Hải.

Không thể đánh đồng với đám côn đồ Quan Vân Long.

Nói khó nghe một chút thì khoảng cách giữa hắn và Lôi Hồng cũng giống như khoảng cách giữa đám thổ phỉ và Đỗ Nguyệt Sênh vậy.

Người ta đã tẩy trắng từ lâu rồi, hiện giờ đang đại lão của cả hai giới hắc bạch ở Vân Hải.

Đi sau ông ta là Triệu Tư, Vương Đằng, Anh Kê, cùng các lãnh đạo ở khắp đông tây nam bắc, ngoài ra còn có một số lãnh đạo khóc không vào trong mà chỉ đứng chờ bên ngoài.

"Ông Lôi đem một bức tượng ngọc Quan m Nam Hải nặng 3,65 kg tới chúc thượng thọ".

Lúc này, Lôi Hồng không thèm để ý đến Quan Vân Long trực tiếp phất tay, lập tức một tên đàn em liền mang theo một pho tượng Ngọc Quan m tới đặt lên chiếc bàn cũ kĩ ở cửa.

Mọi người trợn tròn mắt.

Ông Lôi, tới nhà họ Vương để chúc thượng thọ sao?

Người nhà họ Vương quen biết ông Lôi từ khi nào vậy?

Không nói đến những vị khách ở đây, lúc này ngay cả người nhà họ Vương cũng vô cùng kinh ngạc, đồng loạt quay sang nhìn bà cụ, bà cụ ngơ ngác, vội vàng định thần lại, lớn tiếng nói: "Mau, mau rót trà cho ông Lôi đi".

“Không cần đâu, hôm nay Lôi Hồng tôi tới đây là để uống rượu”, vừa nói vừa đi tới ngồi cạnh Giang Thần.

Còn Giang Thần thì vẫn không có động tĩnh gì, tiếp tục uống rượu của mình, nhưng ông Lôi đã nhanh chóng bưng chai rượu Ngũ Lương lên giúp Giang Thần rót đầy ly.

Nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng ngơ ngẩn.

Ông Lôi rót rượu cho Giang Thần sao?

Chuyện gì thế này?

Chương 209: Một ly không đủ, ba ly

Đường đường là vua của thế giới ngầm mà lại phải rót rượu cho cậu con rể ăn hại nhà họ Vương sao?

Phản ứng đầu tiên của rất nhiều người đều là.

Có lẽ là do Giang Thần không rót rượu cho ông Lôi nên ông ta đã tức giận.

Ông ta làm vậy chỉ là vì muốn chế giễu tên rác rưởi này.

“Đồ ăn hại, có vậy mà cũng không nhìn ra à, thật không biết cậu còn có thể làm được trò trống gì nữa đây!”, Vương Húc vội vàng chạy tới rót rượu cho Lôi Hồng, nhưng lại bị Lôi Hồng che miệng cốc lại.

"Mày có tư cách gì mà đòi rót rượu cho bố nuôi của tao?", Vương Đằng từ phía sau đi tới, đẩy Vương Húc ra, tự mình rót một ly cho Lôi Hồng.

“Cậu Giang là tôi tới muộn, ly rượu này, tôi xin phép tự phạt trước”, Lôi Hồng nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.

“Một ly không đủ, ba ly”, Giang Thần thờ ơ nói.

Mọi người không tin vào mắt mình.

Vua của thế giới ngầm phải nâng ly tạ lỗi Giang Thần sao, đúng là không thể tưởng tượng được.

Đã thế còn bắt ông Lôi uống liền ba ly?

Sự ngạo mạn này đã đạt đến mức độ nào rồi?

"Giang Thần, mày bị động kinh à? Ông Lôi là người thế nào, ông ấy uống rượu với mày đã là xem trọng mày..."

Vương Húc không nhịn được lên giọng mắng chửi, nhưng chưa kịp nói xong thì đột nhiên khựng lại, bởi vì Lôi Hồng lại rót thêm hai ly rượu, một mạch uống cạn.

Ba ly!

Giang Thần nói ba ly, Lôi Hồng liền uống ba ly.

Tới giờ phút này, mọi người đều có thể nhìn ra, Lôi Hồng thật sự nể mặt Giang Thần.

Nghĩ đến đây, bọn họ đều cảm thấy đầu óc choáng váng.

Chuyện gì thế này? Trước đó là Lý Minh Viễn thì cũng thôi đi. Cậu con rể ăn hại của nhà họ Vương này rốt cuộc có tài đức gì mà lại được ông Lôi kính trọng như vậy?

Đúng lúc đó, một số thành viên nhà họ Vương đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Trong cuộc họp cuối năm của nhà họ Vương, Lôi Hồng đã đích thân đưa Vương Đằng tới buổi tiệc để xin lỗi Vương Tuệ Lâm, thậm chí còn gửi một tấm chi phiếu trị giá 10 triệu nhân dân tệ để chuộc lỗi!

Khi đó, rất nhiều người đều tưởng rằng Vương Tuệ Lâm quen được nhân vật lớn nào, nhưng bây giờ nghĩ lại... lẽ nào cũng là vì Giang Thần?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người nhà họ Vương liền tái mét, Vương Húc sợ tới co rụt người lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run rẩy nhìn Giang Thần.

Đây, đây chính cậu con rể ăn hại mà bọn họ từng biết sao?

Sao anh có thể có được thế lực lớn như vậy?

Lúc này, vẻ mặt của Quan Vân Long cũng vô cùng khó coi, hắn hung hắng siết chặt nắm đấm, một người được ông Lôi kính trọng như vậy, hắn làm sao dám ra tay nữa?

Mặc dù hắn là lão đại ở đảo Trường Lưu, nhưng cũng chỉ là mấy bọn côn đồ tôm tép, nếu đắc tội một nhân vật lớn như Lôi Hồng e là ăn không được còn thiệt vào thân.

