Chiến Thần Điện Hạ

Chương 16-20




Chương 16: Các anh có thấy xe chủ tịch vào đây không?

Vương Tuệ Lâm mất kiên nhẫn nói.

“Thôi khỏi, mẹ tự lái xe!”

Điêu Ngọc Lan vội vàng kêu lên, sau đó chạy về phía con xe ở bên đường.

Vương Tuệ Lâm sửng sốt, nhưng cũng không nói gì. Cô nhìn Giang Thần rồi đi lên con BMW-Series 5.

Giang Thần quay về biệt thự, tuy rằng ở đây anh không được đối xử tốt lắm nhưng vì bảo mẫu là người hầu nên cũng không dám không làm cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Giang Thần quay về phòng mình nghỉ ngơi. Điêu Ngọc Lan bên dưới như muốn xả tức vậy, cố ý mở tivi to hết cỡ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến anh.

Sau một đêm điều khí, Giang Thần cảm thấy tinh thần sảng khoái. Ăn sáng xong, anh đi ra ngoài, lái con Santana đến công ty Vinh Đỉnh.

Công ty Vinh Đỉnh nằm bên sông, thuộc khu vực đang khai phá, cũng là khu thương mại có tiềm lực nhất thành phố Vân Hải. Tòa nhà cao chọc trời, có thể nhìn ra toàn bộ thành phố Vân Hải, khí thế phi phàm.

“Gì đây? Không có thẻ thì không được vào đâu!”

Lúc đi đến cổng, xe bị bảo vệ chặn lại.

Thật ra chỉ cần xếp hàng hỏi han là được, nhưng bảo vệ lại cố tình làm khó Giang Thần.

Dù gì thì Vinh Đỉnh cũng là công ty lớn số một số hai thành phố Vân Hải, toàn xe sang đỗ trong bãi đỗ xe, mà thứ cấp nhất cũng là 100 ngàn trở lên.

Ai lại đi con Santana sắp hỏng này đi làm hay là đi bàn chuyện làm ăn thế này?

Cho Santana đi vào khác nào làm hỏng hình tượng doanh nghiệp chứ! Không cẩn thận lại bị cấp trên quát cho như chơi.

Nhưng cũng may Giang Thần đã gọi điện thoại thẳng cho Trương Miêu. Chẳng mấy chốc mà đã xuất hiện một cô gái tầm 28, 29 tuổi mặc đồ công sở.

Cô gái này nhìn vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, bộ đồ công sở bó sát lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Áo sơ mi màu hồng bên trong là chất lụa, mái tóc dài màu đen xõa thẳng xuống vai, hoa tai trắng ngần treo lúc lắc, nhìn vừa ngầu vừa sang.

“Phó giám đốc Trương!”

Hai tên bảo vệ thấy cô ta thì cung kính chào hỏi.

Trương Miêu là thư ký của tổng giám đốc, đồng thời cũng là phó giám đốc phòng đầu tư, có vị trí không thấp trong công ty.

“Hai anh có thấy xe của tổng giám đốc đi vào đây không?”

Trương Miêu nhìn ra rồi không kìm được mà hỏi.

“Tổng giám đốc?”

Hai tên bảo vệ nhìn nhau rồi lắc đầu. Xe của tổng giám đốc thì không thấy, chỉ có một chiếc Santan rách mà thôi!

Tít tít. Lúc này, Santana kêu lên mấy tiếng khiến người ta giật mình.

Trương Miêu bực tức quay lại nhìn, thì thấy một người thanh niên thò đầu ra từ cửa sổ: “Cô là Trương Miêu à, tôi là Giang Thần!”

“Á! Anh chính là... Tổng giám đốc ạ?”

Trương Miêu không còn giận dữ nữa mà trở nên sửng sốt.

Cô ta không ngờ tổng giám đốc lại đi xe Santana?

Ngoài ra, vị tổng giám đốc này có trẻ quá không?

Hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô ta.

Nhưng cô ta cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, vì hai người đã nói chuyện với nhau rồi, giọng của tổng giám đốc không sai đi đâu được.

Cô ta chỉ sửng sốt rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Tổng giám đốc, chào mừng anh đến với Vinh Đỉnh!”

Tổng giám đốc?

Hai tên bảo vệ đần người tại chỗ! Tổng giám đốc đi Santana? Chưa bao giờ gặp luôn! Mà lại còn trẻ như vậy.

Hai tên bảo vệ sợ hãi không thôi, cũng may chưa có vô lễ với tổng giám đốc, nếu không sẽ mất việc rồi! “Tổng giám đốc, anh đi vào bên trong theo hướng này ạ, chỗ sâu nhất chính là vị trí đỗ xe của anh!”

Một tên bảo vệ cung kính dẫn đường, một tên khác thì ngoan ngoãn cúi chào.

Giang Thần gật đầu: “Trương Miêu, cô vào trước đi, thông báo cho tất cả các nhân viên cấp cao là nửa tiếng nữa tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị!”

“Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ đi báo ngay!”

Trương Miêu khẽ gật đầu, quay người đi thông báo.

Vị trí đỗ xe của tổng giám đốc rất dễ tìm, chính là vị trí số 1. Xung quanh đã đỗ đầy xe, chỉ chừa ra khoảng 10 mét cho số 1.

Người của Vinh Đỉnh đều biết đây là chỗ của tổng giám đốc, nên dù có đỗ đầy xe thì cũng không ai dám đỗ vào vị trí số 1.

Nhưng hôm nay lại có một con Santana đỗ vào đó.

“Đây là ai mà không hiểu quy tắc như vậy? Dám đỗ vào vị trí số 1?”

“Chắc là đến phỏng vấn đấy, chẳng hiểu quy tắc gì cả!”

“Haha, bị bảo vệ bắt thì cũng khỏi cần phải phỏng vấn nữa mà bị đuổi luôn ấy!”

Lúc này, phần lớn đều đến để đi làm, cũng có người đến phỏng vấn. Thấy cảnh này, họ không kìm được mà chê cười.

Mà sau khi Giang Thần xuống xe thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Giang Thần?”

Giang Thần hơi sửng sốt, không ngờ lại gặp Trương Hân Nhiên ở đây.

Nhưng hôm qua nghe Trương Hân Nhiên nói bạn trai mình là giám đốc phòng nhân sự của Vinh Đỉnh, nên cô ta ở đây cũng không lạ.

Giang Thần chỉ gật đầu không nói.

Nhưng Trương Hân Nhiên lại tò mò hỏi: “Anh cũng đến đây phỏng vấn hả?”,

“Nhưng tôi nghe bạn trai nói là bọn họ tuyển đủ bảo vệ rồi!”

Trương Hân Nhiên lại nở nụ cười khẩy.

----------------------------

Chương 17: Không xứng làm lao công

Hôm nay Vinh Đỉnh có phỏng vấn.

Trương Hân Nhiên cho rằng Giang Thần là lính giải ngũ, đến Vinh Đỉnh thì làm được gì? Hơn phân nửa là đến ứng tuyển vị trí bảo vệ!

Giang Thần chau mày, cũng không muốn nói chuyện với cô ta mà đi thẳng vào bên trong.

Trương Hân Nhiên thấy thế thì vội vàng bước nhanh theo: “Anh không nghe thấy bọn họ nói à, anh vừa đỗ vào chỗ của tổng giám đốc đấy. Anh đến đây phỏng vấn thì mau lái con Santana kia ra chỗ khác đi!”

Không phải cô ta có ý tốt nhắc nhở Giang Thần đâu, nói đến “Santana” thì cô ta cũng phá lên cười.

Đồng thời cũng lén nhắn tin trong nhóm lớp.

Mới sớm ra mà nhóm lớp đã nhộn nhịp vô cùng.

“Hahaha, vãi chưởng thật, cậu ta bị ngu à?”

“Loại đấy mà cũng đòi đến Vinh Đỉnh phỏng vấn, ai cho cậu ta dũng khí vậy trời?”

“Đúng là làm nhục lớp 2 chúng ta quá!”

Một đồn mười, mười đồn trăm. Tất cả các bạn học đều biết cậu chủ Giang lái Santana vào vị trí đỗ xe của tổng giám đốc Vinh Đỉnh. Chuyện này đã trở thành tiêu điểm hài hước của ngày hôm nay.

Giang Thần ngó lơ hành động của Trương Hân Nhiên, hai người một trước một sau đi vào thang máy.

“Giang Thần, tối qua anh lỗ mãng quá. Cũng may Lập Vĩ rộng lượng lên không truy cứu nữa, nếu không anh sẽ phải ăn cơm tù đấy. Sau này đừng xúc động vậy nữa, mọi người lớn cả rồi, không giở được mấy cái trò ngày xưa nữa đâu!”

Thang máy đi lên, Trương Hân Nhiên vẫn cố gắng kiếm chuyện để mỉa mai.

“Ừ, cảm ơn cô đã nhắc nhở!”

Giang Thần vô cảm nói.

“À này, lát nữa gặp bạn trai tôi thì tôi sẽ nói đỡ anh chút nhé, mặc dù họ không tuyển bảo vệ nhưng dọn vệ sinh chắc vẫn ổn đấy!”

“Thôi khỏi, cảm ơn!”

“Anh đừng khách sáo làm gì, bạn trai tôi là giám đốc phòng nhân sự, nhóm ngồi phỏng vấn đó là một giuộc cả, họ chọn luôn vị trí cho tôi rồi mà!”

Trương Hân Nhiên nhìn bộ móng của mình, kiêu ngạo nói.

“Ồ? Cô còn chưa phỏng vấn mà đã có vị trí luôn rồi?”