Lôi Hồng thậm chí có thể cắt đứt tài nguyên trên hòn đảo của hắn chỉ bằng một lời nói!

Mất mát ngu ngốc này, hắn sợ sẽ nuốt không trôi!

"Giang Thần, cậu đừng ngông cuồng quá mức. Hôm nay là thượng thọ của tôi. Cậu tìm những người này tới làm gì, muốn hù dọa bà già này sao?", bà cụ nói với vẻ mặt lạnh tanh.

Lúc này, cũng chỉ còn bà ta là sắc mặt không thay đổi.

Bà cụ hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Cuộc đời bà già này chưa có sóng to lớn nào là chưa trải qua. Tên nghiệp chướng nhà cậu, ngoài mặt thì giả vờ vô dụng, nhưng sau lưng lại là một tên lòng lang dạ sói, toan tính thâu tóm nhà họ Vương chúng tôi. Thật nực cười! Cậu nghĩ chúng tôi sẽ cúi đầu trước cậu như vậy sao, đừng có mơ! Dù gì nhà họ Vương chúng tôi cũng là một gia tộc có quyền thế, có một số mối quan hệ ngầm mà cậu không thể tưởng tượng được đâu! Tất cả những người cậu gọi tới ngày hôm nay, tôi có thể dẹp sạch chỉ trong nháy mắt".

Bà cụ vừa nói, vừa sai người nhà họ Vương đem điện thoại tới, sau đó đích thân đi gọi một cuộc điện thoại.

Ở đầu dây kia, tại văn phòng làm việc của cục phó chi cục thành phố Vân Hải, một người đàn ông 40 tuổi với khuôn mặt vuông chữ điền nhấc máy.

"Alo? Mẹ nuôi? Sao tự nhiên lại gọi cho con vào giờ này, con biết hôm nay là sinh nhật mẹ, nhưng với thân phận của con, thật sự không thích hợp tới những bữa tiệc như vậy. Hay là chờ tới tối đi, con sẽ đích thân qua đó chúc sinh nhật mẹ”, Lưu Thiết Trụ kính cẩn nói vào điện thoại.

Nếu cấp dưới của ông ta nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phải há hốc mồm!

Đường đường là Lưu Thiết Trụ, một lãnh đạo chi cục thành phố uy nghiêm, cương chính, bây giờ lại gọi người khác là mẹ nuôi, còn phải đích thân tới chúc sinh nhật người ta?

"Không, mẹ muốn con tới ngay bây giờ. Mẹ nghi ngờ có người đang lừa gạt tài sản của nhà họ Vương chúng ta. Con là con nuôi của mẹ. Con nhất định phải giúp mẹ tới bắt cậu ta, nếu không hậu quả thế nào con tự biết rồi đấy", bà cụ lạnh lùng nói.

Lưu Thiết Trụ người đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Vâng, vâng, mẹ đừng lo, con sẽ lập tức tới ngay".

Đúng vậy.

Lưu Thiết Trụ chính là lá bài lớn nhất của bà cụ.

Ông ta là đứa trẻ được bà ta nhận nuôi từ khi còn nhỏ, bà ta đã lén nuôi ông ta ở bên ngoài, cho ông ta ăn học, thậm chí còn bỏ tiền ra giúp ông ta thăng tiến.

Có thể nói, bà cụ không khác gì cha mẹ ruột của Lưu Thiết Trụ, vì vậy ông ta không bao giờ dám làm trái lời bà ta.

Hiện tại, xe cảnh sát đã tập trung đầy đủ, thậm chí cả đội cảnh sát hình sự cũng được điều động, xuất phát từ văn phòng thành phố lao thẳng về phía nhà họ Vương!

Chương 210: Cục phó chi cục thành phố Vân Hải

Một lúc sau, mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng ở trước cửa nhà họ Vương.

Lưu Thiết Trụ chỉnh lại mũ, dẫn theo cấp dưới vào trong sân.

"Mẹ nuôi, dạo này mẹ vẫn khỏe chứ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, Thiết Trụ chúc mẹ thật nhiều sức khỏe vạn sự như ý".

Lưu Thiết Trụ thấy bà cụ, vội vàng chạy lại cúi người chào.

"Cục phó Lưu".

Lúc này, rất nhiều người đã nhận ra Lưu Thiết Trụ, dù sao ông ta cũng là cánh tay thứ hai của Cục thành phố, cả cái Vân Hải này không ai là không biết ông ta.

Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là Lưu Thiết Trụ lại gọi bà cụ nhà họ Vương là mẹ nuôi?

Ngay cả đám người Vương Húc cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bà cụ nhận con nuôi từ khi nào?

"Thiết Trụ, hôm nay con tới đúng lúc lắm. Nhà họ Vương chúng ta có nội gián, chính là tên rác rưởi này, cậu ta hợp tác với người ngoài lừa hết tài sản nhà chúng ta, con nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ", bà cụ chỉ vào Giang Thần nói.

Lưu Thiết Trụ thuận thế quay sang nhìn, nhưng vẻ mặt bỗng chốc ngẩn ra.

Lôi Hồng? Lý Minh Viễn?

Chuyện gì thế này? Nhà họ Vương sao tự nhiên lại tụ họp nhiều nhân vật lớn như vậy.

Với tư cách là cục phó cục thành phố, ông ta đương nhiên không lạ gì với vua của thế giới ngầm.

Dù sao, Lôi Hồng cũng là người có đóng góp lớn cho tiền thuế của thành phố Vân Hải, ngay cả khi cục trưởng Trương Chính Nghĩa tới, thì vẫn phải nể mặt đến ba phần.

Còn về người thanh niên ngồi giữa thì hơi lạ mặt, nhưng lại có vẻ như rất thân quen, như thể đã gặp ở đâu rồi vậy.

Nhưng Lưu Thiết Trụ vẫn uy nghiêm hỏi: "Cậu chính là Giang Thần, người cấu kết với người ngoài lừa đảo tài sản nhà họ Vương sao?"