Giang Thần đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên rồi, ổn thỏa hết rồi đấy, tôi đến làm văn thư ở phòng nhân sự, nhưng không cần đến làm mỗi ngày, chỉ cần điểm danh là được. Dù gì anh ấy cũng làm chủ, mà còn trả lương hơn chục ngàn cho tôi, có đỉnh không?”

Trương Hân Nhiên lộ ra biểu cảm đắc ý.

“Đỉnh đấy!”

Giang Thần gật đầu, khen ngợi.

Không cần đi làm mà lương tháng vẫn hơn chục ngàn, đúng là rất đỉnh! Mà lúc này, thang máy mở ra, Trương Hân Nhiên đi ra ngoài trước, một người đàn ông đẹp trai vội vàng đi lên đón.

“Chồng!”

“Hân Nhiên, sao giờ em mới đến. Lát nữa anh phải đi họp hội đồng quản trị, anh không qua chỗ phỏng vấn được đâu. Lát nữa anh sẽ đưa em đến phòng nhân sự thông báo rồi làm thủ tục là được!”

Người đàn ông nắm tay cô ta, thân mật nói.

“Vâng vâng, à mà đây là bạn học em, Giang Thần, bên anh còn tuyển lao công không ạ? Anh giúp anh ta sắp xếp chút đi? Lương tháng 3 ngàn là được à!”

Trương Hân Nhiên vội vàng chỉ sang Giang Thần và nói.

“Lao công?”

Vương Lỗi nhìn Giang Thần, ánh mắt khinh miệt: “Ừ, để anh hỏi xem!”

Mà lúc này Giang Thần đã đi về phía phòng họp.

“Ê, anh làm gì đấy, có hiểu quy tắc không hả? Phỏng vấn ở tầng dưới, đừng có đi linh tinh!”

Vương Lỗi sửng sốt, không kìm được mà quát tháo, nhưng Giang Thần mặc kệ, đi thẳng vào trong.

“Bạn em bị điên à?”

Vương Lỗi giận dữ, nói chuyện với Trương Hân Nhiên cũng khó chịu hơn.

“Anh hung dữ cái gì! Anh ta đúng là bị điên đấy, mà điên không nhẹ đâu. Anh có biết không, ban nãy anh ta còn đỗ con Santana ghẻ vào vị trí của tổng giám đốc đấy! Anh nói xem anh ta có bị ngu không?”

“Vãi chưởng! Thế mà em cũng giới thiệu cái loại đó cho anh à? Vậy thì kệ anh ta đi, ngu dốt! Vinh Đỉnh nhà anh không chứa cái loại lao công ngu si đó!”

Vương Lỗi không kìm được mà chửi um lên.

Giang Thần lúc này vẫn chưa đi xa, cho nên nghe thấy rất rõ.

Chỉ là hai con kiến hôi, không đáng để quay đầu.

“Tổng giám đốc!”

Qua hai cái hành lang, Trương Miêu đã chờ trước cửa phòng họp. Trương Miêu dẫn Giang Thần đi thẳng vào trong.

Bên trong đều đã là các nhân viên cấp cao có cấp bậc từ giám đốc trở lên, thấy ông chủ mới đến đều cảm thấy bất an vô cùng.

Dù gì thì vua nào triều thần nấy, không thể để lại ấn tượng xấu với ông chủ mới được.

Chương 18: Công ty tôi không nuôi sâu mọt

“Ngồi xuống cả đi!”

5 phút sau, mọi người đã đến đủ.

Người cuối cùng đi sắp xếp phỏng vấn là Vương Lỗi – giám đốc phòng nhân sự - cuối cùng cũng đến.

Vương Lỗi cúi đầu nhìn vị trí của mình rồi bất giác nhìn lên.

Ở vị trí đầu tiên nhất là một người thanh niên đang quay lưng lại với anh ta, mặt hướng ra cửa sổ.

Chắc đây là sếp mới.

Nhìn bóng lưng có vẻ rất trẻ! Vương Lỗi thầm vui vẻ, dù sao thì trẻ tuổi cũng dễ nói chuyện, rất có lợi cho anh ta.

“Tổng giám đốc, đã đủ nhân sự rồi ạ, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!”

Trương Miêu đứng một bên cung kính nói.

Người thanh niên lúc này mới quay sang, vẻ mặt uy nghiêm, vừa hay đối mặt với Vương Lỗi chưa ngồi xuống.

Vương Lỗi “A” một tiếng, ngồi bệt xuống đất, sợ suýt tè ra quần.

Đám người đều sửng sốt, không biết Vương Lỗi bị làm sao, thấy sếp mới mà lại sợ đến mức đó?

Vương Lỗi chảy mồ hôi ròng ròng, không ngờ Giang Thần lại là tổng giám đốc.

Ngay ban nãy thôi, anh ta còn mắng tổng giám đốc là đồ ngu, không biết tổng giám đốc nghe thấy không. Anh ta nhất thời đều lộn hết cả mề lên.

“Tôi cho anh một cơ hội nhận lỗi!”

Giang Thần mỉm cười, nhìn rất dễ gần.

“Tôi, tôi... Tôi không nên mắng anh, tổng giám đốc, tôi biết sai rồi!”

Vương Lỗi sắp khóc đến nơi.

“Không, không phải chuyện này, anh nghĩ lại đi?”

Giang Thần lắc đầu, nhắc nhở.

Vương Lỗi sửng sốt, trở nên mơ hồ. Anh ta không biết ngoài chuyện này ra thì mình còn đắc tội sếp mới này chỗ nào nữa.

“Nếu anh nghĩ không ra thì để tôi nói giúp anh!”

Giang Thần lắc đầu, nói luôn: “Anh muốn sắp xếp người yêu của mình vào bộ phận của anh để ngồi mát ăn bát vàng, đúng không?”

Ầm! Cả hội trường như nổ tung.

Vương Lỗi này to gan như vậy ư, dám đem người yêu vào Vinh Đỉnh ngồi chơi lấy tiền?

Phải biết rằng, chuyện này còn nặng hơn cả việc chửi giám đốc đấy! Làm không tốt có khi phải ăn cơm tù kìa! Vương Lỗi chỉ thấy đầu mình ong lên, vội vàng bò dậy nói: “Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích đã”.

“Không cần giải thích với tôi, đi mà giải thích với phòng pháp chế ấy. Cút ra ngoài đi!”, Giang Thần vẫy tay, hai nhân viên đi đến kéo Vương Lỗi ra ngoài.

“Ngoài ra cũng tra luôn xem anh ta có lịch sử ăn chặn của công không!”

Giang Thần nói với Trương Miêu.

“Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ cho người điều tra ngay!”

Trương Miêu vội vàng đồng ý.

Mượn cơ hội này, Giang Thần nhìn một vòng, lạnh lùng nói: “Công ty của tôi không nuôi sâu mọt, hy vọng mọi người lấy chuyện này làm gương!”

Đám người quay ra nhìn nhau, ai cũng run rẩy.

Cứ tưởng sếp mới nhìn trẻ tuổi, chắc là con nhà giàu gì đó.

Nhưng từng lời nói của sếp mới này lại vô cùng quyết liệt.

Mọi hành động đều tràn đầy mê lực, khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục.

Lần họp hội đồng quản trị này, Giang Thần muốn làm quen với các cấp dưới và nói về mục tiêu gọi thầu của dự án Tú Xuân Các.

Dù gì lần gọi thầu này có hai công ty của nhà họ Vương, chính vợ anh đến tranh thầu, cho nên vẫn phải hỏi một chút.

Ngoài ra, Lưu Hậu cũng đã cầm hợp đồng đến Vinh Đỉnh, vừa hay gặp Trương Hân Nhiên đang định rời đi sau khi làm xong thủ tục nhận chức.

“Lưu Hậu, anh đến đây làm gì?”

Trương Hân Nhiên bất giác chau mày.

“Hân Nhiên đấy à, tôi đến tìm anh Giang để ký hợp đồng!”

Lưu Hậu cười khà khà, nếu tối qua không tận mắt thấy Lý Lập Vĩ quỳ xuống thì anh ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Tìm Giang Thần ký hợp đồng?”

Trương Hân Nhiên nghe vậy thì hơi mơ hồ, không kìm được mà bật cười: “Anh uống say quá nên chưa tỉnh à. Cái loại anh ta làm lao công còn không ai thèm, ký được hợp đồng gì chứ?”

“Không say đâu, tôi nói thật mà. Giờ anh Giang là...”, “Anh Lưu phải không ạ? Tổng giám đốc Giang bảo tôi ở đây chờ anh ký hợp đồng, mời anh đi theo tôi ạ!”

Mọi hành động đều tràn đầy mê lực, khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục.

Lần họp hội đồng quản trị này, Giang Thần muốn làm quen với các cấp dưới và nói về mục tiêu gọi thầu của dự án Tú Xuân Các.

Dù gì lần gọi thầu này có hai công ty của nhà họ Vương, chính vợ anh đến tranh thầu, cho nên vẫn phải hỏi một chút.

Ngoài ra, Lưu Hậu cũng đã cầm hợp đồng đến Vinh Đỉnh, vừa hay gặp Trương Hân Nhiên đang định rời đi sau khi làm xong thủ tục nhận chức.

“Lưu Hậu, anh đến đây làm gì?”

Trương Hân Nhiên bất giác chau mày.

“Hân Nhiên đấy à, tôi đến tìm anh Giang để ký hợp đồng!”

Lưu Hậu cười khà khà, nếu tối qua không tận mắt thấy Lý Lập Vĩ quỳ xuống thì anh ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.

“Tìm Giang Thần ký hợp đồng?”

Trương Hân Nhiên nghe vậy thì hơi mơ hồ, không kìm được mà bật cười: “Anh uống say quá nên chưa tỉnh à. Cái loại anh ta làm lao công còn không ai thèm, ký được hợp đồng gì chứ?”