“Cục phó Lưu, không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh”, Lôi Hồng đột nhiên cau mày nói.

Mặc dù Lưu Thiết Trụ là cánh tay thứ hai của cục thành phố, nhưng Lôi Hồng đã tẩy trắng từ lâu rồi, trước mặt ông ta cũng không có gì phải kiêng sợ nữa. Hơn nữa Lưu Thiết Trụ này lại kết tội người khác chỉ dựa trên những lời từ một phía của bà cụ, thực sự là không công bằng.

“Ông Lôi, chuyện này không liên quan đến ông, mong ông đừng xen vào, đừng tưởng rằng có người bao che thì không ai biết đến vụ án năm đó của ông”, Lưu Thiết Trụ lạnh lùng nói với giọng điệu đe dọa.

Lôi Hồng ngẩn người, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

Đúng vậy, ông ta có thể đi đến vị trí này, trông thì có vẻ rất êm đẹp, nhưng có một số hồ sơ vụ án vẫn được ém trong cục, nếu không có ông Hà bao che giúp, ông ta cũng không thể ngồi vững ở cái vị trí này như ngày hôm nay.

"Cục phó Lưu, đâu cần đe dọa nhau như vậy? Tôi có thể lấy tư cách của mình ra đảm bảo, cậu Giang tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp, hay là chúng ta cùng ngồi xuống uống một ly đi", lúc này, Lý Minh Viễn đột nhiên lên tiếng, đương nhiên cũng là vì không muốn Lưu Thiết Trụ đưa Giang Thần đi.

Lưu Thiết Trụ nhất thời do dự.

Lý Minh Viễn không giống Lôi Hồng, ông ta là một doanh nhân chân chính, nghe nói còn là học trò của ông Hà, cũng gọi là có chút ảnh hưởng trong tầng lớp thượng lưu ở Vân Hải.

“Thiết Trụ, con còn ngây ra đó làm gì, trước mắt con chính là một tên lừa đảo, mau bắt cậu ta lại đi”, bà cụ lớn tiếng nói.

“Mẹ, đều là người nhà với nhau, mẹ hà cớ gì phải làm thế này”, lúc này Vương Bá Nhân vừa lo lắng vừa bất lực.

Một bên là mẹ ruột, một bên là con rể, ông ấy bị kẹp ở giữa cũng không thoải mái là bao.

“Chuyện này con đừng xen vào, nếu con dám ngăn cản, từ nay về sau con cũng cút ra khỏi nhà họ Vương đi”, bà ta thúc giục Lưu Thiết Trụ: “Thiết Trụ, ngay cả lời mẹ nuôi con cũng không nghe sao?"

Mặt Lưu Thiết Trụ bỗng trở trên căng thẳng, tất cả mọi thứ ông ta có đều là do mẹ nuôi ban cho, cho nên dù phải đắc tội Lý Minh Viễn, cũng không thể đắc tội mẹ nuôi.

Cuối cùng Lưu Thiết Trụ quay đầu lại, lạnh lùng nói với Giang Thần: "Cậu Giang, chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ việc lừa đảo tài sản, mời cậu theo chúng tôi trở về điều tra".

Vương Húc, Vương Thâm và đám người nhà họ Vương thấy vậy thì vô cùng phấn khích.

Chẳng phải mày tài giỏi lắm cơ mà?

Tưởng rằng qua lại được với người của hai giới hắc bạch thì ghê gớm lắm sao?

Đứng trước quyền lực thì đúng cũng thành sai thôi.

Bọn họ tin rằng chỉ cần Giang Thần bị Lưu Thiết Trụ bắt đi, thì dù muốn ra ngoài cũng rất khó.

Cuối cùng tài sản nhà họ Vương vẫn sẽ thuộc về tay bọn họ!

Tuy nhiên, lúc này, khi Lôi Hồng vừa giơ tay lên, đám người Triệu Tư ở phía sau liền di chuyển lên, bao vây xung quanh bảo vệ Giang Thần.

“Lôi Hồng, ông muốn làm gì, lẽ nào ông định chống đối pháp luật sao?”, vẻ mặt Lưu Thiết Trụ trầm xuống, lớn tiếng nói.

"Cục phó Lưu, cho dù muốn bắt người cũng phải có lệnh bắt giữ chứ? Ông không có gì mà lại ngang nhiên bắt người như vậy chẳng phải là đang lấy việc công làm việc tư sao?", Lôi Hồng âm trầm nói.

"Lệnh bắt giữ?"

Lưu Thiết Trụ cười khẩy nói: "Với quyền hạn của tôi, bắt người trong Vân Hải còn cần đến lệnh bắt giữ sao, nếu hôm nay ông dám ngăn cản, tôi sẽ bắt cả ông đấy”.

Lưu Thiết Trụ vừa vẫy tay, mấy tên cấp dưới phía sau đồng loạt lao lên.

Hai bên gươm súng sẵn sàng, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Nếu bọn họ thực sự xảy ra xung đột thì quả là một sự kiện chấn động!

"Cục phó Lưu, ông cũng uy phong quá nhỉ, ai cho ông cái quyền đem người đến bắt cậu Giang mà không cần hỏi lý do giấy tờ đấy?!"

Chương 211: Hội tụ các nhân vật lớn

Mà lúc này, có hai người đàn ông trung niên sải bước từ bên ngoài đi vào.

Người vừa lên tiếng đứng ở bên trái, có khuôn mặt chữ quốc, nhưng trên người lại tỏa ra một sự uy phong hơn cả Lưu Thiết Trụ.

Trương Chính Nghĩa, cục trưởng cục thành phố!

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ ông ta cũng tới đây.

Hơn nữa, tuy người đàn ông ở phía bên phải không có biểu cảm sắc thái gì, nhưng lại rất có khí thế, mọi người đều có thể nhận ra ông ta ngay lập tức.