“Không say đâu, tôi nói thật mà. Giờ anh Giang là...”, “Anh Lưu phải không ạ? Tổng giám đốc Giang bảo tôi ở đây chờ anh ký hợp đồng, mời anh đi theo tôi ạ!”

Lúc này, Trương Miêu đã vội vàng đi tới. Đây là chuyện mà tối qua sếp đã đích thân giao phó cho cô ta, cũng đã hẹn giờ trước.

“Ừ, được được!”

Lưu Hậu cười ha ha đi theo ký hợp đồng.

Lúc này Trương Hân Nhiên mới ngơ ngác cả ra, cái gì thế này?

Tổng giám đốc Giang?

Giang Thần?

“Không, không thể nào!”

Trương Hân Nhiên lắc đầu nguầy nguậy tại chỗ, nghĩ là mình nghe nhầm, hoặc có ai đó chức vụ cao của Vinh Đỉnh họ Giang thôi mà.

“Trương Hân Nhiên!”

Lúc này, một âm thanh phẫn nộ truyền tới.

Chỉ thấy Vương Lỗi, người yêu cô ta càm một thùng đồ đi ra.

“Chồng à, anh họp xong rồi hả. Ơ, sao anh cầm nhiều đồ thế này...”, Bốp! Cô ta còn chưa nói xong thì Vương Lỗi đã tát đến, mắng mỏ: “Con đĩ ngu ngốc, tất cả vì cô nên công việc lương mỗi năm vài trăm ngàn của tôi đã biến mất, lại còn phải đi ăn cơm tù! Mẹ nó chứ, cô đúng là đồ sao chổi!”

----------------------------

Chương 19: Đấu thầu

Cái tát này khiến cho Trương Hân Nhiên chết lặng, đầu óc mơ hồ.

“Còn lừa tôi nói bạn cô lái Santana?”

“Ông chủ của Vinh Đỉnh sẽ lái Santana sao? Tôi thấy cô đúng là đứa ngốc đấy!”

Vương Lỗi hét lên, gần như không kiểm soát được cảm xúc.

“Anh, anh nói gì? Giang Thần là ông chủ của Vinh Đỉnh?”

Sắc mặt của Trương Hân Nhiên chợt tái nhợt, quả thật không thể nào tiếp nhận được thông tin này.

Mà ngay lúc đó, trong toà nhà có một nhóm người đang đi ra, đó là nhóm quản lý cao cấp của Vinh Đỉnh đang vây quanh một thanh niên cao lớn đi tới.

Người trên đường xôn xao nhường đường, Trương Hân Nhiên sững sờ nhìn bóng hình trong đám người kia, cảm thấy không thể tin nổi.

“Anh, anh ta thật sự là ông chủ của Vinh Đỉnh?”

Lúc này, sắc mặt Trương Hân Nhiên bỗng chốc trắng bệch, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, dường như không thể đứng vững.

Nghĩ đến thái độ đối với Giang Thần lúc trước, cô ta bỗng chốc có một cảm giác không thể tha thứ cho mình.

Hoá ra, cô ta mới là kẻ ngốc không có mắt! Mà lúc này, Giang Thần đã bước ra khỏi toà nhà, đi tới vị trí đỗ xe thứ nhất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lái một chiếc Santana cũ rời khỏi bãi đỗ xe.

Vương Lỗi đứng im tại chỗ, vẻ mặt sững sở, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt không chân thực lắm.

“Ơ… thật sự lái Santana kìa!”

… Mà sau khi Giang Thần rời đi không lâu, 10 giờ sáng, cuộc đấu thầu dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh cũng chính thức bắt đầu.

Mỗi lần Vinh Đỉnh tổ chức đấu thầu thì đều gây ra một cơn bão lớn các ngành nghề ở Vân Hải.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Lần này, những đơn vị tham gia đấu thầu đều là những doanh nghiệp đứng đầu trong ngành nội y ở Vân Hải, thậm chí ngay cả những doanh nghiệp top ba cũng phái người tới.

Mỗi doanh nghiệp đều đua nhau trổ tài, tỏ rõ năng lực, để thăm dò giá thầu thấp nhất của đối phương để tính toán sát sao, thậm chí, không ít doanh nghiệp tầm trung còn mang hết vốn liếng ra để đấu.

Bởi vì, chỉ cần trúng thầu thì lợi ích thu được của doanh nghiệp chắc chắn sẽ vượt quá tổng vốn hiện tại mấy lần, thậm chí là 10 lần! Trong hội trường, Vương Tuệ Lâm không hứng thú cho lắm. Dù sao thì thực lực của Tư Vận có hạn, vừa mới giải quyết được vấn đề vốn thì sao có thể bỏ ra nhiều tiền để tham gia tranh thầu.

Mà Vương Húc ngồi ở bên cạnh thì tỏ vẻ tràn đầy tự tin, bởi vì sau lưng anh ta có bà nội, chính là chủ tịch hội đồng quản trị, hỗ trợ đắc lực.

Sau cuộc họp hội đồng quản trị nhà họ Vương ngày hôm qua, bà nội đã gọi riêng Vương Húc ra, còn chuyển một số tiền lớn vào tài khoản cá nhân của anh ta.

Thực ra, chuyện này bà cụ cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, chính là mượn cơ hội của cuộc đấu giá lần này để cháu trai mình lấn át Vương Tuệ Lâm, sau đó, bà ta có thể danh chính ngôn thuận đem quyền thừa kế cho cháu trai Vương Húc của mình.

Mà Vương Tuệ Lâm không hề biết gì về chuyện đó.

“Vương Tuệ Lâm, tôi khuyên cô bỏ cuộc đi, thực lực của Tư Vận như thế nào lẽ nào cô không biết?”

“Tôi thấy cô đừng ở đây làm mất mặt nhà họ Vương nữa đi!”

Vương Húc chế giễu cô em họ của mình.

Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhưng ngay sau đó cô cười khẩy một tiếng: “Tư Vận chúng tôi không được, thì Tư Điềm của các anh chưa chắc đã thắng đâu?”

“Cho dù Tư Vận của chúng tôi không trúng thầu thì Tư Điềm của các anh cũng đừng mơ!”

“Chưa chắc đâu, đời người có nhiều điều đáng kinh ngạc lắm!”

Vương Húc cười như có như không nói.

Vương Tuệ Lâm cau mày, cô biết thực lực của Tư Điềm không thể thắng được Tư Vận.

Không biết tại sao Vương Húc bỗng nhiên lại tự tin như vậy.

Thực ra, chuyện này bà cụ cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, chính là mượn cơ hội của cuộc đấu giá lần này để cháu trai mình lấn át Vương Tuệ Lâm, sau đó, bà ta có thể danh chính ngôn thuận đem quyền thừa kế cho cháu trai Vương Húc của mình.

Mà Vương Tuệ Lâm không hề biết gì về chuyện đó.

“Vương Tuệ Lâm, tôi khuyên cô bỏ cuộc đi, thực lực của Tư Vận như thế nào lẽ nào cô không biết?”

“Tôi thấy cô đừng ở đây làm mất mặt nhà họ Vương nữa đi!”

Vương Húc chế giễu cô em họ của mình.

Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhưng ngay sau đó cô cười khẩy một tiếng: “Tư Vận chúng tôi không được, thì Tư Điềm của các anh chưa chắc đã thắng đâu?”

“Cho dù Tư Vận của chúng tôi không trúng thầu thì Tư Điềm của các anh cũng đừng mơ!”

“Chưa chắc đâu, đời người có nhiều điều đáng kinh ngạc lắm!”

Vương Húc cười như có như không nói.

Vương Tuệ Lâm cau mày, cô biết thực lực của Tư Điềm không thể thắng được Tư Vận.

Không biết tại sao Vương Húc bỗng nhiên lại tự tin như vậy.

Nhưng trong chốc lát, cô gần như nhận ra điều gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt.

“Bà nội, lẽ nào bà thật sự thiên vị như vậy sao?”

Vương Tuệ Lâm thở dài, nhưng lúc này than phiền cũng chẳng có ích gì, cuộc đấu giá đã sắp bắt đầu rồi.

Quy trình tranh thầu rất đơn giản. Mỗi doanh nghiệp sẽ đưa giá đấu thầu cho ban tổ chức, sau đó Vinh Đỉnh sẽ công bố kết quả.

Khoảng nửa tiếng sau, kết quả đã có.

Lần này doanh nghiệp trúng thầu được công bố ngay.

Vương Tuệ Lâm không nhịn được ngồi thẳng lên. Tuy biết khả năng trúng thầu rất ít, nhưng vẫn không khỏi có chút căng thẳng.

“Ha ha, em gái ngốc của tôi, lúc nào rồi mà còn vẫn hi vọng?”

Vương Húc ngồi một bên cười khẩy, chế giễu.

“Khủng hoảng của Tư Vận vừa mới giải quyết ổn thoả, bây giờ cùng lắm chắc là cô cũng chỉ bỏ ra được mấy triệu nhỉ. Kẻ ngu cũng biết là giá thầu của Vinh Đỉnh bao giờ cũng phải từ 8 đến 10 triệu trở lên. Tôi khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền nữa!”

Vương Húc tỏ ra đắc ý, nói ra nói vào cũng đều mang ý tứ mình là kẻ có tiền.

----------------------------

Chương 20: Thăng chức?

Mà từ biểu hiện của Vương Húc, Vương Tuệ Lâm cũng kiểm chứng lại suy đoán của cô lúc trước. Xem ra, đúng là Vương Húc đã được bà nội hỗ trợ, nhất thời tâm trạng rơi xuống đáy vực.