Từ Hải Phong, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Long!

Ông ta có thể nói là một nhân vật tầm cỡ của toàn Vân Hải!

Dù sao ông cụ của nhà người ta đường đường là người đứng đầu ở cái đất Vân Hải. Không hề khoa trương khi nói rằng sức ảnh hưởng của Từ Hải Phong có thể trải dài khắp cả thành phố. Trên dưới Vân Hải e là không một ai dám không nể mặt ông ta!

“Trương, cục trưởng Trương, chủ tịch Từ, sao mọi người lại tới đây?”, Lưu Thiết Trụ chảy mồ hôi lạnh, ông ta không thể đắc tội với ai trong hai người trước mặt này được.

Suy cho cùng thì năm sau ông ta có thể tiếp nhận được vị trí của Trương Chính Nghĩa hay không thì còn phải xem Trương Chính Nghĩa nói với cấp trên thế nào. Còn Từ Hải Phong thì lại càng không thể đắc tội. Nếu không, cấp phó như ông ta cũng đừng mơ mà làm tiếp được!

“Hừ! Tôi mà không tới thì làm sao có thể thấy được anh ở đây ra oai như thế nào chứ?”, Trương Chính Nghĩa hừ một tiếng, rồi cùng Từ Hải Phong bước tới trước mặt Giang Thần.

“Cậu Giang, nghe nói là tiệc thọ của bố vợ cậu, tôi và cục trưởng Trương không mời mà đến, cùng kính cậu một ly rượu, cậu không thấy phiền chứ?”, Từ Hải Phong bước lên trước và chào hỏi Giang Thần, vẻ mặt vô cùng cung kính.

“Chủ tịch Từ khách sáo rồi!”, Giang Thần nói nhẹ rồi gật đầu.

Lôi Hồng và Lý Minh Viễn là trước đó anh có gửi tin gọi đến đây.

Nhưng Từ Hải Phong và Trương Chính Nghĩa không phải do anh mời đến.

Nhưng người đến đều là khách, tuy lần trước Vương Tuệ Lâm xém chút xảy ra chuyện ở khách sạn Thiên Đường, nhưng chuyện này cũng không liên quan tới Từ Hải Phong. Anh cũng sớm đã không còn để bụng rồi.

Cho là vậy, nhưng mấy ngày nay, Từ Hải Phong đều ăn không ngon ngủ không yên, vẫn không cách nào quên được, luôn nghĩ cách để bù đắp. Hôm nay chẳng phải là cơ hội tới rồi sao.

“Cậu Giang, lần trước ở khách sạn Thiên Đường là sơ xuất của tôi. Hôm nay mượn cơ hội chúc thọ bố vợ cậu, tôi đặc biệt mang tới một món quà!”, Từ Hải Phong xua tay một cái, phía sau liền có người đưa món quà lên, là trục cuốn tranh rộng ba thước.

Phạch!

Từ Hải Phong đích thân mở bức tranh đang cuộn tròn ra, đột nhiên có một con mãnh hổ sống động hiện lên trước mặt mọi người. Đó là một con hổ đang đứng trên sườn núi, khí thế vô cùng hung hãn, giống như sắp nhảy ra khỏi bức tranh!

“Là Bức ‘Mãnh Hổ Hạ Sơn’ của Trương Đại Thiên!”

“Ôi trời ơi, tuy đại sư Trương có sở trường về tranh sơn thuỷ, nhưng bức ‘Mãnh Hổ Hạ Sơn’ này có thể nói là tác phẩm ông ấy tâm đắc nhất, nói thế nào thì cũng đáng giá ba mươi triệu đó!”

“Ba mươi triệu mà kể ư? Chí ít cũng khoảng năm mươi triệu đấy!”

Ai nấy cũng đều sửng sốt!

Món quà này của Từ Hải Phong quá long trọng rồi!

Lúc này, đám đông giống như đã mất đi tri giác.

Không biết hôm nay rốt cuộc là thế nào, các nhân vật lớn liêp tiếp tới nhà họ Vương là vì tên con rể vô dụng này!

Ngay cả nhân vật như Từ Hải Phong cũng phải lấy bức tranh chữ của Trương Đại Thiên ra để nịnh bợ anh!

“Chủ tịch Từ có lòng rồi. Nếu đã như vậy, bức tranh này tôi thay bố vợ nhận lấy vậy!”, Giang Thần gật đầu, nhận lấy bức tranh cuộn vào rồi đưa cho Vương Bá Nhân: “Bố, đây là quà của chủ tịch Từ tặng bố, bố nhận đi ạ!”

“Đây chắc là ông Vương phải không?”, Từ Hải Phong sững người ra, vội chấp tay hành lễ với Vương Bá Nhân: “Tôi xin được chúc quý ông sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý!”

Vương Bá Nhân nhận bức tranh từ tay của Giang Thần. Ông ấy vội đáp lễ với Từ Hải Phong, ngước đầu lên, vẻ mặt không nhịn được mà đỏ ửng lên.

Ông ấy vô cùng kích động!

Vương Bá Nhân có tài đức gì mà có thể khiến nhân vật lớn của Vân Hải tới chúc thọ ông ấy. Hơn nữa còn tặng món quà quý giá như vậy cho mình chứ!

“Giang Thần, bố quả nhiên không nhìn nhầm con, con đúng là giỏi à!”, Vương Bá Nhân kích động lên tiếng.

Ông ấy quả thật tìm được chàng rể tài giỏi rồi!

Mà lúc này, Trương Chính Nghĩa cũng đột nhiên lên tiếng: “Cậu Giang, lần trước cậu giúp chúng tôi phá được vụ án ma túy lớn nhất trong lịch sử của Vân Hải. Cấp trên đã đặc biệt khen thưởng. Lần này tôi tới, cũng là thay mặt toàn bộ chi cục thành phố Vân Hải chúng tôi bày tỏ lòng biết ơn với cậu!”