Lúc này, nhân viên của Vinh Đỉnh đã đi lên sân khấu, chuẩn bị công bố kết quả trúng thầu dự án Tú Xuân Các.

“Kính thưa quý doanh nghiệp chuyên ngành may mặc ở thành phố Vân Hải, sau đây, chúng tôi xin tuyên bố kết quả đấu thầu của dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh!”

Nói tới đây, tất cả mọi người ở hiện trường đều không khỏi căng thẳng, nín thở chờ đợi.

“Chúc mừng, doanh nghiệp đã trúng thầu dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh lần này, công ty trách nhiệm hữu hạn Tư Vận Vân Hải!”

Lời vừa nói xong, người đại diện ở tất cả các công ty đều đồng loạt nhìn về phía Vương Tuệ Lâm.

Không khí trong hội trường bỗng trở nên sôi sục.

Kết quả này thực sự quá bất ngờ đối với tất cả mọi người! Lúc đầu, ai cũng cho rằng doanh nghiệp có thể trúng thầu không thuộc top đầu thì cũng là doanh nghiệp mới nổi nào đó có thực lực.

Kết quả không ngờ tới lại là một doanh nghiệp hạng hai chẳng có gì nổi bật.

Vốn dĩ, Vương Tuệ Lâm đã đứng dậy muốn đi rồi nhưng nghe thấy kết quả này, hình dáng yêu kiều khẽ sững lại.

“Thiến Thiến, chị không nghe lầm chứ?”

“Vừa rồi là…”, “Chị Tuệ Lâm, chị không nghe lầm đâu, chúng ta trúng thầu rồi, Tư Vận của chúng ta trúng thầu rồi!”

Vu Thiến mừng rỡ đến phát điên, giống như một đứa trẻ con nhảy nhót vui vẻ.

“Không, không thể nào!”

Ở một bên khác, Vương Húc lại mang vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Thực lực của Vương Tuệ Lâm thế nào, anh ta biết rõ mười mươi.

Anh ta tin rằng, có sự giúp đỡ của bà nội thì giá đấu thấu thấp nhất của anh ta cũng cao hơn Vương Tuệ Lâm.

Cho dù anh ta không trúng thầu thì chắc chắn là một doanh nghiệp lớn có thực lực nào đó.

Mà kết quả vừa công bố lại là Tư Vận! Thậm chí Vương Húc có chút nghi ngờ có phải Vinh Đỉnh nhầm nhọt chỗ nào rồi?

Mà lúc này, Vương Tuệ Lâm cũng đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, quay đầu liếc nhìn Vương Húc, cười khẩy nói: “Anh họ nói đúng lắm, đời người thật lắm chuyện kinh ngạc và vui vẻ!”

“Cô!”

Vương Húc thẹn quá hoá giận, nhất thời không nói nên lời.

Lúc đầu anh ta tự tin bao nhiêu.

Thế mà kết quả thì sao?

Mặc dù đã được bà nội âm thầm giúp đỡ vậy mà vẫn một đường thất bại.

Điều này không nghi ngờ gì chính là bị Vương Tuệ Lâm hung hăng tát một phát lên mặt! Thật sự là kích động muốn nôn ra máu! Mà lúc này, nhân viên của Vinh Đỉnh cũng đi tới bên này.

“Chúc mừng tổng giám đốc Vương đã trúng thầu, mời tổng giám đốc Vương đi theo chúng tôi vào bên trong ký hợp đồng của dự án!”

… Ký xong hợp đồng, Vương Tuệ Lâm vẫn cảm thấy như nằm mơ. Cô hỏi giám đốc bộ phận đầu tư của Vinh Đỉnh, rốt cuộc là tại sao lại chọn họ.

Dù sao thì giá thầu của cô cũng chưa tới mấy triệu mà thôi. Cô tin rằng, những doanh nghiệp lớn ở hội trường chắc chắn sẽ có giá thầu hàng chục triệu.

Mà giám đốc bộ phận đầu tư chỉ nói, ông chủ của họ đánh giá cao tiềm lực của Tư Vận.

Đối với câu trả lời này, Vương Tuệ Lâm cảm thấy chưa thoả đáng cho lắm, nhưng đối phương đã không nói thì cô cũng không thể truy hỏi thêm.

Mà ở phía bên kia, bà cụ nhà họ Vương biết Vương Tuệ Lâm trúng thầu thì lập tức gọi cô về.

Trước mặt tất cả mọi người, bà cụ khen ngợi Vương Tuệ Lâm một hồi.

“Con gái nhà họ Vương chúng ta thật sự là không thua kém đấng mày râu! Ha ha, Tuệ Lâm à, cháu thật giống phong cách của bà hồi trẻ, cũng chính là đứa cháu mà bà đặt nhiều hi vọng nhất!”

Bà cụ cười lớn, khen ngợi.