Với thân phận của Trương Chính Nghĩa, dĩ nhiên cũng không thể tặng món quà quý giá gì, nhưng lần này ông ta chủ yếu là muốn cảm ơn Giang Thần, nên nói ra tin này ở trước mặt đám đông.

Lúc này, Lưu Thiết Trụ thấy choáng váng đầu óc, bỗng dưng nhớ lại, chẳng trách nhìn Giang Thần có vẻ quen mặt. Lần trước tới phân cục vùng mới giải phóng tham dự đại hội biểu dương. Ông ta từng nhìn thấy Giang Thần trong video!

Đây là vị anh hùng phá vụ án ma tuý, thậm chí còn kinh động cả tỉnh lỵ. Hơn nữa nghe nói vị anh hùng này còn có nền tảng quân đội!

Nghĩ tới đây, Lưu Thiết Trụ lạnh cả sống lưng. Sao ông ta dám bắt nhân vật này chứ? Nếu thật sự bắt đi, chức phó cục của mình e là cũng khó mà làm tiếp được!

Chương 212: Thẹn quá hoá giận

“Thì, thì ra, cậu chính là vị anh hùng đó sao? Là tôi đã mạo phạm rồi, mạo phạm rồi!”, Lưu Thiết Trụ toát mồ hôi lạnh nói.

Lúc này, ông ta nói cái quái gì cũng vô ích thôi. Dù sao, với thân phận của Giang Thần thì chắn chắn không phải người ông ta có thể động vào được.

Nay thất bại của nhà họ Vương đã là một kết cục được định sẵn, ông ta hà tất phải dây vào. Lưu Thiết Trụ nói với Trương Chính Nghĩa một tiếng, rồi vội dẫn mọi người ra khỏi nhà họ Vương.

Lúc này, sắc mặt của người nhà họ Vương đều đen như nhọ nồi.

Bà cụ hung hăng siết chặt lấy cây gậy, hận không thể bóp nát nó.

Toang rồi!

Mọi thứ toang hết rồi!

Cái gì gọi là nội tình và mối quan hệ của nhà họ Vương chứ?

Đều là trò nực cười!

Chỉ dựa vào đám người có mặt hôm nay, tuỳ tiện chọn một thì có thể khiến nhà họ Vương bọn họ không ngóc đầu lên nổi rồi.

Nhà họ Vương của bà ta còn có tư cách gì bày đặt ra vẻ ta đây nữa chứ?

Còn có tư cách gì để đối đầu với Giang Thần?

Tiền, quyền, địa vị, mối quan hệ, nhà họ Vương bọn họ từ trên xuống dưới, từ trẻ tới già, đều bị đè bẹp ngay tại chỗ!

Những quan khách khác đều lắc đầu. Bây giờ nhà họ Vương coi như thua trắng, tất cả mọi thứ đều rơi vào tay của Giang Thần.

Tuy Giang Thần là con rể của nhà họ Vương.

Nhưng trước giờ, mọi người đều nhìn thấy được mối quan hệ của hai bên chẳng khác gì như nước với lửa. Từ nay về sau, cái gọi là gia tộc hào môn này, e là không còn dính dáng tới người nhà họ Vương nữa rồi!

“Giang Thần à, mẹ nói sao nào, con đúng là tốt số. Từ khi con bước vào nhà chúng ta, mẹ đã cảm thấy con không giống đứa trẻ khác. Con và Tuệ Lâm chúng ta đúng là trời sinh một cặp. Đám trẻ của nhà họ Vương thì có là gì so với con chứ!”

Điêu Ngọc Lan cười rạng rỡ bước lên trước và nói, cũng không còn gọi Giang Thần là thằng bỏ đi nữa, lần đầu tiên trong lịch sử tự xưng mình là mẹ của anh.

Dù gì thì Điêu Ngọc Lan cũng đã nhẫn nhịn ở nhà họ Vương bao năm qua, hôm nay coi như cũng được nở mày nở mặt.

Thậm chí lúc này còn dám dùng lời lẽ sỉ vả người nhà họ Vương!

Vương Tuệ Lâm khẽ bặm chặt môi, trong lòng cũng vô cùng kích động và đầy phức tạp.

Không biết người chồng này của mình rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà cô không biết.

Nhớ lại lúc trước, mỗi khi cô gặp khó khăn, đều có thể biến nguy thành an mà giải quyết được, biết bao nhiêu chuyện đều có liên quan tới Giang Thần.

Bây giờ nghĩ lại, người chồng này của mình, tuy ngoài miệng không nói nhưng thật ra vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ở phía sau!

Nghĩ tới đây, trái tim của Vương Tuệ Lâm chợt đập dữ dội.

Cuối cùng, khúc mắc trong lòng cũng tan thành mây khói!

“Cút!”

“Cút hết cho tôi!”

Bà cụ sau khi đứng ngây ra một lúc, thẹn quá hoá giận, trực tiếp quăng gậy xuống sàn, chỉ vào Vương Bá Nhân rồi chửi bới: “Vương Bá Nhân, bắt đầu từ hôm nay, cả nhà anh bị đuổi ra khỏi nhà này, sau này vĩnh viễn đừng hòng bước chân vào đây dù là nửa bước!”

Mọi người đều nhìn sang bà cụ.

Ai cũng không ngờ bà cụ lúc này lại ra chiêu này, còn đuổi cả nhà của Vương Bá Nhân đi khỏi đây nữa chứ?

Đây là cắt đứt quan hệ với con trai mình trước mặt đám đông à!

“Mẹ, con là con trai mẹ! Sao mẹ có thể đuổi con ra khỏi nhà họ Vương!”, Vương Bá Nhân bỗng dưng suy sụp, nước mắt chảy ròng, ông ấy không biết mình đã làm sai chuyện gì, mẹ ông ấy lại đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Vương.

Thật ra bà cụ là lạt mềm buộc chặt. Bà ta cũng biết, bây giờ muốn kêu Giang Thần tha cho nhà họ Vương, trả cổ phần lại là chuyện không thể. Nay cũng chỉ đành thông qua con trai mình mà ép Giang Thần thôi!

Lúc này Vương Bá Nhân đau lòng đến tuyệt vọng, ngơ ngác không nhìn ra ý đồ của mẹ.

Nhưng Giang Thần nhìn ra, bà cụ này không đi làm diễn viên thì quả thật là uổng phí. Thế là anh không nhịn được cười mỉa: “Nếu bà muốn thông qua bác trai để ép tôi, vậy e là bà đã tính nhầm rồi!”

Lời nói vừa dứt, bên ngoài đột nhiên có tiếng truyền tin vang lên: “Phó tổng giám đốc lý của tập đoàn Kinh Mậu tới!”

Lý Lập Vĩ mặc đồ tây kiểu Anh từ từ bước vào trong biệt viện, vội đưa hợp đồng tới tay của Giang Thần: “Thật là ngại quá Giang Thần, trên đường kẹt xe nên tôi tới muộn một chút!”

“Không muộn, vừa đúng lúc!”, Giang Thần khẽ cười nhận lấy hợp đồng, vô cùng tự đắc nhìn bà cụ: “Bắt đầu từ giây phút này, biệt thự nhà họ Vương là tài sản cá nhân của Giang Thần tôi. Cho nên, người nên cút khỏi đây là người nhà họ Vương các người đó! Còn bà là trưởng bối của nhà họ Vương, già không nên nết, vô đức vô năng, không có tư cách làm chủ của nhà họ Vương. Từ nay về sau, bố vợ tôi là ông Vương Bá Nhân mới là chủ của nhà họ Vương!”

Giang Thần nói xong thì quay người sang nói với đám người nhà họ Vương: “Các người nghe rồi đó. Nếu các người thừa nhận bố vợ tôi - ông Vương Bá Nhân là chủ nhà, thì từ nay về sau, công ty của nhà họ Vương, ai cũng đều có cổ phần, Giang Thần tôi cũng công nhận các người là người thân. Nghĩ kỹ rồi thì tới đứng phía sau bố vợ tôi, lựa chọn thế nào phải xem bản thân các người rồi!”

Chương 213: Thừa tự

Vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đột nhiên thay đổi không ngừng, khỏi phải nói, có người lập tức đưa ra lựa chọn, không hề do dự chút nào, chọn đứng phía sau Vương Bá Nhân.

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba… Cuối cùng, đa số người nhà họ Vương đều đứng phía sau của Vương Bá Nhân, thừa nhận thân phận chủ nhà của ông ấy!

Còn mấy tên đứng bên bà cụ nãy giờ, trừng mắt to nhỏ nhìn nhau, vẻ mặt giống như khỉ ăn ớt vậy, quả thật khó coi tột cùng.

“Các, các người lại dám ngỗ ngược với bà già này ư?”, bà cụ tức tới nỗi mặt mày tái mét, trợn trắng mắt nói.

Bà ta không ngờ, người nhà họ Vương bình thường bảo sao nghe vậy, nay lại phản bội bà ta. Bà ta liền tức tới nỗi run cả người, hận không thể ném gậy mà xông vào làm càn một trận!

Vương Húc và Vương Thâm cũng nghiến răng nghiến lợi.

Họ là những trai tráng duy nhất của nhà họ Vương. Đám người nhà họ Vương này không đứng chung với họ, ngược lại chạy tới chỗ của Giang Thần.

Còn người nhà họ Vương.

Trai tráng sao?

Ha ha, nguồn gốc của nhà họ Vương thì có liên quan gì tới bọn họ?

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Huống hồ, họ đã không quen thói trọng nam khinh nữ của bà cụ, chính nghĩa được ủng hộ.

Ba bà cháu này xứng đáng có một kết cục như vậy!

“Mẹ…”, Vương Bá Nhân lắc đầu, ông ấy thật sự không muốn đi tới bước này, nhưng mẹ già cứ trói buộc ông ấy. Nay ông ấy cũng thắng rồi, trong lòng cũng không mấy gì vui mừng, ngược lại lo rằng bà cụ nghĩ không thông.

“Anh đừng gọi tôi là mẹ nữa, tôi nào dám làm mẹ của anh chứ! Khụ khụ… Khụ khụ khụ!”, bà cụ mắng chửi một tiếng, rồi ho kịch liệt, quả thật là bà ta vô cùng tức giận. Vương Bá Nhân vội tiến lên trước đỡ lấy bà cụ.

“Mẹ, bất kể lúc nào, mẹ cũng là mẹ của con. Con còn phải phụng dưỡng mẹ tới cuối đời!”, Vương Bá Nhân sợ bà cụ không trụ nổi, vội lên tiếng khuyên nhủ.

Dù gì ông ấy cũng là phận làm con thì sao có thể kết thù với bố mẹ được, há chẳng phải là đồ bất hiếu sao!

“Thôi được rồi, mẹ già rồi. Vị trí chủ nhà này nhường cho con cũng không sao. Nhưng con phải đối tốt với hai đứa cháu này!”, vẻ mặt của bà cụ tái nhợt rồi thở dài, bỗng chốc trông bà ta già đi cả chục tuổi.

“Mẹ, mẹ yên tâm! Húc Nhi, Thâm Nhi mãi mãi là cháu của con!”, Vương Bá Nhân vội an ủi bà ta.

“Vậy được, nếu đã như vậy, bây giờ mẹ cho hai đứa nó nhận con làm thừa tự. Bây giờ con lập người thừa kế, để Vương Húc và Vương Thâm là người thừa kế đầu tiên của con. Hai đứa nó là trẻ ngoan, nhất định sẽ phụng dưỡng con tới cuối đời!”, bà cụ đột nhiên chuyển đề tài, ánh mắt lấp lánh lên tiếng.