“Bà nội quá khen rồi ạ, tất cả là do bà nội có phương hướng chỉ đạo rõ ràng. Ở trước mặt bà nội, cháu không dám giành công ạ”.

Vương Tuệ Lâm vội vàng cung kính trả lời.

Bà cụ vui mừng, gật đầu: “Được rồi, không kiêu ngạo không hấp tấp. Đây mới là phẩm cách của người nhà họ Vương chúng ta. Nhưng hôm nay, bà nội vẫn còn một chuyện muốn thương lượng với cháu!”

“Bà nội nói đi ạ!”

Vương Tuệ Lâm cười nói.

“Ừ, bà nội đã lớn tuổi, có chút lực bất tòng tâm rồi. Ngày mai, cháu tới trụ sở làm đi, giúp việc cho bà nội làm phó tổng giám đốc. Còn công ty trong tay cháu thì… giao cho anh họ Vương Húc của cháu quản lý nhé!”

Bà cụ thản nhiên, cười híp mắt mà nói.

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Vương Tuệ Lâm bỗng chốc cứng ngắc ở trên mặt.

Những người khác cũng đều sững sờ.

Phó tổng giám đốc ở trụ sở, chức vị nghe thì oai.

Nhưng thực ra ai cũng biết, đó chỉ là một cái chức ảo mà thôi.

Gần như không có chút quyền lực nào! So với chức tổng giám đốc ở công ty chi nhánh thì còn kém xa! Bỗng chốc, sắc mặt của không ít người đang có mặt ở đây đầy vẻ hứng thú xem trò vui.

Ai cũng nhìn ra, bà cụ đang tỏ ra là nâng đỡ nhưng thực chất là đang lấy đi quyền lực trong tay Vương Tuệ Lâm để mở đường cho cháu trai của mình: “Bà nội, sao bà có thể…”, Vương Tuệ Lâm chợt đỏ hoe cả hai mắt.

Vương Tuệ Lâm vội vàng cung kính trả lời.

Bà cụ vui mừng, gật đầu: “Được rồi, không kiêu ngạo không hấp tấp. Đây mới là phẩm cách của người nhà họ Vương chúng ta. Nhưng hôm nay, bà nội vẫn còn một chuyện muốn thương lượng với cháu!”

“Bà nội nói đi ạ!”

Vương Tuệ Lâm cười nói.

“Ừ, bà nội đã lớn tuổi, có chút lực bất tòng tâm rồi. Ngày mai, cháu tới trụ sở làm đi, giúp việc cho bà nội làm phó tổng giám đốc. Còn công ty trong tay cháu thì… giao cho anh họ Vương Húc của cháu quản lý nhé!”

Bà cụ thản nhiên, cười híp mắt mà nói.

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Vương Tuệ Lâm bỗng chốc cứng ngắc ở trên mặt.

Những người khác cũng đều sững sờ.

Phó tổng giám đốc ở trụ sở, chức vị nghe thì oai.

Nhưng thực ra ai cũng biết, đó chỉ là một cái chức ảo mà thôi.

Gần như không có chút quyền lực nào! So với chức tổng giám đốc ở công ty chi nhánh thì còn kém xa! Bỗng chốc, sắc mặt của không ít người đang có mặt ở đây đầy vẻ hứng thú xem trò vui.

Ai cũng nhìn ra, bà cụ đang tỏ ra là nâng đỡ nhưng thực chất là đang lấy đi quyền lực trong tay Vương Tuệ Lâm để mở đường cho cháu trai của mình: “Bà nội, sao bà có thể…”, Vương Tuệ Lâm chợt đỏ hoe cả hai mắt.

Rõ ràng là cô đã đấu giá trúng Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh, không ngờ bà nội không những không khen thưởng mà còn cướp thành quả không dễ gì có được này đi?

Cô không hiểu, bà nội là chủ tịch hội đồng quản trị tại sao lại thiên vị như thế: “Tuệ Lâm, cháu không cần nghĩ nhiều, bà nội chỉ muốn tốt cho cháu”, “Không, cháu không đồng ý!”

Vương Tuệ Lâm từ chối thẳng thừng, nghiến răng nói: “Tư Vận là do bố cháu một tay gây dựng nên, cháu tuyệt đối sẽ không giao nó cho ai hết!”

“Hỗn láo!”

Bà cụ hung hăng đập bàn tay già nua lên mặt bàn.

“Ở nhà họ Vương chúng ta, công ty là của cả dòng họ, không phải của một cá nhân nào, hơn nữa, nhà các cháu mỗi năm cũng có không ít lợi tức. Cháu còn không hài lòng cái gì!”

“Được rồi, chuyện này quyết định thế, giải tán!”

Bà cụ xua tay, coi như chuyện này đã được quyết định, giải tán mọi người.

Ở nhà họ Vương, lời nói của bà cụ là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám chất vấn quyết định của bà ta, rất nhiều người đều nhìn Vương Tuệ Lâm với ánh mắt đồng tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.