Đám đông đều sững người ra.

Ôi trời!

Bà cụ này nghĩ đường lui cũng tài ba quá rồi đó.

Để hai đứa cháu nhận được tài sản của nhà họ Vương, lại nghĩ ra cách thừa tự này!

“Thừa tự?”, Giang Thần cười khẩy.

“Bà à, e là bà đã nghĩ nhiều rồi. Tôi đã viết tất cả tài sản dưới tên của vợ tôi, Tuệ Lâm. Sau này con của tôi và Tuệ Lâm mới là người thừa kế tất cả tài sản!”, Giang Thần chế giễu lên tiếng.

Chút tài sản của nhà họ Vương, đô đốc Giang như anh cũng không coi ra gì.

Nhưng anh tuyệt đối không cho phép hai anh em Vương Húc và Vương Thâm giẫm lên đầu của vợ mình lần nữa!

Câu nói này, giống như con dao đâm vào tim của bà cụ, đột nhiên làm cho bà ta cắt đứt mọi suy nghĩ!

“Cậu… nghiệt chủng nhà cậu, đều tại cậu, đều là cậu hại tất cả nhà họ Vương chúng tôi! Tôi hận không thể lột da cậu, băm cậu thành trăm mảnh! Khụ khụ…”, bà cụ gào thét tan nát cõi lòng, không nhịn được muốn xông lên liều mạng với Giang Thần, nhưng cũng không ngăn được cơn ho kịch liệt của mình.

Bây giờ bà ta quả thật là không tài nào làm gì được Giang Thần!

“ y da, hôm nay sao vậy, một gia tộc hạng hai ở Vân Hải, chẳng qua tổ chức một buổi tiệc thọ thôi mà, đúng là cảnh tượng hoành tráng!”

Chính ngay lúc này, một giọng nói khàn truyền đến, một người đàn ông mặc bộ lông chồn sang trọng, đầu đội mũ nỉ lông cừu dẫn đầu một đoàn người ngựa từ bên ngoài đi vào.

Mà bên cạnh người đàn ông này còn có vài tên thân hình vạm vỡ, ai nấy cũng bóng loáng, huyệt thái dương nhô cao.

Vài người chen nhau đi tới, khí thế hào hùng và đáng sợ, một người trong đó giống như muốn doạ mọi người một phen, lòng bàn tay rộng hung hăng vỗ lên một bàn bên cạnh, chỉ nghe tiếng rắc, mặt bàn gỗ rắn chắc nay lại hiện vết nứt rõ rệt!

Vẻ mặt của mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ!

Đây… lẽ nào là cao thủ võ công trong truyền thuyết ư?

Dù gì, cảnh tượng này, đa số mọi người đều thấy trong phim ảnh!

Lúc này, đám người của Lôi Hồng, Triệu Tư cũng không nhịn được mà tỏ ra nghiêm nghị. Tuy họ không thiếu tay chân, nhưng bản lĩnh này không phải thứ mà họ có thể đối phó được!

“Mọi người đừng kích động, để tôi giới thiệu trước đã. Tôi là Triệu Luân, đến từ nhà họ Triệu ở Vân Sơn. Không lâu trước đây, em trai Triệu Khang của tôi bị người ở Vân Hải các người sát hại, chết không toàn thây. Hôm nay, tôi chính là muốn tìm người này để báo thù cho em trai của mình!”

Nói tới đây, vẻ mặt của Triệu Luân vô cùng hung ác, hắn ta lạnh lùng nhìn sang đám đông rồi trầm giọng nói: “Ai là Giang Thần, mau cút ra đây chịu chết cho tôi!”

Phạch!

Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều không hẹn mà nhìn sang phía của Giang Thần.

Chương 214: Ở Vân Hải, tôi nói là được

Vương Húc chợt phá lên cười lớn: “Ha ha, Giang Thần, đúng là làm người đừng có đắc ý quá, cậu tưởng mình có thể sau cùng sao? Ha ha, để xem hôm nay cậu sống nổi không!”

Vương Thâm cũng cười lạnh, khuôn mặt lộ vẻ gian độc.

Nhà họ Triệu ở Vân Sơn, một trong ba gia tộc lớn mạnh nhất!

Đây không chỉ là một gia tộc giàu có bình thường, đến những người ở đây đều biết, khu Vân Sơn đặc biệt như nào, bao nhiêu năm qua, khu vực đó vẫn thống trị ngành công nghiệp năng lượng.

Chính điều đó đã tạo nên cảnh nhiều thế lực hùng mạnh phức tạp ở Vân Sơn.

Mà ba gia tộc lớn nhất Vân Sơn, chính là ba nhà duy nhất bước ra từ đám hỗn chiến đó! Bọn họ nắm giữ hơn 60% ngành công nghiệp năng lượng của thành phố.

Có thể thấy thế lực của bọn họ lớn đến mức nào, thậm chí cả cơ quan nhà nước cũng phải nể mặt!

Không ngờ Triệu Luân nhà họ Triệu hôm nay lại nhằm vào Giang Thần mà tới, xem ra chuẩn bị có kịch hay để xem rồi!

Có vài người nhà họ Vương đã âm thầm lùi ra sau Vương Bá Nhân, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

Thế lực của nhà họ Triệu thực sự quá lớn mạnh, hơn nữa những kẻ Triệu Luân dẫn tới rõ ràng không phải hạng xoàng, một vài người đã bắt đầu do dự.

Lôi Hồng từ từ đứng dậy, sắc mặt như mây mù, âm trầm nói: “Cậu cả nhà họ Triệu, mặc dù nhà các người thuộc ba gia tộc lớn nhất Vân Sơn, nhưng đây là Vân Hải, cậu đến địa bàn của tôi làm mọi người kinh sợ như vậy, e rằng quá không nể mặt tôi rồi!”

“Ông Lôi, sao nào? Ông muốn bảo vệ cho tên này à?”, Triệu Luân hừ lạnh, gật đầu nói: “Vân Hải đúng là địa bàn của ông, nhưng tên này giết em trai tôi, có thù không đội trời chung với tôi, nếu hôm nay ông dám ngăn cản, tôi cũng không ngại thử sức với ông đâu!”

Sự khinh thường ngạo mạn ánh lên trong mắt hắn ta, dường như hoàn toàn không coi Lôi Hồng ra gì.

Dù sao những người hôm nay hắn ta đưa tới đều là cao thủ giang hồ, hắn ta vô cùng tự tin có thể an toàn rút lui dù là trong tình hình xấu nhất.

Còn Giang Thần, hôm nay hắn ta nhất định phải giết được người này!

“Cậu cả nhà họ Triệu, vài việc không có chứng cứ thì không thể nói bừa được đâu, cậu nói cậu Giang giết người, vậy chứng cứ đâu? Nếu cậu không đưa được chứng cứ ra, đó chính là vu khống!”, lúc này Từ Hải Phong đột nhiên lên tiếng, Trương Chính Nghĩa đang ở ngay đây, chỉ cần hô một tiếng là điều động được đông đảo cảnh sát tới. Ông ta không tin Triệu Luân có thể gây ra cơn bão to sóng lớn nào!

Triệu Luân lạnh lùng đáp, giọng điệu ngông cuồng cực điểm: “Ha ha, chủ tịch Từ, ông đừng gấp, em trai tôi xảy ra chuyện ngay ở khách sạn của ông, món nợ này tôi sẽ từ từ tính, kẻ đắc tội với nhà họ Triệu trước giờ không có kết cục tốt đẹp đâu, nhà họ Từ các người cũng vậy!”

“Cậu!”, Từ Hải Phong tức giận đỏ bừng mặt, nhưng sau một hồi liền nén cơn kích động lại, so địa vị, ông ta quả thực không thua gì nhà họ Triệu.

Nhưng xét cho cùng ông ta cũng là dòng dõi chức quyền, là người kinh doanh trong sạch, còn nhà họ Triệu là một con sói hoang!

Một con sói hoang không có bất cứ gông cùm xiềng xích nào!

Bị một con sói như vậy nhắm tới, bất kỳ ai cũng sẽ hoảng sợ bất an.

Giang Thần lạnh nhạt nói: “Những việc này không liên quan tới bọn họ, chuyện của em trai anh đúng là do tôi làm!”

Đùng!

Tất cả mọi người đều bàng hoàng!

Giang Thần dám công khai thừa nhận giết người trước đám đông?

Giờ đến sắc mặt Trương Chính Nghĩa cũng trở nên khó coi, ông ta cảm thấy Giang Thần nói vậy thật sự quá đáng, dù gì đi nữa, ngài cục trưởng là ông ta vẫn đang đứng đây cơ mà.

Nhưng ông ta lại lập tức nghĩ tới thân phận của anh, dù có giết người, e là ông ta cũng chẳng thể bắt anh vào tù.

Huống hồ, Giang Thần từng lập công lớn giúp phá đường dây buôn thuốc phiện, có thể nói là anh hùng của Vân Hải.

Thế là Trương Chính Nghĩa liền giả điếc coi như không nghe thấy gì.

“Thằng nhãi, mày thừa nhận là tốt rồi, tao ngược lại có chút khâm phục sự gan dạ của mày đấy!”, Triệu Luân cười lạnh, nói tiếp: “Có điều, hôm nay mày nhất định phải chết thôi!”

Lời này vừa dứt, mấy ông lão phía sau Triệu Luân lập tức đứng dậy, đi thẳng về phía Giang Thần.

Đương nhiên đám Triệu Tư, Vương Đằng cũng không thể ngồi im được nữa, tất cả nhanh chóng đứng chắn trước Giang Thần.

Binh, bốp!

Thế nhưng không ai có thể cản bước mấy ông lão dù chỉ là một giây, tất cả đều bị hất sang một bên trong nháy mắt. Đến cả vua võ sĩ Thái Lan với hai con King Kong khổng lồ Lôi Hồng đem tới cũng bị đánh bay nhẹ như không.

Xem ra lần này gặp phải cao thủ thực thụ rồi!

Muốn đối phó với cao thủ như này không phải chỉ dùng mấy thứ võ vẽ bình thường là được, đám đông tức thì căng thẳng nín thở quan sát.

Riêng Vương Húc, Vương Thâm thì mở cờ trong bụng, dường như đã thấy được cảnh tượng Giang Thần bị Triệu Luân đánh chết, đúng là vui đến phát cuồng.

Chỉ cần Giang Thần chết đi, gia đình Vương Bá Nhân không phải đều tùy chúng xử sao?

Chỉ cần bà cụ ra lệnh, tất cả tài sản sẽ đều ngoan ngoãn quay về tay bọn chúng!

“Ha ha, Giang Thần, những người này đều xuất thân từ nhà họ Triệu đấy, hôm nay tao nhất định sẽ băm mày làm trăm mảnh!”, Triệu Luân hung ác nói, hắn ta tự nhẩm trong lòng: “Em trai, em trên đó có mắt, hãy nhìn xem anh trai lập tức trả thù cho em!”

Giang Thần nhíu mày, mấy ông lão này đúng là cao thủ, không phải loại võ công tầm thường, tuy nhiên chẳng là gì với anh.

Dù gì mấy loại cao thủ như này, trên chiến trường, muốn động vào anh cũng không nổi, chỉ phất tay là dễ dàng giải quyết, thậm chí nếu ra tay với họ, cũng chính là hạ thấp bản thân, một sự sỉ nhục!

Huỵch!

Ngay khi mấy ông lão đang đến gần Giang Thần, một ông già mặc áo choàng xám đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.